Chương 12: Con sâu rượu

Phía sau tiểu khu Phó Thanh đang sống là một con phố quán bar. Khi màn đêm buông xuống, con đường tràn ngập ánh đèn và tiệc tùng, tràn nhập đủ loại ham muốn, cũng là nơi dành cho người ta phát tiết.

Tạ Chiêu Hoa đút hai tay vào túi áo bước ra khỏi tiểu khu. Trên đường có rất nhiều người say rượu đi thành đôi, thành ba, trêu đùa nhau một cách vui vẻ.

Đi ngang một quán ăn, chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đang đan len và xem phim truyền hình nhiều tập trên TV.

Cô lấy trong túi ra mười tệ đưa cho bà chủ nói: “Hai chai bia, mở giúp tôi.”

Bà chủ cũng không nhìn cô, tay lấy cây khui mở hai chai bia ra cho cô, vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nhấp một ngụm lớn.

Cô, Tạ Chiêu Hoa, hai mươi sáu tuổi, cuộc hôn nhân đầu tiên thất bại, cô bỏ nhà đi còn bị buộc tội lừa dối người khác. Tôi đã phải làm việc chăm chỉ trong nửa cuộc đời đầu tiên những cuối cùng lại thành ra như thế này.

Đi được vài bước, bất ngờ cô đυ.ng phải một người phụ nữ say rượu từ trong quán ba bước ra.

“Eh? Cô mang rượu cho tôi à?” Người phụ nữ say khướt hỏi cô.

“À, để tôi chia cho cô một chai.” Cô đưa một chai bia cho cô gái trước mặt.

“Cảm ơn nhé.” Người phụ nữ tóm lấy cái chai, ừng ục uống từng ngụm lớn.

Cô ấy chỉ uống có một nữa và không thể nhịn được nữa nôn ra đầy đất.

Tạ Chiêu Hoa nhịn không được vỗ lưng giúp nàng, giúp nàng nhuận khí.

“Tôi nói cho cô biết, nam nhân không có gì tốt, trước mặt nói chuyện đàng hoàng tử tế, nhưng sau lưng lại làm chuyện bẩn thỉu gì không biết!” Cô vén tóc mai lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

Nàng đột nhiên túm lấy cổ áo Tạ Chiêu Hoa, khóc lớn: “Sau anh lại phản bội tôi! Tôi kém cô ta ở điểm nào chứ?”

“Tôi không phản bội cô.” Tạ Chiêu Hoa nhéo nhéo ngón tay nàng: “Hôm nay tôi làm cho chính mình bị đuổi ra ngoài, chồng cũng không còn, tiền cũng sạch túi, người yêu cũng không có. Tôi chỉ là một kẻ vô gia cư.”

Người phụ nữ cố gắng mắt mở to mắt, cẩn thận nhìn cô từ trên xuống rồi buông tay cô ra: “Thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”

Nói xong loạng choạng ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm vài câu, sau đó ngã người nằm xuống đất, Tạ Chiêu Hoa cũng ngồi trên mặt đất đầy bụi cách người phụ nữ một khoảng, lấy cái chai trong tay người phụ nữ uống ngụm lớn.

“Tôi nói cho cô biết, chồng tôi, không, say này hắn ta muốn trở thành chồng cũ của tôi, hắn là một kẻ lập dị, lúc trước đã điên cuồng theo đuổi tôi, nhưng sau khi tôi chấp nhận hắn ta, hắn ta lại nói muốn làm việc chăm chỉ để lo cho sự nghiệp của bản thân mình.

Hắn muốn chăm lo cho sự nghiệp của mình như vật sao? Tại sao trên đời lại có nhiều việc phải làm như thế chứ? Hắn ta cũng không về nhà, chỉ có thứ bảy mới về nhà một lần và chỉ có thể làʍ t̠ìиɦ lúc tám giờ tối. Chỉ có ma quỷ mới muốn làʍ t̠ìиɦ với anh ta lúc tám giờ tối.”

Càng nói cô càng thấy tức giận, nhấp thêm một ngụm bia lớn.

“Cho nên tôi đã ly hôn với hắn ta, nếu hắn muốn đấu tranh thì để hắn chiến đấu một mình đi. Nhưng em trai của hắn, cái người đã mất tích suốt mười năm, đột nhiên quay lại. Hehe, chúng tôi đã từng làm qua một lần, tôi tưởng đó là chồng cũ của tôi, nhưng sự thật là anh ta đã giả vờ đóng giả thành chồng cũ của tôi.”

Rượu trong dạ dày có chút phản ứng, cô có chút lâng lâng.

“Sau đó thì sao?” Người phụ nữ trên mặt đất đột nhiên hỏi.

“Tuy rằng kỹ năng còn chút thiếu sót, nhưng thật sự rất thú vị. Anh ấy sẽ liếʍ khắp cơ thể tôi, để ý đến từng cảm xúc khi làʍ t̠ìиɦ của tôi. Hơn nữa, cơ thể anh ấy cũng rất trẻ và tôi cảm thấy vô cùng gợi cảm.”

Cô nói với khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy mê hoặc nói.

“Sao cô không ở cùng với em rể của cô luôn?”

“Bởi vì…”

Cô chợt nghĩ đến khuôn mặt tức giận của anh lúc đó. Ngón tay thon dài của cô không khỏi nắm chặt chai rượu, ngửa cổ ực một ngụm. Chất lỏng trong suốt từ khóe miệng cô trào ra, dọc theo cổ chảy xuống khe ngực của cô.

“Hình như tôi đã chọc giận anh ấy rồi…”

Cô nói có chút tiếc nuối và hối hận.

“Sợ gì chứ? Cho hắn ta chơi một chút là được chứ gì.” Người phụ nữ mím môi, nhắm mắt lại.

Tạ Chiêu Hoa sờ sờ cằm, đúng là có chút đạo lý a.

Người phụ nữ tiếp tục làu bàu nói: “Những người đàn ông đó tuy nghiêm túc như vậy nhưng thật ra họ là kẻ dâʍ đãиɠ nhất trên đời. Nếu không nghe lời thì cứ cho hắn chơi đi, tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não liền thành thật ngay. Cô muốn cái gì thì đều cho cô cái đó.”

“Phụt ----” Tạ Chiêu Hoa bị nàng chọc cho thích thú, cười khúc khích.

Rất nhanh, nụ cười của cô đông cứng lại, một đôi giày màu đen xuất hiện trong tầm mắt cô.

Đôi tay khỏe mạnh của người đàn ông nắm lấy cánh tay gầy gò của cô nhấc cô lên như bắt một con gà.

“Ngồi đây làm gì? Có biết ở đây toàn là quán bar không? Say thì muốn làm gì làm à?” Trong lúc căng thẳng, lời nói của anh gay gắt.

Tạ Chiêu Hoa đỏ mặt nhìn anh: “Đúng vậy, gần chỗ này rất hỗn loạn, cô ấy uống say như vậy, tôi sẽ trông chừng cô ấy, bảo vệ cô ấy.”

Phó Thanh nhíu mày liếc mắt một cái, lấy điện thoại di động ra từ trong túi áo: “Alo, cảnh sát phải không? Số 120 đường Thanh Sơn bên này có một người phụ nữ say rượu, phiền các anh qua đây xem một chút.”

“Vẫn là anh thông minh.” Tạ Chiêu Hoa vương hai ngón tay cái, khen ngợi.

Phó Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, đem cô từ dưới đất ôm vào trong lòng ngực.

“Em không nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra ở nơi này sao? Hai người phụ nữ say rượu sẽ an toàn hơn một người à?” anh cúi đầu mắng cô.

Cô giống như con cá nóc hoàn toàn nổ tung, đôi mắt đen nháy nhìn anh chằm chằm, tức giận nói: “Tại sao anh lại đuổi tôi ra ngoài chứ? Tôi, Tạ Chiêu Hoa, đã lớn đến mức chỉ có thể đuổi người khác ra ngoài, chứ không phải bị người khác đuổi như thế này.”

Lại nói đến việc này, trong lòng Phó Thanh cũng áy náy.

“Thật xin lỗi, tôi thề, kiếp này nếu như lại tức giận với em, tôi sẽ không đuổi em ra ngoài nữa, lần sau nếu chúng ta lại cãi nhau, tôi sẽ tự nhốt mình trong nhà vệ sinh.”

Anh chỉ ba ngón tay lên trời, nói một cách nghiêm túc.

Cô che miệng cười: “Tôi còn chưa quyết định có ở bên anh hay không mà?”

Phó Thanh định nói gì đó thì đã nghe tiếng xe cảnh sát lái đến, Tạ Chiêu Hoa thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn cảnh sát đưa người phụ nữ kia lên xe.

“Nhìn em xem, đúng là phí công rửa chân cho em.” Anh trực tiếp ôm ngang cô lên.

“Tiếp tục về nhà rửa chân cho vợ thôi.” Nụ hôn của anh nhẹ nhàng đặt lêи đỉиɦ tóc cô.

Vào lúc này cô không hề cảm thấy buồn chút nào, trái tim dường như được lấp đầy bởi sự ngọt ngào.