Chương 22: Ai nói bọn họ không phải đang yêu đương

Tiểu Ngư, Lạc Tri nói rằng đó là tên mà mẹ hắn đặt cho sau khi mang thai hắn.

Từ lúc Doanh Khí Uyên biết được phó giáo chủ lai tạo hắn, thì hiểu rõ vai trò của hắn ở ma giáo rốt cuộc là gì.

Nghĩa phụ giáo chủ mặc kệ hắn gϊếŧ Phó giáo chủ là đang nhường nhau một bước.

Lạc Tri ở giữa có vai trò gì? Hắn không muốn nghĩ tới, chỉ cần nô ɭệ nhỏ này bây giờ vẫn còn ở bên cạnh hắn, cho dù anh là người của giáo chủ cũng được, hay anh thật sự ái mộ mình cũng được, hắn đều có thể bảo vệ anh chu toàn.

Thế nhưng hắn không nghĩ tới kết cục sẽ thành như vậy, sau khi tỉnh dậy vào một ngày nào đó trong tương lai thì lại nhìn thấy một bộ xương trắng.

Lúc này Lạc Tri đang khá hoài niệm ngày tháng làm bạn với 1024 khi ấy. 1024, hệ thống già cỗi ngốc nghếch nhất quyết muốn dùng mạng 2G để chạy 5G sẽ buff cơ thể tương ứng cho anh để thu được độ thiện cảm, không đến nỗi giống như bây giờ, làm đến mức không đi làm nổi, nếu tính cả cơn sốt lần trước, chuyên cần của cả tháng này chắc là đổ sông đổ bể rồi.

Cho dù nhà không ở được thì phí điện nước vẫn phải trả, Lạc Tri có chút đau lòng, muốn về nhà khoá điện nước. Ngày đó anh nhất thời nảy lòng tham, sau khi đến nhà Ân Kỳ Viễn thì chưa từng về nhà, trong tủ lạnh còn có đồ ăn, chắc là đã mốc hết rồi.

Lạc Tri gọi điện thoại nhờ Ân Kỳ Viễn lấy hộ anh mấy bộ quần áo, tiện thể khoá điện nước lại.

“Nằm trên giường rồi mà còn không thành thật.” Ân Kỳ Viễn nói ở bên kia. “Chuyện này em sẽ xử lý, anh nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.”

Hình như hắn đang ở phòng làm việc, Lạc Tri nghe tiếng ồn ở phía sau, là một hồi tiếng “à~”.

Lạc Tri lập tức cúp điện thoại, trên mặt vừa hồng vừa trắng.

Ngày hôm sau anh đi làm, cảm giác ánh mắt mỗi người trong phòng làm việc nhìn anh đều cực kỳ mờ ám.

Sau khi tan tầm, Ân Kỳ Viễn lái xe đưa anh đi trung tâm thương mại mua quần áo.

Lạc Tri không muốn mua, anh muốn kiếm tiền mua cho Ân Kỳ Viễn một chiếc nhẫn kim cương vào đêm Thất tịch. Đây là một bất ngờ, anh không thể cho hắn biết được.

Ân Kỳ Viễn không hiểu một vài bộ quần áo có thể tốn bao nhiêu tiền, điện nước trong nhà bỏ không cũng chẳng hết là bao. Với mức lương của Lạc Tri, cho dù trừ hết chuyên cần thì cũng không nhất thiết phải tiết kiệm cả một chút tiền này. Lạc Tri có chung cư của mình, còn có một chiếc xe tay ga, anh vừa không cần cưới vợ, sau này cũng sẽ không có con, cần gì phải tiết kiệm như vậy.

Huống hồ Đinh Vân Vân đã bị xúi giục cho hắn biết rằng Lạc Tri rất biết chạy theo xu hướng, không cần thiết thì sẽ không cắt giảm nhu cầu của bản thân.

Nhưng nếu Lạc Tri không muốn tiêu tiền thì hắn trả tiền là được. Dù sao chi phí ăn uống của Lạc Tri mấy ngày nay đều trả bằng thịt, cũng không kém phí trang bị.

Thế nên mỗi khi Lạc Tri đi ra khỏi phòng thử đồ, lễ tân đã gói đồ lại cho anh.

Đi từ trung tâm thương mại ra thì trời đã tối đen. Về đến nhà, Lạc Tri lấy hết quần áo mới ra giặt, nhưng lại phát hiện trong túi mua sắm có một hộp bánh su kem, là cửa hàng anh thích nhất. Ân Kỳ Viễn mua từ lúc nào vậy? Anh cũng không rõ.

Anh chạy đến phòng bếp, ôm eo Ân Kỳ Viễn từ phía sau, cọ má vào lưng hắn: “Chồng tốt thật đấy.”

Ai nói bọn họ không phải đang yêu nhau chứ, anh liều với người đó.

Ân Kỳ Viễn bây giờ gần như là một người với Doanh Khí Uyên, người đạt tới tiến độ 100% của giai đoạn tiến công chiếm đóng phía sau. Nửa đêm anh lại mơ thấy trong phòng ngủ tối tăm, Ân Kỳ Viễn nhắm mắt ngủ trên chiếc giường tròn tương tự, ôm anh trong vòng tay. Lạc Tri có lúc không phân biệt được rốt cuộc đang ở hiện tại hay là vẫn đang ở trong toà thành của Doanh Khí Uyên.

Doanh Khí Uyên rất thích ôm anh ngủ, đặc biệt sau thời gian lẩn trốn khỏi ma giáo, biết được thân thế của chính mình, hắn cực kỳ không có cảm giác an toàn, cần Lạc Tri an ủi ở bên cạnh mới có thể ổn định tâm trạng, nếu không sẽ không khống chế được.

Sau khi ma giáo mất đi chỗ dựa thánh tử này liền đẩy nhanh kế hoạch thống nhất thế giới, đồ sát bốn phương, công chiếm thành trì, sinh linh đồ thán. Có một tiểu đội gồm một nhóm thiếu niên dũng cảm đã đối đầu với chúng, hai bên thắng thua ngang nhau.

Lúc này Doanh Khí Uyên vẫn còn thường xuyên chịu sự tra tấn của máu rồng. Giáo chủ ma giáo vì để chuyển dời hoả lực mà để lộ ra tin tức về thánh tử trước đây, nói rằng máu rồng trong cơ thể hắn có thể khiến tu vi của con người tăng cao, trong lúc nhất thời rơi vào sự truy sát của vô số dũng sĩ.

Hắn như một con ác long, một hòm châu báu, ai chặt được đầu hắn, uống máu của hắn, người đó sẽ chiến sĩ anh dũng nhất trên thế gian, là sự tồn tại có thể xưng bá thế giới.

Nghĩa phụ khi xưa chính là tàn nhẫn như vậy, nhưng đám dũng sĩ ngu xuẩn lại tin tưởng không nghi ngờ. Bọn họ phất ngọn cờ chinh phạt ma giáo, treo thưởng truy nã Doanh Khí Uyên để lấy được máu rồng và san bằng ma giáo.

Không biết sau khi bọn họ đang chĩa giáo về phía Doanh Khí Uyên thì ma giáo đang làm ra bao nhiêu chuyện ác.

Một mặt, Lạc Tri vui mừng vì độ thiện cảm tăng cao khi Doanh Khí Uyên bị cô lập bất lực mà đối xử tốt với anh, một mặt đau lòng vì lưng và bụng Doanh Khí Uyên bị thương do thường xuyên chiến đấu với địch thủ.

Không ai bằng lòng tìm hiểu thực hư trong lời nói của giáo chủ. Sau khi Doanh Khí Uyên đánh bại mọi dũng sĩ tới khiêu chiến, hắn mệt mỏi ôm eo Lạc Tri, vùi đầu vào ngực anh: “Nếu chuyện này là thật, ngươi hút nhiều tinh khí của ta như vậy thì đã sớm thành thiên hạ vô địch mới đúng, cần gì phải nhờ ta bảo vệ. Đám ngu ngốc kia cũng không nghĩ lại, chẳng lẽ ta ở lại bên cạnh ngươi, ngươi sẽ ngồi yên mãi sao?”

“Nói không chừng bọn họ thấy Tiểu Ngư rất đẹp, cho rằng ngươi mới là người ở dưới thì sao.” Bây giờ Lạc Tri có thể thoải mái vui đùa với hắn, tệ nhất thì chỉ bị chọc tức.

“Đúng thế.” Nam nhân đã ngậm đầṳ ѵú mẫn cảm của anh. “Thì ra trước giờ đều là bé cưng đè ta bằng động nhỏ dâʍ đãиɠ, mỗi lần đều đè ta thoải mái muốn chết, muốn dùng động nhỏ dâʍ đãиɠ phun tinh cho ta phải không.”

Vết tích khi mộng xuân thế mà lại chân thật lạ thường. Bởi vì trước khi Lạc Tri ngủ thật sự bị để lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cúc huyệt, bởi vì bị bắn vào rất nhiều. Lúc Ân Kỳ Viễn đang lấy tay moi chất lỏng màu trắng ở bên trong ra ngoài, Lạc Tri không chịu nổi cao trào một lần nữa, thịt huyệt rung động thực sự giống như đang phun tinh, không ngừng tràn ra từ những kẽ ngón tay của Ân Kỳ Viễn.

Lạc Tri run run trong mộng một chút, tảng sáng thì mất mặt bị Ân Kỳ Viễn phát hiện xuất tinh trong mơ.