Chương 17: Play ở nhà vệ sinh công cộng.

Ẩn Kỳ Viễn nở một nụ cười đáng sợ: "Như thế này không phải đúng lúc sao?Ba mẹ vợ của anh đến thăm anh đấy!""

Lạc Tri nghe được lạnh lẽo trong lời nói, anh nắm chặt tay Ân Kỳ Viễn, ghé vào lỗ tai hắn mà thì thầm: “ Chồng đừng nói như vậy mà."

Đôi hàng mi mảnh dài của Ân Kỳ Viễn khẽ động, hắn cúi đầu xuống, Lạc Tri thuận thế liền hôn lên.

Anh thường sẽ sử dụng những thủ đoạn nhỏ như này.

Ân Kỳ Viễn nâng gáy anh lên, tiếp theo liền đè Lạc Tri trên ghế sô pha, bắt đầu cởi cúc áo ngủ của anh.

"Ưm…"Lạc Tri bị hôn đến không thở nổi, hai chấm trước ngực đã bị đôi bàn tay dâʍ ɭσạи bắt lấy.

Cơ ngực của Lạc Tri cũng không tính là đầy đặn, mặc dù đã cứng lên, nhưng lại có chút non nớt, bị Ân Kỳ Viễn dễ dàng nắm đầy lòng bàn tay.

Đến Khi Ân Kỳ Viễn tha cho Lạc Tri, anh mới có thể hít được không khí, hít thở từng ngụm từng ngụm một, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, núʍ ѵú dựng lên lại không ngừng đυ.ng vào lòng bàn tay của hắn.

Ân Kỳ Viễn bật cười: "Sao vυ" da^ʍ thế?"

Mặt Lạc Tri ửng đỏ, rõ ràng là Ân Kỳ Viễn vừa mới nghịch núʍ ѵú anh như chơi với viên bi đồng, giờ lại nói anh da^ʍ.

Lạc Tri không phục lột sạch áo Ân Kỳ Viễn, dáng người của người đàn ông này vô cùng tuyệt mỹ, khiến cho Lạc Tri nhìn thấy mà không khỏi nuốt nước miếng, đưa tay ra sờ soạng cơ ngực và cơ bụng của hắn, lại cảm thấy làn da dưới tay mình dần nóng như lửa đốt, phía dưới cơ bụng cứng rắn là đường nhân ngư gợi cảm, còn kèm theo mấy đường gân xanh.

Anh cởi cả quần ngoài lẫn quần trong của Ân Kỳ Viễn ra, gậy thịt to lớn kia lặp tức bật ra ngoài, một bàn tay cầm không được, Lạc Tri vừa trêu chọc dươиɠ ѵậŧ to lớn nóng rực, vừa lại muốn tranh luận với Ân Kỳ Viễn: "Sao dươиɠ ѵậŧ da^ʍ thế hở?"

Con mắt Ân Kỳ Viễn đã bị lửa du͙© vọиɠ bao trùm, hắn cắn lấy đầṳ ѵú Lạc Tri, anh bị đau, động tác trên tay cũng chậm lại, ưỡn ngực cong eo, tiếp nhận cảm giác tê dại vì bị gặm nhấm.

Lúc Lạc Tri bị tiến vào, anh nghe thấy người đàn ông trên người nói nhỏ bên tai mình: "Hôm nay anh đi đường không vững, em rất đau lòng, nhưng hình như anh chẳng đau lòng tý nào nhỉ."

Ngày tiếp theo Lạc Tri đi làm với hai con mắt sưng húp, còn quay ra chỗ Đinh Vân Vân giơ tay thành ký hiệu OK, "Tổ trưởng sẽ giúp tôi tìm chỗ ở cho cha mẹ cậu."

Ân Kỳ Viễn lặng lẽ cầm một cái nệm đặt lên ghế của Lạc Tri, không nói tiếng nào liền trở lại chỗ làm việc của mình.

Lạc Tri cũng không dám tiếp tục công khai tán gẫu với Đinh Vân Vân nữa, chỉ có thể lén lút nhắn tin qua WeChat.

Ân Kỳ Viễn từ đầu đến cuối vẫn sót anh, hắn biết cơm ở căn tin mùi nặng, lại sợ hai ngày nay phía dưới của Lạc Tri không thoải mái, cho nên cơm trưa đều là hắn về nhà sớm một tiếng để nấu cháo loãng rau xào mang đến văn phòng cho Lạc Tri.

Vả lại hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh Lạc Tri và Đinh Vân Vân ngồi ăn cơm cùng bàn với nhau.

Một bát toàn tôm đã bóc vỏ, cháo ngô cùng với rau cần xào, còn có một phần bánh kem ở tiệm bánh tart trứng mà Lạc Tri thích, là tiệm bánh Lạc Tri đã ăn sau khi vừa hết sốt.

Vì nghĩ cho cúc hoa của Lạc Tri đã bị tổn thương nghiêm trọng nên cả một tuần trôi qua, Ân Kỳ Viễn đều không có đυ.ng vào anh, Lạc Tri mỗi ngày đều được ăn đồ miễn phí của người ta, còn được mua món điểm tâm ngọt, khiến cho Đinh Vân Vân vô cùng ghen tị, chưa bao giờ ý nguyện muốn tìm bạn trai lại lớn đến như vậy.

Dưới cái nhìn của cô, lớp giấy cửa sổ mang tên “bạn pháo” này đã sớm bị người ta nhìn thấu, chẳng qua là không ai vạch trần mà thôi.

Nhân lúc tổ trưởng đi họp, hai người Lạc, Đinh lại ghé đầu lại gần nhau.

Đinh Vân Vân nói thầm với Lạc Tri: "Cái người họ Lưu bên phòng Thị Trường hình như có ý ấy, tôi trông thấy nhiều lần rồi, chuyên chạy sang phòng chúng ta uống nước. Anh ta rảnh rỗi chạy đến chỗ chúng ta làm gì? Hôm qua tôi còn nhìn thấy anh ta đến tìm tổ trưởng, cả người như muốn áp lên người của tổ trưởng luôn ấy."

Lạc Tri tức giận vỗ bàn: "Anh ta dám hả?!”

Thấy Lạc Tri kích động như thế, Đinh Vân Vân có chút hối hận.

Ba ngày trước, tổ trưởng đã từng đi tìm cô.

"Đinh Vân Vân, cô cũng không muốn để cho cha mẹ cô biết chuyện của Lạc Tri đúng không?"

Người đàn ông kia mang theo khí thế áp bức, khiến cho Đinh Vân Vân không dám không nghe theo.

May mà còn chưa để hắn gặp ba mẹ mình, Đinh Vân Vân nghĩ, lúc nào bọn họ cũng xem Lạc Tri như là con rể, lỡ như bọn họ lại nói cái gì không nên nói ở trước mặt tổ trưởng thì không biết sẽ có chuyện gì nữa..

Lạc Tri, tôi cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi, Đinh Vân Vân áy náy nghĩ.

Ân Kỳ Viễn đi họp xong trở về, truyền lại lời của cấp trên cho cả tổ, lại trông thấy ánh mắt của Lạc Tri có gì đó không đúng, hắn liền cho mọi người giải tán.

"Sao vậy?" Trứng thối nhỏ lại muốn làm gì đây.

"Em ra đây với anh."

Lạc Tri vừa dứt lời liền đi đến thang máy, đi tới tầng của phòng Thị Trường.

Ân Kỳ Viễn ngoan ngoãn đi sau anh, muốn nhìn xem anh định giở trò gì.

Vừa ra khỏi thang máy thì liền thấy giám đốc đang đi thị sát ở đối diện, Lạc Tri bị dọa, cả mặt xám xịt, cho nên liền trốn vào nhà vệ sinh bên cạnh, chờ cho giám đốc đi qua mới tìm trà xanh ra oai.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lạc Tri thầm nghĩ xui xẻo thật, bèn kéo Ân Kỳ Viễn trốn vào trong cách gian.

"Cái lão đầu trọc này cứ như rada vậy trời, lúc người ta làm việc cực khổ không đến, canh lúc có biến lại đến." Anh nhỏ giọng oán giận nói.

Cả người anh áp sát trên ván cửa, dáng người thấp thấp nhìn qua khe cửa, lén lút nhìn xem giám đốc đã rời đi chưa, nhưng cách gian vốn dĩ không lớn, eo anh cũng ngắn, mông vừa vặn chạm đến dưới háng Ân Kỳ Viễn.

Trong lòng anh căng thẳng, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm, lại không hề hay biết sự cương cứng ở phía sau, mãi cho đến khi quần bị tụt xuống.

Lạc Tri bỗng nhiên cảm thấy dưới háng mình mát lạnh, anh còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Ân Kỳ Viễn bịt miệng lại.