Chương 14: Bị sốt

Bởi vì bản thân đã lừa gạt Doanh Khí Uyên nên anh mới càng không muốn lừa gạt thêm cả Ân Kỳ Viễn. Nếu hắn đã có tình cảm với anh, vậy thì tốt hơn vẫn nên nói ra.

Sau khi Lạc Tri trở về nhà thì đồng ý với Ân Kỳ Viễn, có điều anh vẫn để ý đến cuộc sống cá nhân của Ân Kỳ Viễn, dù sao anh cũng không muốn bị nhiễm bệnh gì.

“Nếu tôi nói, trước đây tôi chưa làm chuyện đó với bất kỳ ai thì sao?” Ân Kỳ Viễn khịt mũi gạt bỏ sự lo lắng của anh.

Sao Lạc Tri có thể tin được, một người có thể công khai đề nghị làm bạn pháo với cấp dưới của mình, lại còn đẹp trai đến kinh thiên động địa như vậy, chỉ sợ từ nhỏ đến lớn trong hộc tủ ngăn bàn đều chứa đầy thư tình. Cho dù có ngây thơ, nhưng chắc chắn đến đại học cũng đã yêu đương rồi lên giường, sao có thể…?

“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin được sao?”

“Tin hay không tùy anh. Thực ra, gia đình tôi quản lý tôi rất nghiêm, cho tới tận khi tôi ra nước ngoài. Mà cũng cũng nhờ lần đi du học đó, tôi mới biết được bản thân không hề thích con gái. Nhưng tôi cũng hoàn toàn không có chút hứng thú nào với mấy người ngoại quốc đó, thật đấy. Mãi cho tới khi tôi gặp được anh, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của anh, tôi đã tưởng tượng đến cảnh chúng ta cùng lên giường rồi.”

Bộ dạng của Ân Kỳ Viễn không hề giống như đang nói dối, nhìn thấy Lạc Tri vẫn còn bán tín bán nghi, hắn muốn để anh yên tâm nên đã đồng ý cuối tuần sẽ đi làm kiểm tra.

Lạc Tri lập tức mong chờ đến ngày cuối tuần, đồng thời anh còn tìm trên mạng rất nhiều mấy lời âu yếm, cách có thể biến bạn bè thành bạn trai chính thức.

Bởi vì đã đối phó Doanh Khí Uyên nên Lạc Tri vẫn rất tự tin với chính mình.

Tuy nhiên, Lạc Tri luôn có cảm giác phản bội, anh phải tự thuyết phục mình hết lần này đến lần khác, dù sao Doanh Khí Uyên cũng đã là quá khứ, hoặc đó chỉ là mơ một giấc mơ dài khi anh làm người thực vật, nói không chừng còn là ông trời lót đường cho anh và Ân Kỳ Viễn gặp được nhau. Hơn nữa ngoại hình của bọn họ giống nhau, dáng người giống nhau, phía dưới… nói không chừng cũng giống nhau. Một thứ nhìn giống quả táo, nhìn mặt nào cũng giống quả táo, vậy đó chính là quả táo. Lạc Tri áp chế nỗi bất an trong đáy lòng của mình.

Nhưng ai ngờ cuối tuần còn chưa tới, anh đã đổ bệnh, sốt cao 39.8 độ, hệ thống miễn dịch chắc là muốn xử lý anh cùng với virus một lượt.

Ân Kỳ Viễn không yên tâm để Lạc Tri ở nhà một mình, cũng xin nghỉ để tiện chăm sóc anh.

Đầu của Lạc Tri đau đến choáng váng, đôi mắt mơ hồ ngập nước, anh không muốn khóc, nhưng đầu đau quá, nước mắt bị ép cho chảy ra.

Ân Kỳ Viễn vừa dùng rượu lau lòng bàn tay bàn chân cho anh vừa tự trách là vì mình để anh ăn cái bánh su to đó nên mới phát sốt.

Lạc Tri mà nằm ở trên giường vô cùng khó chịu, cả người không có tí sức lực nào, trong lòng lại không muốn kéo chân tổ trưởng, muốn nói câu từ chối nhưng lại không thể thốt ra thành tiếng, chỉ có thể chảy nước mắt.

Ân Kỳ Viễn chăm sóc anh suốt cả một ngày, ngòi bên mép giường nhìn anh uống thuốc rồi đi ngủ, đến khi anh tỉnh lại vẫn thấy hắn ở chỗ cũ.

Lạc Tri đã khoẻ hơn, nên bảo hắn đi nghỉ ngơi chút.

“Tôi không mệt, giờ anh có cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” Ân Kỳ Viễn sờ sờ trán anh, rồi lại so sánh với chính mình, cảm thấy không chuẩn, trực tiếp áp trán mình lên trán đối phương.

Lạc Tri mở to hai mắt, ngoại trừ mẹ anh làm vậy khi anh còn nhỏ, chưa từng có người có ai đo nhiệt độ cơ thể cho anh như thế này. Lạc Tri cảm thấy như này quá thân mật, chẳng khác nào bọn họ là một đôi tình nhân đang mặn nồng.

Anh định nói đừng như vậy, nhưng lại không mở miệng được, nhìn thấy Ân Kỳ Viễn nhíu mày vì lo lắng, lại thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn đang suy nghĩ về nhiệt độ cơ thể mình, Lạc Tri không sao có thể nói ra thành lời, mặc cho hắn tuỳ ý áp trán, khoảng cách giữa môi họ còn không đến một ngón tay.

“Ồ, khá hơn nhiều rồi.” Gương mặt Ân Kỳ Viễn không còn vẻ căng thẳng nữa, hắn rời trán Lạc Tri, hỏi anh có muốn ăn gì không.

Lạc Tri còn hoảng hồn, Ân Kỳ Viễn hỏi hai lần mới lấy lại tinh thần, “Anh… có, anh muốn ăn bánh kem.”

Ân Kỳ Viễn thuần thục mơ app đặt đồ ăn, bảo anh chọn.

“Không cần, anh tự đặt là được, không muốn để tổ trưởng phải tiêu tiền đâu.” Lạc Tri làm sao dám tiêu tiền của đối phương chứ.

Ân Kỳ Viễn giấu điện thoại của Lạc Tri đi, nói: “Củng của em bị bệnh ở nhà, muốn mua cho bé cưng cái bánh kem thì làm sao, còn nữa, từ giờ về sau, trừ lúc đi làm, không được gọi em là tổ trưởng, em không thích,” Hắn có chút xấu hổ, nhưng vẫn là kiên quyết nói: “Em muốn nghe anh gọi em là chồng, được không?”

Lạc Tri bị cách xưng hô đó làm cho đỏ mặt, anh còn muốn dùng trăm phương ngàn kế gì đó để làm người ta cảm thấy như đang yêu đương, bầu không khí này bao trùm, nếu không giải thích thì ai có thể nghĩ rằng đây không phải người yêu chứ.

Nhân lúc Ân Kỳ Viễn đi xuống dưới lầu lấy đồ ăn, Lạc Tri vội vàng báo cáo tiến độ cho quân sư quạt mo Đinh Vân Vân, bên kia trả lời: “Cậu ta nói là muốn làm bạn pháo với cậu, nhưng thực tế là cậu ta không trên cơ cậu, cậu ta còn đặc biệt quan tâm mày, thậm chí còn xin nghỉ để chăm sóc cho cậu lúc cậu sốt cao, còn bảo cậu kêu cậu ta là chồng, như này thì có khác gì bạn trai đâu.”

“Thế sao cậu ta không nói thẳng muốn làm người yêu của tao, mà lại là bạn bè.”

Đinh Vân Vân phân tích nói: “Nếu chồng của cậu nói là sự thật, có thể cậu ta còn không biết bản thân đã thích cậu, trước đó cậu ta cũng đã ở nước ngoài, cậu là người đầu tiên mà cậu ta muốn có, cũng có thể là cậu ta chưa ý thức được ấy, mà dù sao thì tương lai vẫn còn dài.”

Lạc Tri gật gật đầu, đột nhiên phản ứng nói: “Gọi tổ trưởng, chồng cái gì mà chồng, tôi còn chưa gọi mà cậu đã gọi trước rồi.”

“Tôi không tin, trừ khi cậu kêu rồi mà làm trò nói chưa kêu ở trước mặt tôi.”

Đinh đại tiên tính toán rất siêu, Lạc Tri hoàn toàn không thể gạt được cô ấy.

Khi Ân Kỳ Viễn nói ra, sao anh có thể từ chối, người ta chăm sóc anh cả một ngày, lại nhìn anh với ánh mắt trông chờ như vậy, tuy giọng của anh rất nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn thốt lên hai chữ kia.