Chương 10: Đưa em về nhà

“Hôm nay tôi không muốn gặp anh ta, hôm nay tôi, cũng muốn yếu đuối một lúc.” Cô vùi mặt vào cổ anh, nghẹn ngào nói.

“Được. Tôi đưa em về.” Đáy mắt anh đầu sự cưng chiều, cô muốn chìm vào đó.

“Tôi không muốn ở một mình, ít nhất là hôm nay không muốn.” Cô trốn dưới áo giáp cả ngày, muốn cởi bỏ lớp ngụy trang trên người mình.

“Được. Em có muốn đến nhà tôi không? Nhà tôi tuy nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ, có đầy đủ những thứ tôi thích. Sẽ thật tốt nếu em đến, bởi vì em là người tôi yêu nhất.” Anh thận trọng hỏi.

“Tôi cảm thấy mệt mỏi vì phải sống trong những căn nhà trống rỗng, tôi cũng muốn đến xem nhà của anh.”

Cô đã từng ghen tị với những người khác, ngay cả khi họ sống trong một khu phố cũ, nhưng khi đến giờ cơm, cô có thể nghe thấy tiếng xào rau, xoong nồi va vào nhau. Thanh âm giàu khói lửa của nhân gian, mới là thứ của cuộc sống nên có, cũng là thứ cô mong muốn.

Phó Thanh cõng Tạ Chiêu Hoa đi tới bồn hoa bên cạnh, đem cô ngồi lên thành bồn.

“Chờ tôi một chút.” Anh xoay người đi vào trong bụi cây đằng sau.

Một lát sau, đẩy cùng một chiếc xe đạp đi ra. Anh kiễng chân lên, một chân đạp lên bàn đạp quay lại vỗ nhẹ vào ghế sau.

“Lên đi.” Lưng anh ngồi thẳng, eo lại hẹp.

Cô nghiên người ngồi lên xe, vòng tay ôm eo anh. Cô nghĩ đến cơ bụng anh rõ ràng, thắt lưng có độ cong duyên dáng, cùng những chuyển động luân hồi không nhưng nghỉ của anh, trong lòng ngực như có một luồng nhiệt xông thẳng lên mặt cô.

Cảnh hoàng hôn chiều tà, dần dần lặn xuống đường chân trời. Khi màn đêm buông xuống, những ngôi sao dần lấp đầy bầu trời. Không khí mùa hè bồng bềnh trong không khí bị thổi bay bởi cơn gió đêm bất chợt.

Phó Thanh nghiên người về phía trước, cơ chân kiên cố mạnh mẽ dùng lực, đạp mạnh vào bàn đạp. Xe đạp như mũi tên rời cung lao về phía trước.

Gió đêm thổi rối tung mái tóc của họ, cô dường như trở lại thời thiếu nữ. Cô từng ảo tưởng vào một thời khắc tan học nào đó, Phó Trạm xuất hiện ở cửa lớp, không để ý ánh mắt của mọi người mà kéo cô đi, để cô ngồi vào ghế sau xe đạp của anh mà chạy về phía trước.

Cô cứ như vậy ôm anh, nhìn mồ hôi thấm ướt đồng phục học sinh, ngửi mùi hormone tràn ra trên người anh.

Tạo hóa trêu ngươi chính là mười năm sau, hôn nhân của họ tan vỡ, em trai của người con trai đó đang chở cô, cô cũng không còn là thiếu nữ của năm đó nhưng lại cùng cô hoàn thành giấc mơ thời đại của thiếu nữ.

“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Cô đột nhiên hỏi.

“Hai mươi.” Anh lớn tiếng đáp lại.

Cơn gió mùa hè thổi qua bên tai anh, đem thanh âm của anh thổi đến tan vỡ.

Thật đúng là tuổi trẻ a. Nhỏ hơn nàng sáu tuổi, nhỏ hơn Phó Trạm tám tuổi.

“Vậy anh đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?” Cô tựa đầu vào lưng anh. Sức nóng toàn thân anh tỏa ra xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng manh của anh, truyền đến trên mặt cô. Thân thể nóng bỏng, nóng rực, hormone tràn ngập tuổi dậy thì, gợi lên lang tính giấu trong đáy lòng cô.

“Tám tuổi.” Hắn quay lại. Khóe mắt cong cong, mang theo từng tia ý cười nhè nhẹ.

“Hả?” Cô có chút bất ngờ.

“Không quan trọng em bao nhiêu tuổi, bây giờ tôi đã trưởng thành, tôi sẽ học cách cưng chiều em. Em ở bên cạnh tôi, mãi mãi có thể tám tuổi, không cần phải lớn lên.” Anh nói chậm rãi và nghiêm túc.

Nhịp tim của anh rất mãnh liệt, dường như nó cũng khuấy động nhịp tim đã lặng im bấy lâu nay của cô “Thịch thịch thịch” một tiếng lại một tiếng, khiến cô cảm nhận được sự hiện diện của chính mình.

Chưa từng có ai nói điều đó với cô cả. Vô số người khen ngợi cô, nói rằng cô luôn rất bình tĩnh, điềm đạm, lúc nào cũng có cách xử lý công việc một cách hoàn hảo. Càng ngày càng có nhiều người dựa dẫm vào cô, bọn họ so sánh cô như một cây cổ thụ lớn, mà bọn họ là những người dựa lưng vào đại thụ hóng mát. Không ai nhìn đến sự vất vả của cô,không ai nói với cô không cần lớn lên, tất cả đều có anh.

Thật đáng tiếc, cô cho rằng anh chỉ mà một đứa trẻ chưa trưởng thành nên cô đã không cho lời nói của anh là thật.

----------

Lời tác giả:

Nhân vật nữ chính là một người phụ nữ kỳ lạ không muốn một chiếc Mercedes Benz, tùy ý vứt bỏ một chiếc Land Cruiser, và nhất quyết đòi đi xe đạp =)))