- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đoản Văn
- Bóng Dáng
- Chương 2: Hai đóa hoa được sinh ra
Bóng Dáng
Chương 2: Hai đóa hoa được sinh ra
Đoàn xe chạy như bay ở trên đồng bằng Hoa Bắc rộng lớn, xe chạy vù vù ném thành thị phồn hoa lại sau lưng, mặt trời lặn xuống phía Tây, xe Đông Hành chở tôi không lâu liền lái vào trong đêm tối mênh mông, không thấy đến trạm xe đoàn xe tốc hành chắc là sẽ không dừng lại đây, ở trong xe chấn động đều đều, như đặt mình vào một cái nôi thật lớn tôi không để ý cuối cùng đi vào giấc mộng.
Trong mộng, lờ mờ là thời gian lúc nhỏ, tôi ở trong một buổi sáng sau giờ ngọ, cùng mấy tên nhóc con ở trên bờ sông chạy như điên, nằm ở trên bùn đất nhìn con kiến thật nhỏ sung mãn kéo một hạt cơm đi tới cửa động, hoặc lại trèo lên đầu tường, hái cành liễu xuống làm cái vòng nguyệt quế đeo trên đầu. Chơi mệt mỏi, dùng nhánh cây chọn con sâu ăn lá mập mạp, vừa vui đùa với nó, vừa đi về nhà.
Em gái đang ngủ trưa, ôm búp bê trong ngực. Chính cô cũng cũng giống như một con búp bê, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn miệng mỉm cười hạnh phúc. Khi còn bé tôi đây giống như đứa con trai hay đùa dai, đối với vẻ đẹp điềm tĩnh yên bình luôn có một ý nghĩ muốn phá hư, giống như là muốn vẽ người xấu ở trên tường trắng vậy.
Vì vậy, ta đem sâu nhỏ mập mạp đặt ở trên mặt em gái..... Sau đó, là bé gái thét lên, là người lớn quát lớn, là một bé gái khác bị cái chổi đánh tới mức kêu thành tiếng "Ai ôi!!!".
Ngày trước việc này không biết xảy ra quá nhiều hay ít, mỗi lần tôi đều bị đau đớn thê thảm đấy.
Tôi và em gái tính cách không giống nhau, từ nhỏ đã là như thế.
Bà ngoại rất nguyện ý nói về tình cảnh lúc sinh ra em gái: "Ngày đó tuyết rơi xuống nhiều, thật sự có lông ngỗng lớn như vậy." Tôi hầu như có thể đọc làu làu rồi, mỗi lần bà ngoại đều nói như vậy, sau đó là gian khổ sinh ra em gái, cô vừa sinh thì khóc không được, bác sĩ hộ sinh hao hết tâm tực bảo vệ cô. Cô nằm ở trong nôi chăm sóc nho nhỏ, sắc mặt xanh trắng. Mỗi lần kể chuyện xưa trọng điểm của cô đều ở chỗ đó.
"Như vậy còn con? Con ở nơi nào thế?" Tôi nhịn không được hỏi, phải biết rằng, chúng tôi là song bào thai, tôi chỉ sinh ra sớm mấy giờ mà thôi.
Bà ngoại liền ấp a ấp úng: "Cái này, trí nhớ bà không được tốt, nhớ không rõ nhé."
Ông ngoại liền nói: "Con nằm trên giường, không khóc không làm khó, thật ngoan đấy."
Thật ngoan? Đúng không? Lúc người cả nhà vây quanh em gái suy nhược, vì tiếng khóc nỉ non đầu tiên của cô mà vui vẻ lúc, chị cả thân thể khoẻ mạnh có lẽ ở trong tay hộ sĩ khóc liên tục đi? Từ nhỏ với người nhà em gái đã được che chở và quan tâm cẩn thận từng li từng tí, tuy rằng bọn họ cũng sẽ khen tôi thông minh hoạt bát, nhưng tôi biết rõ, đó là tán thưởng, không phải là yêu thương.
Người ta nói song bào thai rất giống nhau, nhưng đó chỉ là ở bên ngoài mà thôi.
Tính cách của chúng tôi khác hẳn nhau, tôi có quá thừa tinh lực, không sợ trời không sợ đất, tiểu học thầy cô giáo suýt nữa quy kết ta bị chứng tăng động. Em gái lại bất đồng, cô thích âm nhạc cổ điển, muốn đọc thơ Đường thơ Tống.
Tôi cười nói cô giống như Đại Ngọc, cô liền nhíu mày. Cái vẻ mặt kia cũng cực kỳ giống. Tôi thường nghĩ ông trời tại sao phải an bài trên đời có hai khuôn mặt giống nhau như này đây? Giống như hai quyển sách bìa giống nhau, nội dung lại một trời một vực. Tôi không phản cảm cha mẹ đối với cô vô cùng yêu mến, đổi lại là tôi, bọn họ hỏi han ân cần như vậy tôi có lẽ sẽ thấy phiền.
Song gộp tất cả những việc này lại cũng không làm trở ngại việc tôi so với người bên ngoài càng thêm bảo vệ cô, như là bảo vệ chính mình. Mỗi một lần trông thấy cô thoải mái cười, tôi đều cảm thấy cuộc sống càng thêm toàn vẹn một chút. Nhưng mà Mục Bạch Vũ xuất hiện, đã khiến tôi lần đầu tiên ý thức được, hai chị em máu mủ tình thâm, cuối cùng có chút cũng không thể chia sẻ hạnh phúc cùng nhau được.
"Từ sau này cậu phải gọi mình một tiếng chị!" Tôi nói với Mục Bạch Vũ, "Tốt xấu gì cậu cũng là em rể của mình, nếu cậu làm điều gì có lỗi, mình sẽ đánh cậu đó." Nói xong còn giương lên nắm đấm.
"Ai muốn gọi cậu là chị chứ!" Sắc mặt Mục Bạch Vũ cứng ngắc, "Cậu quá bạo lực điên cuồng, nếu như cậu muốn làm trưởng bối vậy giống như cậu mong muốn đi, gọi cậu là bác gái cũng tốt."
Từ nay về sau anh và em gái thành đôi. Tướng mạo xinh đẹp học sinh ưu tú dù sao đứa nhỏ vẫn là đặc biệt làm cho người ta vui, các thầy cô biết rõ tình huống của em gái, thỉnh thoảng lắc đầu thở dài, nhưng cũng không cản với hai người.
Phương Như thường cầm ảnh chụp chung của hai người cho tôi xem, tôi chỉ cái ảnh chụp vui: "Tiểu tử này lúc ngồi cùng bàn với chị luôn giống như con khỉ nhảy nhót, không nghĩ tới cũng có lúc lại đưa tình như thế, có câu thành ngữ gọi là cái gì nhỉ? Vượn đội mũ người à."
Tôi cười đến thở không ra hơi, cười tới nước mắt đều chảy ra. Phương Như nhào tới phía trước sẵng giọng: "Sớm biết chị chê cười anh ấy như vậy, em đã không cho chị xem rồi."
Không nhìn thì không nhìn đi, gặp nhau tranh giành như không thấy.
Cái khuôn mặt tươi cười nở rộ ở bên cạnh Mục Bạch Vũ, và tôi sao mà giống vậy? Nhưng mà từ nay về sau tôi cùng với lời nói của anh rồi lại càng ngày càng nhạt nhẽo vô vị. Tôi thường thường cùng nam sinh lớp bên hẹn nhau đi ăn đồ nướng bên bờ sông, đi sân patin trượt băng; anh luôn cười nhạo ánh mắt tôi không tốt, kết giao với những thiếu gia ăn chơi khoa trương kia. Tôi không cách nào phản bác mỉa mai của anh, anh làm sao để cho tôi nhẹ nhõm nói ra một câu: "Ôi, ánh mắt mình thật đúng là không tốt, nếu không làm sao lại coi trọng cậu cơ chứ?"
Được rồi, ánh mắt tôi không tốt, thị lực cũng không tốt. Tôi lấy cớ thấy không rõ bảng nói với chủ nhiệm lớp rằng cho tôi đến hàng phía trước ngồi đi.
"Về sau ít chơi trò chơi đi." Mục Bạch Vũ nghiêm mặt răn dạy sửa sang lại bàn học dọn sách tôi phải mang đi."Miễn cho mỗi ngày phải híp mắt nhìn bảng đen."
"Phải chăng cảm thấy dáng vẻ mình không đẹp, ảnh hưởng tới gương mặt hình tượng này?" Tôi vỗ gương mặt làm bộ dáng tự thương tự cảm, "Nếu như không có vẻ mặt này để phân biệt, chỉ sợ mọi người không phân biệt được chị em nhà chúng mình, vì vậy mình hi sinh bản chất thục nữ là tốt rồi."
"Các cậu giống nhau chỗ nào? Không nói lời nào cũng có thể nhận ra được." Mục Bạch Vũ hừ lạnh một tiếng lơ đễnh, lại ranh mãnh mà nhìn tôi cười, "Cậu cho rằng hầu tử tiến hóa thành người thần tốc như thế nào?" Anh tự nhiên lại muốn bị đánh cho dẹp lép rồi à.
Khi đó tôi khoác lác mình đã yêu, mọi người cho là mỗi ngày sau khi tan học tôi vô tư đi chơi vui cười, thật ra tôi thường một mình chạy đến bờ sông bất lực nhìn ánh tà dương hạ xuống đi vào đường chân trời, nghĩ phải chăng oán hận đời người cũng như nước sông mà chảy xuống dưới. Giữa trời chiều u ám vào lúc không người tôi ở bên cạnh bờ hô to tên của Mục Bạch Vũ, anh chắc là đang mỉm cười đứng ở bên ngoài đại sảnh tập luyện, đang say mê em gái như khóc không ra tiếng như kể nỗi buồn vào trong tiếng đàn
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đoản Văn
- Bóng Dáng
- Chương 2: Hai đóa hoa được sinh ra