Không nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp đại học chúng ta lại tình cờ gặp nhau ở Bắc Kinh.
Khi tôi tới về nhà thì tình cờ gặp anh ấy ở buổi tụ tập bạn bè cũ.
Đã có bốn năm năm không gặp mặt, khi nhìn thấy tôi ánh mắt anh ấy chợt lóe. Ở trong phòng KTV tôi và anh ấy ngồi hai góc khác nhau, nhưng tôi biết anh ấy vẫn luôn nhìn tôi. Tôi rất muốn hỏi anh ấy một câu là anh ấy đang nhìn bản thân tôi hay qua tôi để thấy được bóng dáng của Phương Như?
“Như thế nào, không quen biết?” Tôi nghiêng người cười khẽ. Trên mặt anh ấy giông như đã trải qua rất nhiều chuyện.
Sau buổi tụ tập Mục Bạch Vũ đưa tôi về nhà.
“Nghe nói mấy năm nay em luôn là phiêu bạt? Quả thực khác trước rất nhều.” Hắn chế nhạo cười: “Con gái nên tìm một người đàn ông tốt mà kết hôn thì hơn.”
“Nhìn em giống thục nữ như vậy nhưng mà bản chất vẫn thô thiển như vậy ai dám cưới chứ?”
“Vậy để tránh việc em đi gây họa cho xã hội thì anh chịu đựng một chút là được.” Mục Bạch Vũ thu lại ý cười cầm tay tôi nói: “Em xem anh có được không?”
Một khắc này tôi cảm thấy cả người đều trắng bệch. Cách nhiều năm như vậy tôi lại được anh ấy ôm vào trong ngực, bây giờ tôi chỉ có một ý nghĩ là tôi muốn giờ phút này dừng lại mãi mãi.
Anh ấy dùng cằm đặt lên trán tôi: “Mèo nhỏ mèo nhỏ anh sẽ không để em rời đi.”
Trong lòng tôi cảm thấy bàng hoàng sững sờ, giống như trở lại mấy năm trước anh ấy dịu dàng đút canh cá cho em gái tôi còn dịu dàng gọi: "Mèo nhỏ".
Cảm giác hạnh phúc bỗng chốc biến mất không còn dấu vết gì nữa tôi vội đẩy Mục Bạch Vũ ra: “Thực xin lỗi, chúng ta không sống cùng một thành phố, em không muốn thay đổi cuộc sống của mình vì một người, hơn nữa em cũng đã có người mình thích.”
Tôi không hề nói dối. Người kia là người năm đó luôn trêu chọc tôi, là một thiều niên mười sáu tuổi rất thích trêu chọc tôi mà cũng rất quan tâm tôi, là người luôn coi tôi như anh em mà đối đãi.
Không phải Mục Bạch Vũ chỉ biết sống trong quá khứ, không phải người vì mất đi tình yêu mà tìm người khác thay thế.
Tôi tin tôi sẽ tìm được một người thấy sự mệt mỏi sau lớp mặt nạ kiên cường của của tôi trên thế gian này, người đó sẽ thương tiếc vì tôi dùng khuôn mặt vui vẻ để che dấu nỗi buồn và người đó sẽ yêu tôi, yêu cả tâm hồn lẫn thể xác của tôi.
Đáng tiếc người kia, không phải anh.
Tôi nhìn biểu tình của Mục Bạch Vũ từ mất mát đến cứng đờ, từ đau thương đến giận dữ.
Tôi không thể khống chế sự yêu thương cũng như nỗi bi thương của tôi với anh ấy, nên đành phải nói từng câu từng chữ để đả thương người, từng câu từng chữ để lộ rõ sự khinh bỉ của tôi đối với anh, tôi muốn đẩy anh đi thật xa, tôi chỉ sợ nếu tôi dừng lại anh ấy sẽ lại nở nụ cười có thể làm tôi bỏ lớp phòng bị của mình.
Người mà ngày ngày tôi nhớ thương cứ thế quay người đi.
Mục Bạch Vũ vẫn đưa tôi đến ga như trước, anh đặt vali hành lý của tôi xuống và nói: “Đưa em đến đây thôi, không tiễn.”
Tôi đứng trong mặt anh ấy trong ga tàu, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy. Anh ấy như không được ngủ đủ giấc trong ánh mắt còn hiện rõ vẻ mỏi mệt, nhìn anh ấy gầy đi nhiều như vậy thực sự là tôi rất đau lòng. Tôi muốn giơ tay xóa đi sự mệt mỏi trên mặt của Mục Bạch Vũ, anh ấy ho nhẹ một tiếng không chút dấu vết mà tránh đi.
Tôi có chút xấu hổ cúi người xách hàng lý lên đi về phía trạm xoát vé. Lúc tôi quay đầu bước đi anh ấy không lộ một biểu tình, đến khi bóng người đó bị ngăn cách bởi dòng người tấp nập lúc đó khuôn mặt anh ấy hiện lên vẻ gì đó khó có thể nắm bắt. Sự hờ hững thường có trong ánh mắt che dấu đau sót hay có lẽ là sự giải thoát, là lưu luyến hoặc là tiêu tan, tôi đã không còn sức lực để đi phỏng đoán.
Tôi muốn được ở cùng anh ấy, được yêu anh ấy đến hệt cuộc đời này nhưng mà tôi biết trong ánh mắt anh ấy chỉ chứa được một người. Khi được ở bên cạnh anh ấy tuy không được yêu nhưng đó vẫn là ký ức tốt đẹp nhất, thuần túy nhất không có chút tạp chất nào. Tôi tình nguyện chôn nó thật sâu trong lòng để thỉnh thoảng khi nhớ lại còn biết mình đã từng có đoạn hồi ức đẹp đẽ thuần khiết đến vậy.
Tôi không thể khóc trước mặt anh ấy vì tôi không muốn anh ấy thấy được sự yếu đuối của tôi.
Tôi hiểu rằng lần từ biệt này của chúng tôi coi như là cắt đứt hoàn toàn, sau này có găp lại cũng là người xa lạ.
Xe đến trạm, về đến nhà, bỏ vali hành lý xuống, mẹ đang xào rau, ba đi mua đồ uống, đây mới là nơi tôi có thể dựa dẫm khi mệt mỏi nhất. Tôi không bật đèn cứ ngồi một mình trong phòng như vậy. Dưới ánh trăng, tấm gương phản chiếu lại một tôi khác ở trong đó.
Chị, chị đã về rồi.
Ừ, chị đã về rồi.
Bên ngoài vô cùng náo nhiệt phải không?
Không, chị rất nhớ mọi người, vẫn là ở nhà tốt hơn.
Có lẽ đi, chị thay đổi thật nhiều.
Giống em phải không? Như vậy, chúng ta có thể vẫn luôn ở bên nhau.
Đúng vậy chúng ta mãi mãi bên nhau.
Mãi mãi.
Chúng ta đều khóc. Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy —— cô gái trong gương có mái tóc dài mặc một bộ quần áo màu xanh.