Chương 20

Sau khi Ân Kỳ Viễn về nhà liền nói với anh: “Sau này đừng làm chuyện này nữa.”

Trái tim vốn đang bay trên trời lập tức bị bắn rơi xuống đất, rơi tan nát. Lạc Tri không biết chuyện hắn nói đến có phải là chuyện hôm nay không.

Nhưng anh sợ là chuyện để lại dấu hôn, đành phải nghển cổ, lấy cớ nói: “Anh không muốn người lên giường với anh sớm ba chiều bốn ở bên ngoài, anh sợ nhiễm bệnh.”

Ân Kỳ Viễn nấu cơm trong phòng bếp, không biết có nghe thấy hay không, tóm lại là không để ý đến anh.

Lạc Tri ngơ ngẩn tại chỗ, bước chân có chút mất tự nhiên quay về phòng mà hờn dỗi.

Bị hắn ngắt lời hai lần, bị hắn làm đến mức chân run rẩy chỉ có thể đứng làm việc cả buổi chiều, tuyên bố chủ quyền một chút cũng không được à? Dù chỉ là bạn giường, Lạc Tri cũng không thể dễ dàng tha thứ việc Ân Kỳ Viễn lên giường với người khác khi họ đang quen nhau. Rõ ràng đã nói sẽ không bị quyến rũ, vì sao không thể bảo đảm thêm một lần nữa chứ!

Hắn…. hắn rốt cuộc cũng không thừa nhận quan hệ của bản thân cùng với anh.

“Bé cưng, ăn cơm thôi.”

“Tối nay anh không ăn.”

Ân Kỳ Viễn có chìa khoá của cả ăn nhà, anh cũng không có quyền khoá cửa.

“Thế này là sao?”

Lạc Tri biết bản thân không có tư cách nổi giận với người này, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu đi bĩu môi.

Ân Kỳ Viễn đi qua ôm anh ngồi lên đùi mình. Lạc Tri vùng vẫy yếu ớt, cứ thế bị hắn ôm.

“Chỉ là không muốn ăn thôi.”

Ân Kỳ Viễn xoa bóp cẳng chân anh, nhẹ giọng nói: “Lẽ nào anh thích làm ở nơi công cộng ư? Em thì không thích, em thích nghe anh rên rĩ trên giường, mỗi lần đều rất dâʍ đãиɠ, rất quyến rũ, muốn bung cả nóc nhà. Bé cưng rên giỏi như thế, nếu như không rên được thì không phải sẽ nghẹn hỏng hay sao.”

“Quỷ mới thích ấy!” Lạc Tri bất giác lại vô thức làm nũng. “Anh kề dao vào cổ em bắt em làʍ t̠ìиɦ với anh à? Không phải em cởϊ qυầи của anh ra trước sao, hơn nữa, ai dâʍ đãиɠ hả?”

Ân Kỳ Viễn xoa bóp mạnh hơn: “Là ai không có việc gì lại tới phòng của phòng tiếp thị? Là ai kéo em vào trong cách gian? Là ai cọ loạn cái lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ lên dươиɠ ѵậŧ của em? Là ai rõ ràng nói không đeo bao là không được, nhưng vẫn để em bắn bên trong? Da^ʍ đến thế lại còn đòi làm ở ngoài, làm xong còn muốn để lại dấu vết, sợ người khác không biết chúng ta ra ngoài hai giờ làm gì sao?”

Lạc Tri nghẹn họng, Ân Kỳ Viễn nói tiếp: “Không phải không cho anh để lại dấu vết. Anh phải chọn thời điểm chứ, anh lại về cùng với em như thế, bé cưng muốn để bao nhiêu người biết anh đang làm bạn pháo hả?”

Đầu óc Lạc Tri quay cuồng hết cả vì lời khuyên bảo tận tình này, nhớ lại thì khi bọn họ trở về đã gặp ít nhất mười người, chẳng lẽ bọn họ đều biết mình đang làm việc thì vào nhà vệ sinh làʍ t̠ìиɦ với Ân Kỳ Viễn. Não anh đúng là hỏng rồi, thế mà lại có thể để lại dấu vết lên người của Ân Kỳ Viễn.

Thật ra vốn không có ai nghĩ nhiều, nhưng Ân Kỳ Viễn đánh tráo khái niệm lừa Lạc Tri khiến anh không chỉ sợ hãi mà còn nghe lời.

Mấy ngày nữa cha mẹ Đinh Vân Vân sẽ đến, Ân Kỳ Viễn lái xe cùng Lạc Tri và Đinh Vân Vân đi đón hai người.

Sau khi sắp xếp cho cha mẹ Đinh ở một chung cư, hai người muốn cảm ơn nên đòi mời Ân Kỳ Viễn ăn cơm.

“Vân Vân và Tiểu Tri có cấp trên như ngài thật sự rất may mắn. Giờ nhà của Tiểu Tri đang sửa, thời gian này làm phiền ngài rồi.”

“Anh Lạc và chị Vân Vân đều rất quan tâm cháu. Có qua có lại, chuyện này không đáng là bao, bác gái gọi cháu là Tiểu Viễn là được ạ, không cần khách sáo như vậy.”

Lạc Tri và Đinh Vân Vân nghe vậy liền đổ mồ hôi lạnh sau lưng.

Anh Lạc, chị Vân Vân, tổ trưởng chắc là chưa bao giờ gọi bọn họ như thế.

Mẹ Đinh cười đến không thấy hai mắt: “Bác nghe cháu nói thế mới cảm thấy hai đứa nó đã lớn rồi, không phải lúc mới tốt nghiệp đại học nữa.” Sau đó lại thở dài. “Vân Vân của chúng ta đã 28 rồi, cũng không biết tìm người yêu đi.” Nói xong lại liếc mắt nhìn Lạc Tri và Đinh Vân Vân. “May mà Tiểu Tri còn biết chăm sóc người khác đấy.”

“Mẹ ơi, toàn là con chăm sóc cậu ấy đấy.” Đinh Vân Vân phản đối.

Mẹ Đinh hiền lành cười nói: “Từ nhỏ Lạc Tri luôn chăm sóc con, sinh ra sớm hơn con một ngày cũng phải làm anh của con. Con nhóc này còn già mồm, không sợ người ta cười hay sao.” Lại nói với Ân Kỳ Viễn. “Sau này Tiểu Viễn đừng nên tìm người tranh công như con gái bác nhé, cũng chỉ có Tiểu Tri chịu được nó thôi.”

Ân Kỳ Viễn mỉm cười đối đáp lại, Lạc Tri và Đinh Vân Vân ở bên cạnh đều nhìn ra sự lạnh lùng nơi khoé mắt của hắn, vội vàng gắp thức ăn cho mẹ Đinh để bà nói ít một chút.

Lạc Tri mới về nhà đã bị bắt cởi hết quần áo.

Trên người còn có không ít dấu hôn sau trận làʍ t̠ìиɦ, hoặc đỏ hoặc hồng, hoặc xanh hoặc tím. Ân Kỳ Viễn nắm cổ tay vẫn còn mềm nhũn của anh, dắt vào trong nhà vệ sinh, ấn anh lên bồn rửa mặt để anh nhìn dáng vẻ của bản thân trong gương: “Anh cũng biết nhận người ghê nhỉ, mẹ Đinh Vân Vân có biết anh dâʍ đãиɠ thế này không?’