Chương 1

1.

Sáng xin nghỉ phép, tới tối lại bị làm mất mặt. Người duy nhất làm mất mặt tôi hôm nay chính là người sếp suốt ngày ra vẻ lạnh lùng của tôi, Giang Tự.

Sau một ngày làm khùng làm điên cùng các chị em vào cuối tuần, tôi thấy đầu hơi choáng váng.

Hôm sau, khi vừa thức dậy, tôi liền đi đo nhiệt độ cơ thể của mình. Quả nhiên, nhiệt độ cơ thể tôi đã tăng vọt lên 40 độ.

Hôm nay chắc chắn tôi không thể đi làm nổi. Vì vậy dù tôi đang rất nhức đầu nhưng tôi vẫn cố gửi một tin nhắn WeChat cho giám đốc hành chính.

[ Chóng mặt, xin nghỉ một ngày. ]

Gửi tin nhắn xong. Vì đầu đau dữ dội nên tôi đã dứt khoát trùm chăn kín mít rồi ngủ luôn.

Không ngờ, tới nửa đêm đột nhiên có tiếng gõ cửa vội vã. Tôi cứ tưởng là cô bạn thân đến đưa thuốc cho mình.

Vừa mở cửa, một người đàn ông đột nhiên lao vào, ôm chặt tôi rồi rêи ɾỉ.

"Lâm Vãn Vãn, em không thể gả cho người khác được."

Tôi:?

Ai mà to gan vậy? Tôi đang bệnh mà còn phải đối phó anh ta nữa hả?

Tôi đẩy anh ta ra.

Tôi thề nếu không phải do tôi bị bệnh nên sức yếu hơn bình thường, thì tôi đã nhảy lên đá anh ta một cái xong gọi cảnh sát ngay rồi.

Tôi dần bình tĩnh lại. Khi nhìn rõ mặt người này, tôi run lên vì sợ hãi.

Người vừa ôm tôi… chính là Giang Tự.

Người sếp cao lãnh mới được bổ nhiệm tới của công ty tôi. Lúc nào cũng nghiêm túc, nói một là một, hai là hai. Và là một người mắc bệnh sạch sẽ cực nặng.

Hay thật.

Anh ta cũng là nam thần mà tôi từng theo đuổi suốt ba năm khi còn học đại học.

2.

Người đàn ông trước mặt tôi có đôi mắt đỏ ngầu, như thể anh vừa mới khóc.

Tôi sợ hãi, hít một hơi thật sâu.

Tôi chỉ bị sốt, chóng mặt rồi ngủ vài tiếng thôi mà công ty đã phá sản rồi hả?

Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác, thì Giang Tự đã bước lên một bước, nắm lấy bả vai tôi.

Lông mày anh ấy nhíu lại, khóe mắt hơi cụp xuống, trong mắt anh hiện lên những cảm xúc mà tôi không tài nào hiểu được. Hình như anh đang dùng ánh mắt nói với tôi điều gì đó. Nhưng mà tôi không thể hiểu được.

Trong mắt anh, tôi chỉ nhìn thấy hình bóng ngây thơ của tôi.

Giây tiếp theo.

Tôi thậm chí còn đang mang đôi dép vịt nhồi bông của tôi.

Được anh ta vác lên vai.

Tôi:?

3.

Về chuyện tôi sốt 40 độ rồi bị một người đàn ông vác lên vai chạy năm trăm mét trong một đêm đầu xuân. Sau đó làm mất một chiếc dép của tôi.

Tôi không muốn nhắc đến nữa.

Dù sao thì cuối cùng tôi đã bị ném vào một chiếc Maybach.

Giang Tự tựa người vào ghế sau, hai tay anh giữ lấy vai tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh. Ngũ quan tinh xảo của Giang Tự lúc này như bị bóp thành quả bóng, cả người run rẩy, giống như một con thú nhỏ đang phát cuồng.

“Lâm Vãn Vãn, tôi tuyệt đối không cho phép, em, kết hôn với người khác!”

“Muốn lập gia đình thì đừng cưới người khác, nhất định phải gả cho tôi.”

Gần quá, tôi thầm ngâm nga một giai điệu trong lòng.

(好熟悉,我在心里默默哼出了旋律 - tui ko bt dịch vậy đúng không nữa huhu)

“Em chỉ có thể gả cho tôi thôi!”

Giang Tự nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, gằn từng âm một, như muốn cắn chếc tôi.

Tôi: Cái gì? Tôi nằm không ở nhà rồi tự nhiên có một ông chồng từ trên trời rơi xuống?

Năm đó lúc tôi theo đuổi anh ta, anh ta có như này đâu.

Hồi đó tôi chạy theo anh ta.

Thổ lộ tình cảm của mình với anh ta không biết bao nhiêu lần, cả công khai lẫn trong bí mật.

Trà bưng, nước rót rồi viết thư tình. Lần nào anh ta cũng từ chối.

Lý do từ chối mỗi lần đều là khác nhau.

Sao lần này khi tôi bị bệnh, anh ấy lại muốn cưới tôi?

Do anh ấy bị bệnh hay là do tôi đang sốt nên ảo giác vậy.

Đang định tự tát vào mặt mình thì…

Có một cái gì đó.

Bất ngờ dán vào môi tôi!

Chớt tịt. Tôi bị cưỡng hôn.

Nhưng tôi đang bị sốt, cả người nóng như lò lửa.

Anh ấy áp sát lấy tôi, mυ"ŧ mυ"ŧ liếʍ liếʍ.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng chịu thả tôi ra. Tai Giang Tự đỏ bừng, anh dịu dàng vuốt ve gò má tôi. Ánh mắt trìu mến khiến tôi chết chìm trong trong đó.

“Vãn Vãn, em vẫn như xưa, hơi tí là đỏ mặt.”

Anh zai à.

Tôi đỏ mặt là vì tôi đang bị sốt.

4.

Virus sẽ không buông tha cho bất kì ai ăn nói ngang ngược.

Và nó cũng sẽ không bỏ qua cho người nói chuyện nhỏ nhẹ.

Giang Tự luôn nói ra đủ thứ lời lạnh lùng.

Đôi môi hóa ra lại… mềm mại như vậy.

Tôi lặng lẽ kéo rèm giường nhìn Giang Tự đang ngồi ở giường bên cạnh. Anh ấy dựa lưng vào giường bệnh, tay phải sờ trán, tay trái đang truyền dịch.

Anh ấy vẫn mặc bộ vest được may đo cẩn thận lúc đi làm.

Áo khoác vest được vứt sang một bên, anh ấy chỉ mặc áo ghi-lê và áo sơ mi.

Bởi vì sốt.

Hai chiếc cúc áo sơmi dưới ghi-lê được tháo ra, lờ mờ lộ ra phần xương quai xanh trắng nõn.

Tóc Giang Tự hơi ướt, sắc mặt ửng hồng. Đôi mắt có phần đờ đẫn.

Lúc này tôi đang cau mày nhìn phía trước, suy nghĩ về cuộc đời.

Phải, bởi vì anh ấy đã hôn tôi.

Tôi bị nhiễm virus cúm.

Không lâu sau khi chở tôi về nhà, anh ấy bị sốt cao. Cuối cùng, tôi phải gọi 120 đến đưa chúng tôi đến bệnh viện.

Giang Tự hiện đang cùng tôi bị sốt, nằm trong bệnh viện truyền dịch.

Tôi thật sự sắp cười đến chếc rồi. Nhìn cái bộ dạng ấm ức của anh ấy kìa.

Chả biết tại sao mà tôi lại cảm thấy dường như cơn sốt của mình đã đỡ hơn, bây giờ tôi cảm thấy rất là sảng khoái.

5.

Trong lúc tôi đang đắc ý.

Điện thoại đột nhiên rung lên hai lần.

Bây giờ đã là một giờ rưỡi sáng, không biết ai lại nhắn cho tôi lúc muộn như vậy.

Tôi bấm vào thì thấy đó là tin nhắn của nhóm, trụ sở đã đưa ra thông báo khẩn cấp trong đêm.

[Kể từ bây giờ, nhân viên công ty chúng tôi phải nộp đơn xin nghỉ phép bằng văn bản. Không được phép nộp đơn xin nghỉ bằng cách để lại tin nhắn trên bất kì phần mềm trò chuyện nào. Xin hãy yêu cầu nghỉ phép bằng lời nói hoặc các phương tiện khác. Xin thông báo. — Bộ phận hành chính của Tổng công ty]

Tôi cầm điện thoại lên và tự hỏi, ngày hôm qua chẳng phải là vẫn có thể gửi à?

Tôi bấm vào xem tin nhắn đã gửi cho giám đốc điều hành.

Không biết thì không sao, vừa biết tôi lập tức bị sốc.

Đáng lẽ tôi phải nhắn: “Tôi chóng mặt, xin phép nghỉ một ngày.” thì lại nhắn thành “Lần đầu tiên cưới chồng, xin nghỉ một ngày.”

Nhìn thấy tin nhắn này, tôi chợt ngộ ra.

Tôi cảm thấy mình không hề sốt, mà ngược lại còn là cảm giác lạnh như băng.

Nếu là vì nguyên nhân này, vậy vừa nãy Giang Tự nói cái gì mà kết hôn rồi còn gả cho anh ta, tôi đột nhiên đều hiểu hết.

Hehehehe! Anh ta tưởng tôi sắp lấy chồng, vì vậy đêm hôm mới chạy tới đây cướp hôn.

Thì ra là vậy. Tôi thực sự sẽ khóc đến chếc mất.

Cuộc hôn nhân này là do ý trời.

Cuối cùng tôi cũng hốt được củ bắp cải* này về nhà rồi sao?

(*ý chỉ nam9 đoá)

Đồng thời tôi cũng thấy rất may là tôi không đánh lộn thành cúng tuần*.

(*là cúng 7 ngày 1 lần cho đến lúc đủ 49 ngày cho người chếc á)

Nếu không chắc anh ta sẽ đến mấy cái đạo quán ngay trong đêm để mà cứu tôi quá.

6.

Tôi lại kéo rèm ra nhìn anh, Giang Tự dường như cảm thấy tôi đã tỉnh nên anh quay mặt về hướng ngược lại.

Trông hệt như một thiếu nữ e thẹn, không dám nhìn tôi.

Ôi, một người đàn ông đắm chìm trong ham muốn.

“Ờm…Giang tổng, hồi nãy anh nói kết hôn với anh là có ý gì? Tôi bị đau đầu nên nghe không rõ.”

Tôi ngập ngừng hỏi anh.

Anh ấy quay lưng về phía tôi, im lặng một hồi. Tôi đoán trong lòng anh ấy đang đấu tranh rất kịch liệt.

"Àa, cái đó có khi là ảo giác do tôi sốt cao. Xin lỗi anh, Giang tổng."

Tôi lặng lẽ liếc nhìn thoáng qua, nhưng anh vẫn không có phản ứng gì.

"Nếu không còn gì thì tôi đi đây. Cơn sốt của tôi cũng đã đỡ rồi nên tôi sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa ạ. Ngài bị ốm nên cần phải nghỉ ngơi thật tốt để hồi phục sức khỏe. Tôi đi đây, tôi thật sự sẽ đi đó."

Tôi giả vờ đứng dậy và thu dọn đồ đạc của mình.

“Khụ khụ”

Giang Tự ho nhẹ làm gián đoạn hành động của tôi.

"Tôi muốn uống nước."

"Trên bàn có nước, anh có thể tự lấy uống nha."

Anh ấy giơ cánh tay đang cắm ống truyền dịch lên.

"Tôi không thể tự uống được."

Được rồi, xem như là tôi đã truyền dịch xong, tôi cầm nước đưa tới trước mặt cho anh ấy.

Anh trở lại với thái độ lạnh lùng, xa cách như người lạ giống trước đây.

"Anh không thể bắt tôi đút cho anh ăn được…”

“Này cô phải giúp tôi ăn, tôi không có tay.”

Không có tay? Vậy thì tay phải của anh là gì?

Giang Tự lại dấu tay ra sau lưng.

Nếu tôi không nhìn vào khuôn mặt đẹp trai đến mức tôi phải theo đuổi suốt mấy năm này, thì tôi chắc chắn sẽ đấm anh ta một cái.

Tôi cho anh ấy uống mấy ngụm nước. Anh ấy cứ dùng ánh mắt khổ sở nhìn tôi.

Vẫn tiếp tục giả vờ à.

Hừ.

Đâu rồi? Cái bộ dạng như mất tôi là mất cả thế giới đâu rồi hả?

Lại còn…hôn tôi nữa chứ.

Nghĩ đến đây, tai tôi lại đỏ bừng.

Hai chúng tôi cứ lôi kéo giằng co, không ai chịu dừng lại.

Khi chúng tôi giằng co được một lúc.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.

Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc như một quý bà, lặng lẽ bước vào phòng bệnh. Khi nhìn thấy tôi, bà giật mình.

Sau đó bà ấy tỉ mỉ nhìn tôi một vòng và ôm lấy tôi.

"Đây là con dâu ngoan của ta sao?"

Sau đó bà quay người lại, thay đổi sắc mặt, hung hăng nói với Giang Tự: "Giang Tự, ta nghe nói con đã hôn con dâu của ta đến phát sốt!?"

Giang Tự ngồi trên giường với vẻ mặt ấm ức.

"Mẹ ơi, chính là con dâu của mẹ hôn con khiến con phát sốt."

??? Đúng là một mớ hỗn độn. Tại sao tôi lại phải hôn anh rồi khiến anh phát sốt?

Rõ ràng là do anh mà...