Chương 3: Tiếng hát câm lặng (3)

9 giờ tối, khi hầu hết mọi người đều đã đi làm về, ăn tối xong nằm trên sô pha nghịch điện thoại thì phòng họp của đội điều tra đặc biệt lại sáng đèn. Trên 3 tấm bảng trắng trước mặt, tấm thứ nhất dán đầy hình ảnh hiện trường, 2 tấm còn lại viết chi chít chữ.

Lan Khâm đứng bên cạnh 3 tấm bảng, cầm tách cà phê nghiêng người đặt mông ngồi lên cái bàn gần đó.

“Vụ án này,” Tận dụng lợi thế chân dài tay dài của mình, cánh tay anh trực tiếp vươn ra đập vào tấm bảng trắng cách mình nửa mét, “Sở dĩ vào tay chúng ta mà không phải về đội hình sự, là vì người chết Phạm Xương bị nghi ngờ là nạn nhân của vụ buôn người chúng ta đang điều tra.”

“Mặc dù thời điểm tử vong có trùng hợp,” Anh thu tay lại đặt trên đầu gối, “Nhưng cũng không có nghĩa là vụ án này liên quan đến vụ buôn người. Về chuyện này tôi mong mọi người đừng có định kiến quá mức.”

Mọi người gật đầu.

“Kết quả nghiệm thi của vụ án mạng đã có chưa? Nguyên nhân tử vong là gì?” Một cảnh sát tên Phương Uy vì không đến hiện trường nên đánh tiếng hỏi.

“Vẫn chưa,” Mao Lệ trả lời thay Lan Khâm “Nhưng sau khi khám nghiệm thi thể phát hiện có những vết thương hình thành do quá trình kéo lê sau khi chết, trên mặt đất cũng có dấu vết tương ứng. Cùng với tư thế quỳ gối của thi thể lúc được tìm thấy thì khả năng bị gϊếŧ là rất cao.”

“Cố ý đặt xác chết trong tư thế quỳ lạy là để… sám hối?” Một người khác tên là Phùng Dịch Hoằng mở miệng nói,”Hung thủ đang muốn báo thù sao?”

“Cũng có khả năng đó, nhưng vẫn chưa thể kết luận được. Nét mặt của người chết tương đối bình thản, không giống như bị ngược đãi trước khi chết, thi thể cũng rất nguyên vẹn, ngoại trừ vết bầm do khuân vác gây ra thì không còn vết thương nào khác. Tình huống này không phù hợp với tâm lý báo thù.” Lan Khâm nói.

Trương Trác Bân và Mao Lệ gật đầu.

Lan Khâm nói thêm, “Từ góc độ động cơ gây án, vì danh tính của người đã chết quá đặc biệt nên mục tiêu hiện tại của chúng ta chia thành 3 hướng: Thứ nhất, là tội phạm trong vụ buôn người vì muốn ngăn cản Phạm Xương đi gặp cảnh sát mà quyết định ra tay. Thứ 2, anh ta là nghệ sĩ nên vì nguyên nhân nào đó mà gây ra hoạ sát thân. Thứ 3, không liên quan gì đến vụ buôn người hay nghệ sĩ gì cả, đơn thuần chỉ là gϊếŧ người vì tình, báo thù, ngộ sát,…” Anh nhấp một ngụm cà phê, hướng ánh mắt về phía Trương Trác Bân.

“Trước mắt người có hiềm nghi lớn nhất là chủ căn hộ số 304 — Bành Hữu, có bằng chứng ngoại phạm. Tuần này anh ta đi công tác, hiện tại vẫn chưa về, đã được đồn cảnh sát địa phương và cảnh sát giao thông đã xác nhận.”

“Bên công ty quản lý thì sao?” Lan Khâm lại hỏi.

Trương Trác Bân: “Mọi chuyện lan truyền quá nhanh, khi anh em từ đồn cảnh sát đến thì bên kia đã có đối sách, trực tiếp đưa 2 luật sư đến ngăn cản mọi người. Hơn nữa lúc đó không biết thế nào mà người hâm mộ đã tụ tập trước cửa công ty gây rối, xô đẩy, ném cả đồ đạc vào. Anh em đều chịu thua, không thu được tin tức có ích nào hết. Có lẽ ngày mai phải đi cửa sau trong giờ làm việc thử xem sao.”

Dù sao cũng là nghệ sĩ gặp chuyện không may, Lan Khâm cũng đoán ra được đại khái kết quả này nên chỉ thở dài, quay sang hỏi Tiêu Lãng Duyệt,” Còn video giám sát thì sao?”

“Anh ta không xuất hiện trong bất cứ video giám sát nào.” Tiêu Lãng Duyệt nói.

“Xác nhận bằng mắt thường hay dùng phần mềm? Có đội mũ hay thứ gì đó làm ảnh hưởng tới việc nhận diện khuôn mặt không? Hay do độ phân giải của video quá thấp?” Phương Uy hỏi.

Tiêu Lãng Duyệt: “Những video giám sát mà tiểu khu cung cấp hoàn toàn đủ để sử dụng tính năng nhận diện khuôn mặt. Tôi đã đặt giá trị nhận diện ở mức cao nhất rồi, tất cả đều không phát hiện ra. Chúng tôi cũng xem qua bằng mắt thường một lần, xác nhận không có Bành Hữu. Nhưng số lượng camera ở tiểu khu này khá ít lại có nhiều góc chết, chỉ cần có kỹ năng thì hoàn toàn có thể dễ dàng ra vào mà không bị quay chụp lại.”

“Ừm…” Lan Khâm gõ ngón tay xuống mặt bàn, “Những người khác thì sao?”

Lan Khâm hỏi không mấy rõ ràng, nhưng Tiêu Lãng Duyệt vừa nghe đã hiểu: “Tôi đã cài đặt chương trình sàng lọc tất cả những khuôn mặt xuất hiện, tổng hợp ảnh chân dung sau đó liên hệ với cơ quan lưu trữ quốc gia để tiến hành so sánh với thông tin của công nhân, chủ doanh nghiệp. Nhưng chờ có kết quả cũng phải đến chiều mai, hồ sơ làm thẻ ra vào thì ở bên kia.”

“Vất vả rồi.” Lan Khâm gật đầu, lại hỏi sang Mao Lệ, “Còn chuyện kiểm tra dấu vết thì sao? Cô có nhắc tới lông mèo, có tiến triển nào mới không?”

Mao Lệ đứng dậy đi đến tấm bảng trắng đầu tiên, chỉ vào tấm ảnh chụp bên mép phải: “Nếu lông mèo dính vào người hung thủ thì dựa vào lượng lông tại hiện trường có thể phán đoán hắn chủ yếu hoạt động ở phòng ngủ của nạn nhân. Hắn ở trong phòng ngủ rất lâu, nhưng chỉ dựa vào bức tường bên cạnh bàn làm việc chứ không ngồi trên giường. Còn lông mèo trên giường và ghế có lẽ bị rơi lại trong quá trình khuân xác.”

“Khu vực công cộng dưới tầng trệt, bởi vì thời gian phát hiện xác chết quá trễ nên hầu như các vật chứng đều bị huỷ hết, chúng tôi chỉ tìm được 5 sợi lông mèo, cũng không có manh mối gì giá trị.” Cô ấy dừng một chút rồi lại nói tiếp, “Mà con mèo đó, theo kết quả đo lường vi khuẩn thì là mèo nhà, dùng chất dọn chuồng rẻ tiền nhất. Nơi ở của nó rất sạch sẽ, được tắm thường xuyên, nhưng vì tắm quá thường xuyên nên gây ra vài căn bệnh ngoài da.”

“Nghiện sạch sẽ sao?” Lan Khâm vừa nói vừa đặt ly cà phê xuống, đứng lên cầm bút viết lên bảng trắng 3 chữ “Nghiện sạch sẽ”.

“Không chỉ đơn giản là nghiện sạch sẽ.” Mao Lệ nói tiếp, “Hầu hết số lông mèo mà chúng tôi tìm được đều không phải là rụng lông tự nhiên. Theo đánh giá mức độ hư tổn và độ cong của sợi lông, chúng không rơi ra trong quá trình chải lông. Nếu đoán không sai thì số lông đó là do dùng tay nhổ, từng sợi một.” Mao Lệ siết chặt nắm tay, làm động tác nhổ lông.

“Vãi, nhổ từng cọng một?” Phương Uy kinh hãi lên tiếng,”Ngược đãi mèo sao?”

“Rất có thể.” Mao Lệ nghiêm mặt gật đầu.

“Lại là một tên biếи ŧɦái.” Phùng Dịch Hoằng vỗ bàn.

“Tôi sẽ kiểm tra mạng lưới quan hệ của Phạm Xương xem có ai nuôi mèo như mô tả không.” Lan Khâm thở dài, viết xuống bảng trắng 3 chữ “Ngược đãi mèo” sau đó nói tiếp: “Về phần nhân chứng… Vì sự việc xảy ra trước đó nên khám nghiệm sơ bộ không thu được bất kỳ chứng cứ xác thực nào.” Anh quay đầu nhìn về phía mọi người hỏi, “Còn phát hiện nào khác không?”

Tất cả nhìn nhau lắc đầu.

“Thế đi,” Lan Khâm xoay người đứng thẳng dậy, “Lão Trương, vụ án buôn người tiếp tục giao cho anh, Dịch Hoằng và Phương Uy phụ trách. Những người khác đi theo tôi, chủ yếu điều tra những người trong ngành giải trí có liên quan đến nạn nhân, dựa theo phương hướng thứ 2 và thứ 3 mà điều tra.”

“Rõ!” Mọi người đồng thanh đáp.

“Còn nữa, Tiểu Tiêu,” Lan Khâm nói với Tiêu Lãng Duyệt, “Phiền cậu và bên An ninh mạng chú ý tới vụ ồn ào gần đây của người hâm mộ Phạm Xương, vụ đó cũng có liên quan đấy. Nếu tôi nhớ không lầm thì Phạm Xương chuyển đến đây vì địa chỉ cũ của anh ta bị lộ, trong nhà bị fan tư sinh đột nhập vào đổ dầu nhớt và làm vỡ kính, đến mức an toàn tính mạng bị đe doạ nên mới phải chuyển đi.”

“Được.” Tiêu Lãng Duyệt đáp.

“Ngoài ra phải nhờ Mao Lệ đến địa chỉ nhà cũ của Phạm Xương một chuyến. Xem thử kẻ đột nhập vào nhà anh ta là ai, có liên quan gì đến vụ án mạng này không.”

“Được.” Mao Lệ đáp.

Sau đó, Lan Khâm lại phân phó cho vài người khác nữa, lúc đang định tan họp thì nhận được cuộc gọi video của Lý Trạch Phân gọi tới.

Lan Khâm suy nghĩ một chút rồi trực tiếp chiếu màn hình điện thoại lên màn hình ở phía sau bảng trắng, vừa cùng Trương Trác Bân dời bảng vừa kết nối điện thoại.

“Đội trưởng Lan.” Lý Trạch Phân xuất hiện trên màn hình. Cô đang đứng ở một nơi đầy ngăn tủ có vẻ là phòng thay đồ, đeo khẩu trang, mặc áo ngắn tay màu xanh nhạt có logo của Trung tâm Giám định tư pháp cùng với chiếc áo choàng màu xanh lá làm bằng sợi polyester bên ngoài. Găng tay và mũ trùm đầu đã được tháo xuống nhưng vết hằn trên da vẫn còn.

“Khám nghiệm xong rồi sao?” Lan Khâm lại ngồi lên bàn.

“Phải.” Lý Trạch Phân gật đầu, vươn tay làm màn hình hơi rung chuyển một chút, “Thời gian tử vong là từ 7 giờ đến 8 giờ sáng này, nguyên nhân tử vong là do ngộ độc Diazepam* dẫn đến suy tim phổi. Nói cách khác là vì dùng thuốc quá liều sau đó uống rượu mạnh nên quá trình tử vong bị thúc đẩy nhanh hơn.”

(*) Diazepam: Loại thuốc được sử dụng để điều trị các tình trạng như động kinh, cấp cứu động kinh tái phát, co giật do sốt cao, cai rượu hoặc cai ma túy, điều trị mất ngủ hoặc tiền gây mê…

“Diazepam…” Lan Khâm sờ cằm,”Nếu tôi nhớ không lầm thì nó hoà tan được trong ethanol đúng không?”

Lý Trạch Phân: “Đúng vậy.”

“Vậy nên hung thủ rất có khả năng đã hoà Diazepam vào rượu trắng, sau đó để nạn nhân uống vào?”

Lý Trạch Phân: “Không loại trừ khả năng này.”

“Còn gì nữa không?” Lan Khâm biết Lý Trạch Phân vẫn chưa nói xong.

“Ngoài ra, trong dạ dày người chết phát hiện 15 quả bóng nhỏ bọc trong giấy bạc, đường kính từ 0,7-1,2 cm.”

“Giấy bạc?” Lan Khâm có dự cảm xấu,”Tôi nhớ là giấy bạc sẽ không bị tiêu hóa… Bên trong đó là gì?”

“Đầu lưỡi được cắt nhỏ.” Lý Trạch Phân không cảm xúc nói, “Của người.”

Nghe những lời này, cả 6 người trong phòng đều lặng ngắt.

Lý Trạch Phân tiếp tục nói: “Vì giấy bạc vẫn còn trong dạ dày nên có lẽ nó được nuốt vào 4 tiếng trước khi chết. Thời gian nuốt xuống gần với thời gian uống rượu và Diazepam, nhưng muộn hơn bữa sáng,vì vậy chính xác là từ 1 đến 2 tiếng trước khi chết.”

1 đến 2 tiếng trước khi chết, là khoảng 5 hoặc 6 giờ sáng.

“Nếu ghép tất cả các mảnh lưỡi lại với nhau sẽ có được một đầu lưỡi hoàn chỉnh. Dựa theo tế bào nhiễm sắc thể thì chủ nhân của cái lưỡi này là phụ nữ. Vết cắt ở gốc lưỡi tương đối thô, giống như được cắt bằng một con dao gọt hoa quả. Nhưng vết cắt của các mảnh nhỏ thì sắc bén hơn, hẳn là dùng dao thái thịt trong bếp để cắt. Vết cắt có phản ứng thể sống, là bị cắt lúc nạn nhân còn sống.”

“Khi còn sống,” Nghe Lý Trạch Phân nói xong, Lan Khâm nhíu mày,”Vậy…”

“Vẫn còn một nạn nhân nữa, có thể vẫn còn sống.” Lý Trạch Phân nói thay Lan Khâm, sau đó bổ sung thêm, “Vì lưỡi đã bị đông cứng nên không thể xác định chính xác thời gian bị thương được, chỉ có thể thu hẹp phạm vi là trong vòng 1 tuần.”

Phòng họp rơi vào khoảng lặng.

Vẫn là giọng nói bình thản của Lý Trạch Phân phá vỡ sự im lặng: “Các mẫu mô đã được trích xuất và gửi đến phòng thí nghiệm để tiến hành xét nghiệm gen rồi. Kết quả sẽ có trước sáng mai, sau đó sẽ được tiến hành so sánh với ngân hàng gen của cả nước. Nhưng khả năng tìm thấy mẫu gen trùng khớp hoặc quan hệ thân quyến cũng không lớn lắm.”

Đường Quốc cũng không có chế bộ đăng ký gen toàn dân, những người để lại thông tin trong ngân hàng gen, ngoại trừ một số ít người tò mò về nguồn gốc tổ tiên của mình, thì hầu hết là những tên tội phạm cực kì hung ác. Vậy nên khả năng xác định được danh tính nạn nhân thông qua DNA là cực kỳ thấp.

“Nạn nhân thứ 2 là nữ.” Khả năng nạn nhân vẫn còn sống khiến cho không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng, giọng nói của Lan Khâm cũng trầm thấp hơn, “Từ tư thế cúi đầu của Phạm Xương cho thấy đây không phải là một vụ gϊếŧ người ngẫu nhiên. Vậy thì nạn nhân thứ 2 rất có thể đã gặp và quen biết với Phạm Xương.”

“Uông Ca.” Lý Trạch Phân và Lan Khâm cùng nghĩ đến đến một người, “Ca sĩ gốc của “Bóng hình tội lỗi”, một người khác có liên quan đến sự kiện 181. Cái lưỡi này hơi ngắn nên lúc nói chuyện sẽ có cảm giác hơi đớt, điều này phù hợp với Uông Ca. Hơn nữa studio của Uông Ca vừa thông báo hôm thứ tư tuần trước rằng cô ấy sẽ tạm ngưng các hoạt động biểu diễn nghệ thuật của mình vì lý do sức khoẻ.”

“Bóng hình tội lỗi”? Sự kiện 181? Lan Khâm hơi ngạc nhiên, anh nhớ rõ lúc mình nhắc đến “Bóng hình tội lỗi” Lý Trạch Phân rõ ràng nói là chưa từng nghe qua, cũng không để ý đến. Nhưng hiện giờ đừng nói là bài hát, cô ấy còn biết đầu lưỡi của ca sĩ như thế nào nữa. Hoá ra để miêu tả sự hỗn loạn của đám fan trên mạng xã hội, người ta thật sự dùng những danh từ riêng như thế.

Tất nhiên, dưới tình huống nghiêm túc thế này thì nghi hoặc trong lòng Lan Khâm cũng chỉ chợt loé lên, anh cũng không hỏi tới.

Lan Khâm không hỏi nhưng Lý Trạch Phân từ trước đến giờ luôn tích tự như kim lại chủ động giải thích: “Tôi không để ý đến giới giải trí nhiều, nhưng cũng có xem thời sự nên đã nghe qua bài hát gốc.” Mặc dù đó cũng là do bị ép buộc.

Vì thân phận đặc biệt của mình, Lý Trạch Phân phải thường xuyên đọc tin tức hàng tuần do quan sự vụ đưa đến. Phải đọc, hơn nữa phải học thuộc những phần in đậm, tiện tay viết ra một bài luận thật dài.

“Vậy cô đang nghi ngờ nạn nhân thứ 2 là Uông Ca? Tôi nhớ Uông Ca và Phạm Xương hình như đều là…” Lan Khâm nhìn về phía Mao Lệ, người thường xuyên theo dõi giới giải trí.

“Bọn họ đều là nghệ sĩ dưới trướng của công ty Giải trí Đạt Hỏa.” Mao Lệ nói, “Uông Ca tham gia chương trình tuyển tú rồi ra mắt, sau 1 năm thì nhóm giải tán, cô ấy dựa vào giọng hát và phong cách âm nhạc độc đáo để trở thành một ca sĩ solo nổi tiếng.”

“Giải trí Đạt Hỏa.” Lan Khâm liếc nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ tối, “Mao Lệ, cô gọi một nhóm người đến Giải trí Đạt Hỏa đi. Chẳng phải chỗ đó tự xưng là không có đêm tối chỉ có ban ngày, 365 ngày 24 giờ đều online sao? Tôi không tin luật sư cũng ở đó 24/24.” Sau đó quay sang nói với Lý Trạch Phân, “Tiểu Lý, cô sắp xếp một chút rồi đứng chờ ở cổng Trung tâm đi, chúng tôi lái xe đến đón cô đi cùng.”

“Được.”

“Được.”

Mao Lệ và Lý Trạch Phân lần lượt đáp.

Sau đó cuộc gọi kết thúc. Một nhóm cảnh sát cũng trở nên bận rộn.

Ngay khi mọi người trong phòng họp lần lượt rời khỏi, Trương Trác Bân đột nhiên nói với Lan Khâm một câu: “Cô bé này,” chỉ vào điện thoại của Lan Khâm, “Không tồi.”

Lan Khâm nhìn anh ta thật sâu, không nói gì.

_________

Lưu ý tác giả:

Tất cả tên và địa danh trong truyện đều do tôi bịa ra, không liên quan gì tới thực tế.