Chương 3

Trong đêm khuya tĩnh lặng, Ngụy Kính Nghiêu đột nhiên bừng tỉnh.

Anh mở mắt ra, nhìn chiếc quạt điện trên trần nhà gỗ khắc vân, hình như đó là đồ vật quý mà anh coi trọng từ hồi còn ở Milan, là tác phẩm của một nhà thiết kế nổi tiếng.

Chậm rãi chuyển động cổ, nhìn về phía bên cạnh, Hoa Xảo Hủy đang ngủ say sưa trên cánh tay của anh, không hề phòng bị.

Anh vươn tay còn lại, yêu thương vô hạn khẽ vuốt gương mặt đang say giấc kia.

Như là tỉnh lại sau một giấc mộng dài, hỗn loạn, trong cõi sương mù, gặp được duy nhất một điểm sáng, là cô!

“Ưm…” Cô ở trong lòng anh phát ra âm thanh lẩm bẩm, lông mi run rẩy, chậm rãi mở mắt.

Cô có một đôi mắt trong suốt sóng sánh mà anh chưa từng gặp qua, mới mở to mắt, liền lộ ra một nụ cười ngọt ngào nhất trên đời với anh, tay chạm vào hai má của anh, tiếng nói khàn khàn mang theo chút buồn ngủ, nhẹ giọng nói: “Sao lại tỉnh vậy? lại gặp ác mộng sao?”

Tay cô có chút thô ráp dao động trên khuôn mặt anh, mềm nhẹ vuốt ve hai má của anh: “Chỉ là mơ thôi mà.”

Anh bị những lời lẽ an ủi dịu dàng này trấn an, kìm lòng không được nhắm mắt lại, giống như một chú cún được xoa đầu, cọ xát trong lòng bàn tay cô, muốn được yêu thương nhiều hơn.

“Ngủ không được”. Là vì nhìn thấy gương mặt của em, sẽ không muốn ngủ.

Lại suy nghĩ miên man cái gì? Mau ngủ đi” Hoa Xảo Hủy cười híp mắt, vẻ mặt khó nén được yêu thương.

Ngụy Kính Nghiêu học theo động tác của cô, bàn tay vuốt ve gương mặt của cô, khuôn mặt cô trong lòng bàn tay anh cỏ vẻ rất nhỏ, ngón cái lướt qua lông mày của cô, chóp mũi cô, khóe môi luôn mang theo ý cười của cô.

Đợi cho cô rút tay mình về, đợi cho cô dần dần thϊếp đi trong ngực của anh, ngay lúc cô còn chưa ý thức được nguy hiểm trước mắt, anh liền tiến lên hôn xuống đôi môi cô.

“Kính Nghiêu thiếu gia, không…” cô hỗn loạn, ưm một tiếng thở gấp, ngăn cản không được sự xâm lược của anh.

Đem thân thể nhỏ nhắn của cô áp xuống giữa giường, nâng nửa người trên, anh vừa hôn vừa quan sát gương mặt người phụ nữ này.

Ngũ quan bình thường không có nửa điểm xinh đẹp —– đương nhiên đây là lấy tiêu chuẩn của những người bạn gái trước kia của anh mà đánh giá, nhưng gương mặt này cứ hở ra lại làm cho anh…. Rất an tâm, yêu thích không thể rời bỏ, cẩn thận quý trọng vạn phần, nhịn không được muốn hôn thêm nữa, hôn đến nghiện, để cho bản thân mình chỉ tràn ngập hơi thở của cô, cũng để cho hơi thở của mình tràn ngập xung quanh cô, để cho cô chỉ có thể nghĩ về anh.

Khoảng

nửa tháng trước, cũng giống như vậy, một đêm đột nhiên thức tỉnh, anh mở to mắt, thấy cô đã bị anh như bạch tuộc quấn quanh ôm vào trong ngực mà ngủ.

Đầu anh tua lại những thước quay thời gian, ba mươi hai năm cùng với ba mươi hai sự kiện liên tiếp lướt qua.

Cha mẹ, bạn học, đối thủ thời đại học của mình biến thành người bạn thận đồng cam cộng khổ, xuất ngoại lấy bằng thạc sỹ, gây dựng sự nghiệp, hoàn thành khóa học về nước, case, đãi khách, tất cả đều như một con quay không ngừng xoay chuyển.

Xen kẽ giữa những hình ảnh có rất nhiều hình bóng của những cô gái xinh đẹp, là những người bạn gái mà anh đảm nhiệm hoặc đồng thời kết giao, lúc anh bị tai nạn xe cô gây thương tích ở não bộ, tâm trí thoái hóa, mất đi hành vi năng lực của người bình thường. Khi bác sĩ chuẩn đoán khả năng cả đời anh đều bị như vậy, cũng có khả năng sẽ chuyển biến xấu hơn, những cô gái vẫn luôn nói thương yêu anh, không rời bỏ anh, tất cả đều biến mất tăm

Đúng hơn là đám bạn gái của anh còn trên giường bệnh ra tay với nhau, như một đám sói đói khát tranh thức ăn, mà anh lại chính là một miếng thịt màu mỡ để các cô tranh đoạt.

Còn nhớ rõ lúc bắt dầu tỉnh lại, cái gì cũng không biết, đôi mắt nhìn thé giới xa lạ với chính mình, nội tâm sợ hãi không thôi, ngay cả tự mình ăn cơm cũng rất chật vật, thất bại khó khăn, bên người lại không có ai làm bạn.

Tự ghét tự oán, đến khi bản thân rơi vào tuyệt vọng dưới đáy cốc, cô xuất hiện…

“Không được hôn tôi nữa!” Hoa Xảo Hủy bị hôn đến tỉnh ngủ, né tránh nụ hôn càng ngày càng càn rỡ của anh, đôi mắt to đen trắng phân minh giờ phút này phủ một lớp nước, môi bị hôn đến sưng đỏ, hai gò má ửng hồng, bộ dáng xấu hổ ướŧ áŧ, làm cho Ngụy Kính Nghiêu khó có thể khống chế tình triều.

Yết hầu anh thắt lại, áp chế du͙© vọиɠ quay cuồng, nhưng vẫn không áp chế được ý niệm muốn giữ lấy cô trong đầu, kìm lòng không được giữ mặt cô lại, không để ý đến cô đang xấu hổ muốn trốn thoát, cúi người hôn lên đôi môi ướŧ áŧ của cô.

Hôn rồi lại hôn, hoàn toàn không che dấu những khát vọng yêu thương cô.

“Xảo Hủy…” Trong cơn động tình, anh kêu lên tên của cô, môi hé mở nuốt lấy môi cô, một chiếc hôn sâu cùng một tiếng kêu gọi.

Anh chưa từng chật vật như vậy, trước kia anh đứng ở trên đỉnh cao, thói quen có những người vây quanh bên cạnh mình, nịnh bợ, nịnh hót chờ lọt vào mắt xanh của anh, chưa bao giờ có người làm ra vẻ chán ghét không kiên nhẫn với anh.

Nhưng sau một vụ tai nạn xe cộ làm cho anh trở nên nghèo túng, đã quen mất mình là ai, hành động chậm chạm, ngay cả thầy thuốc hỏi anh ba cộng ba là bao nhiêu, anh phải suy nghĩ một lúc lâu mới cho ra kết quả đúng, khối máu tụ ở trong đầu không chỉ làm anh mất trí nhớ, làm cho anh giống như một đứa trẻ năm tuổi, ngay cả thầy thuốc cũng không dám cam đoan anh sẽ hồi phục hay có chuyển biến xấu, cần phải có người chăm sóc anh, khả năng sẽ kéo dài cả đời.

Cho đến lúc đó mới phát hiện, những người phụ nữ ngoài mặt luôn yêu thương không thể sống thiếu anh, kỳ thật ở sau lưng đều rất hận anh, cuối cùng người chịu ở lại bên cạnh anh, kiên nhẫn cổ vũ anh, giúp anh thích ứng với cuộc sống, lại là người mà anh luôn xem nhẹ…. Con gái của tài xế.

Đầu bị thương nặng cũng không phải không hồi phục, mỗi lần nhìn thấy ảnh chụp ngày ngày xưa sẽ liền nhớ lại ba mươi hai năm trôi qua, vào một buổi đêm khuya, đột nhiên anh từ trong mộng bừng tỉnh, trí nhớ của anh đã trở lại.

“Kính Nghiêu thiếu gia… Đừng làm loạn.”

“Không được goi anh là thiếu gia”. Anh không thích cách cô gọi mình, rõ ràng là đã nghe mười mấy năm trời, nhưng tới giờ mới cảm thấy chói tai tức giận. “Anh không phải thiếu gia của em.”

Đúng, anh đã khôi phục trí nhớ, đại khái là nửa tháng trước, ngày thứ mười sau khi xuất viện, đột nhiên nửa đêm tỉnh giấc, liền nhớ lại tất cả.

Bao gồm cả cuộc sống sau khi mất trí của anh, cô cổ vũ chăm sóc anh như thế nào, chưa bao giờ chịu từ bỏ.

Càng nhớ rõ hơn là những lúc sau khi tỉnh dậy thấy được nụ cười ngọt ngào của cô, trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh đã nảy sinh cảm tình với cô, anh ỷ lại cô, bám lấy cô, mê đắm cô, không thể không có cô.

Một đêm nọ anh nhìn cô bị chính mình bắt buộc phải ngủ cùng giường, đột nhiên sinh ra một sự khủng khoảng, rất sợ mất đi cô.

Sợ vì sau khi cô biết được anh đã khôi phục trí nhớ, sẽ rời bỏ anh.

Khi đó anh vẫn chưa chắc bản thân đối với cô là loại tình cảm gì, vì thế quyết định giấu diếm, coi như là lợi dụng sự chăm sóc của cô, để khôi phục nhanh chóng, trong nửa tháng ngắn ngủn đã hoàn toàn lấy lại trình độ.

Anh mang theo trí nhớ cùng với trí năng của tuổi ba mươi hai, âm thầm quan sát con gái của tài xế mà chính mình vẫn xem nhẹ, rất nhanh đã hiểu ra, ý nghĩa của cô đối với anh, tuyệt đối không phải là chơi đùa.

Anh muốn cô.

Nếu giống như lời cha anh đã nói, tung ra một lời dối trá, sẽ có thể sinh ra rất nhiều lời nói dối khác, thì nay anh cũng không dám nghĩ đến, nếu cô biết chính mình đã lừa cô gần hai tháng, có thể sẽ… tức giận không tha thứ anh hay không?

Nghĩ đến cô sẽ lộ ra biểu tình thất vọng với anh, quay lưng với anh, anh lại càng khó mở miệng.

Nói cách khác, anh ở trước mặt cô giả ngây giả ngốc, đã được một thời gian dài.

“Xảo Hủy,anh yêu em”. Ngụy Kính Nghiêu lại lần nữa nói lời yêu với cô, trong dĩ vãng những người bạn gái anh đã làm quen, chưa từng có người nào khiến cho anh phải mở miệng nói ra ba từ này, anh không hề hứa hẹn, cho rằng ứng phó với phụ nữ thật sự rất đơn giản.

Nhưng người phụ nữ đang nằm trên giường của anh, bị anh đặt dười thân này, ngay cả ôm hôn một cái cũng tránh né anh, anh không nắm bắt được.

“Kính Nghiêu thiếu gia, tôi cũng rất thích anh mà.”

Nghe vậy, Ngụy Kính Nghiêu khó nén được sự uể oải, cô đáp lại lời anh, giống như là trấn an một đứa trẻ đang thắc mắc rằng mẹ nó có yêu nó hay không.

Anh không phải là đứa nhỏ, đã khôi phục trí nhớ và cũng đã khôi phục được trí lực, anh là một người đàn ông bình thường mà! Nhưng việc này vẫn chưa thể nói ra, trước khi xác định được tình cảm của cô đối với anh, không thể liều lĩnh nói cho cô hay.

Nếu người bạn tốt Đổng Diệc Hà thấy bộ dáng đáng kinh ngạc của anh hiện tại, hay là thấy anh phải lòng một hình tượng phụ nữ mà trước kia anh luôn mồm cho là “ăn không vô”, nhất định sẽ hung hăng cười nhạo anh một phen.

Anh vô cùng muốn ăn, nhưng lại không dám!

“Đừng đùa nữa, mau ngủ đi, nếu ngày mai anh không thức dậy được, tôi sẽ không mang anh đi đến chỗ làm, để anh ở nhà”. Hoa Xảo Hủy miệng ra vẻ uy hϊếp một đứa trẻ phải ngoan ngoãn nghe lời.

“Anh muốn đi! Mặc kệ, anh muốn đi!” Đáng giận, anh phải sắm vai một đứa trẻ ngu ngốc đến khi nào đây? Có lẽ đợi cho đến ngày cô hoàn toàn thuộc về anh đi, nhưng sẽ có một ngày như vậy sao?

“Vậy anh còn không chịu nằm xuống?” Thấy anh ngoan ngoãn xoay người trở lại vị trí, tâm lại không cam lòng nhìn miệng của cô, trong lòng cô run sợ một chút, sợ anh lại một lần nữa phát tác tiến đến hôn mình, cô càng ngày càng khó khăn ngăn cản anh.

Nhưng mi cô vừa nhíu, anh liền kéo hết chăn sang ngủ, cô không khỏi thở một tiếng nhẹ nhõm.

Thực đáng ghét, đều là bởi vì ngay từ đâu không đành lòng cự tuyệt, mới làm cho anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ăn hết đậu hũ của cô còn chưa chịu thỏa mãn.

“Thật là, vừa mới tỉnh đã động dục, đáng ghét”. Hoa Xảo Huy hé ra khuôn mặt ửng hồng, cũng xoay người kéo một chiếc chăn bông ở giường khác sang, đem thân mình bọc lại kỹ càng.

Nhưng đôi mắt trong trẻo của cô không hề buồn ngủ, nét mặt ửng hồng lộ ra vẻ thẹn thùng, cho dù đang quay lưng về phía Ngụy Kính Nghiêu, những vẫn có thể cảm giác được hơi ấmtrên cơ thể anh.

Thân thể phát ra hơi nóng, cảm giác tay anh vẫn còn dao động trên người, cách thức anh hôn cô vô cùng kịch liệt và tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, kỳ thật… Không chỉ có anh cảm thấy chưa thỏa mãn, mà cô cũng vậy.

Hoa Xảo Hủy mày đang suy nghĩ cái gì hả! Ngụy Kính Nghiêu căn bản không biết chính mình đang làm gì, mày lại nổi tính háo sắc!

Vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, cô không phát hiện được người đàn ông đang quay lưng về phía cô, vẻ mặt nhăn nhó đang giằng co với du͙© vọиɠ không có chỗ phát tiết, ăn hay không ăn đều làm cho anh khổ sở, cô hồn nhiên không để ý đến tình cảnh nguy hiểm của mình, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị thất thân…..

***

Anh bị lừa.

Vì sao anh lại nói như vậy? Anh hẳn là phải hư đốn một chút, trực tiếp ăn luôn cô, tốt nhất ép buộc cô đến mức không thể xuống giường được, xem cô muốn vứt anh đến bệnh viện như thế nào?

Đáng chết! Bệnh viện! Nơi này có nhiều thứ không muốn nhớ lại, anh gặp tai nạn xe cộ, bị cấp cứu,mất trí nhớ, còn có những cặp tình nhân nóng lạnh hay xuất hiện, tận mắt thấy bản thân mình bị vứt bỏ, thậm chí người bạn thân tốt nhất của anh cũng đã quên bọn họ đã từng là anh em.

Ngụy Kính Nghiêu khoanh tay trước ngực khó chịu, đưa lưng về phía Hoa Xảo Hủy đối mặt với vách tường, bực bội một cách ngây thơ với cô.

“Đừng tức giận nữa mà”. Cô vươn ngón trỏ chọc chọc vào bờ vai anh. “Tôi cũng đâu có lừa anh, thật ra là muốn dẫn anh đi theo tôi kiếm thêm khoản thu nhập, nhưng mà trước khi đi, phải kiểm tra một chút đã.”

“Hừ!” Anh biết hiện tại sắc mặt mình có ngây thở biết bao, ghê tởm biết bao, nhưng chả còn biện pháp nào, một mặt là muốn ở trước mặt cô thể hiện một bản thân chưa phục hồi của mình, về phương diện khác, đây là phản ứng theo bản năng của anh.

Thì ra anh vốn chỉ là một người đàn ông ngây thơ! (Quá ngây thơ!!!!)

“Tôi biết anh không thích bệnh viện, nhưng mà anh đã bị chấn thương, còn chưa có khôi phục, khối máu gì gì đó vẫn còn nằm trong đầu anh, nên phải đi kiểm tra thường xuyên”. Hoa Xảo Hủy nói những lời lẽ khuyên bảo.

“Đừng tưởng anh không biết gì, cái ông bác sĩ kia lúc nào cũng muốn mổ đầu anh ra!” Anh oán giận gầm nhẹ.

Nghĩ đến cái tên lang băm kia lại dám nói khối máu tụ trong đầu anh có khả năng không thể tự tan biến, đề nghị sau khi ổn định phải tiến hành phẫu thuật lấy ra, anh liền cảm thấy một trận ớn lạnh.

Lúc trước khi kiểm tra phát hiện khối huyết trong đầu anh đã rút nhỏ lại, cộng thêm thùy não của anh đã khôi phục nhanh chóng, có thể tự mình bắt đầu một cuộc sống mới, có thể chạy, có thể nhảy, vậy sao ngu ngốc đến nỗi không nghĩ rằng trí nhớ của anh cũng sẽ khôi phục chứ?

“Đó chỉ là đề nghị mà thôi, giải phẫu rất liều lĩnh, tôi cũng không muốn anh phải mạo hiểm” Hoa Xảo Hủy trấn an. “Nếu anh phải phẫu thuật như đã nói, ba mẹ anh sao có thể bỏ lại anh ở trong nước mà bay đến Thụy Sĩ cơ chứ? Huống hồ hiện tại anh hồi phục rất tốt, chúng tôi sẽ không để anh phải phiêu lưu tính mạng đâu.”

“Sẽ không mổ sao?” Anh chần chờ hỏi.

“Không”. Cô còn rất chân thành kiên định. “Chỉ là đi kiểm tra định kỳ thôi, anh chịu khó một chút là được.”

Cho dù là bỏ hết thời gian của mình vào chỗ này, bỏ lỡ công việc không dễ dàng kiếm được của cô, cô cũng không sao cả, công việc vẫn có thể kiếm tiếp, nhưng Ngụy Kính Nghiêu chỉ có một, mà anh lại cần cô.

Anh ỷ lại cô, để ý đến cô, không chỉ một lần nói cần cô, yêu cô, cô từ nhỏ đã rất ái mộ thiếu gia, rất khó không để tâm trước những lời nói, hành vi của anh.

Nhưng cô vẫn rất nghi hoặc, anh thật sự biết mình đang làm gì sao? Anh đối với cô có đủ loại tình cảm, không phải là do khối máu tụ chèn ép trong đầu tạo thành sao?

Từ hai tháng trước, cô thay thế hai vợ chồng Ngụy gia đến bệnh viện thăm Ngụy Kính Nghiêu bị tai nạn xe cộ, được yêu cầu là trước khi gặp anh, phải đi gặp bác sĩ của anh trước.

“Ngụy tiên sinh thực may mắn, tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy như lại không gây ra vết thương ngoài đầu…” Bác sĩ trước tiên an ủi cô một lát, sau đó theo bức ảnh trên màn hình, đem bản báo cáo chấn thương của Ngụy Kính Nghiêu, nói cho người bị ủy thác toàn bộ trách nhiệm là cô rằng, “Nhưng vụ tai nạn này đã để lại một khối máu tụ trong đầu Ngụy tiên sinh, đây coi như là một bóng ma trong não, là khối máu duy nhất còn tồn tại, chèn ép đến thần kinh trí nhớ, thần kinh phản xạ, khối cảm xúc….”

Bác sĩ nêu ra một đống danh từ chuyên ngành, cô thật sự nghe chả hiểu, vì thế đánh gãy lời nói của ông ta, trực tiếp hỏi: “Tôi không hiểu, nó có ảnh hưởng gì?”

Bác sĩ nhìn mặt cô, khó xử nói: “Bình thường những chuyện này chúng tôi thường thông báo cho người nhà bệnh nhân biết, nhưng tình huống đặc biệt của Ngụy tiên xinh…. Khối máu này, sẽ làm cho anh ta mất trí nhớ, hành động chậm chạp, cảm xúc không ổn định,trí lực thoái hóa, không khống chế được hành vi, não tủy không phối hợp, những thứ này có thể từ từ khôi phục theo điều trị, nhưng tính tình thì sẽ không kiểm soát được, giây trước ôn hòa với cô, giây tiếp theo sẽ chửi ầm lên, cảm xúc biến đổi không ngừng không phải là do anh ta. Mà là do khối huyết tạo nên.”

Khi đó bác sĩ có ý tốt tư vấn tâm lý cho cô một chút, hy vọng cô đừng trách móc gì sự thay đổi cảm xúc của Ngụy Kính Nghiêu, giúp cô tránh những chuyện không hay.

Anh quả thật có thời gian tính tình táo bạo không thể chăm sóc được, nhưng sau này có lẽ là do khối máu thu nhỏ lại, tính tình anh có thể kiểm soát được, không còn đột nhiên nổi giận phát cuồng, nhưng, lại bắt đầu nói yêu cô.

Mỗi khi anh ôm cô nói thích, nói yêu, nói không thể không có cô, muốn cô ở bên cạnh cả đời,…. đều làm cho cô nghĩ rằng, anh làm những hành vi thân mật này với cô, là do khối máu trong đầu quấy phá, không phải là ý của anh.

Cảm động là một chuyện, nhưng cô không thể tin tưởng một cách mù quáng, rằng hoàng tử sẽ coi trọng một con vịt xấu xí như cô.

Bởi vì thích mà cam tâm tình nguyện chăm sóc, chẳng sợ những tính tình bộc phát của anh đối với cô, cô chỉ hi vọng anh tốt lên, cho dù sau khi khôi phục trí nhớ có quên mất quãng thời gian đã sống chung cùng cô cũng chẳng sao cả.

Cho nên cũng chưa từng cứng rắn ngăn cản anh ôm cô, hôn cô, bởi vì…. Đó là tâm nguyện trước đây chưa thực hiện được, cô cũng muốn anh thực sự để ý đến cô.

“Nè nè, nếu anh chịu ngoan ngoãn như em nói, có thưởng không?” Ngụy Kính Nghiêu có chút trẻ con lại lại có ý dở trò đùa dai, làm cho Hoa Xảo Hủy không khỏi mỉm cười.

“Mua nhiều đồ uống cho anh?” Cô cố ý dụ anh.

“Em mớm cho anh?” Mặt anh sáng ngời, bộ dạng nóng lòng muốn thử. “Được! anh muốn uống nước chanh, anh thích!”

“….” Hoa Xảo Hủy không nói gì,vốn định dụ anh kết quả lại bị phản công lại, có đôi khi cô thật sự cảm thấy mình thất bại không có lí do.

“Đúng không, em muốn mớm cho anh mà.”

Anh cười rất thoải mái, cảm thấy biểu tình của cô lúc này rất đáng yêu.

“Ngụy Kính Nghiêu.”

Đang muốn tiếp tục dụ dỗ cô, mụ y tá mặc áo trắng ma quỷ lại la lên tên của anh, bả vai anh co rụt lại, quyết định giả vờ không nghe thấy.

“Đang gọi anh kìa!” Hoa Xảo Hủy bị biểu tình né tranh của anh làm buồn cười: “Nhanh chút.”

Bị bên giục bên mời, anh không cam tâm tình nguyện xoay người cùng cô đi vào phòng khám, gặp tên bác sĩ đang ghét kia.

Đúng lúc bọn họ định tiến vào phòng bệnh, cửa phía trong đã mở ra, vừa vặn đối mặt với người kia.

Đói phương là một nam một nữ, Ngụy Kính Nghiêu khó có thể che dấu sự giật mình.

“Cậu cũng đến khám sao? Có khỏe không?” Trực tiếp thân thiết, làm cho người ta nghi ngờ.

Đối phương chần chừ nhíu mày, cao thấp đánh giá anh, sau đó hừ một tiếng. “Tôi với anh có quen biết sao?”

Nhìn người bạn tốt cũng là đồng nghiệp lộ ra sắc mặt chán ghét với mình, Ngụy Kính Nghiêu rất khó có thể hình dung tâm trạng lúc này, bạn tốt đã hoàn toàn quên mất tình nghĩa anh em giữa bọn họ, ấn tượng của anh ta vẫn dừng lại ở lúc còn đối đầu nhau thời đại học.

“Đổng tiên sinh, đã lâu không thấy, gần đây khỏe không?” Hoa Xảo Hủy mỉm cười cùng chào hỏi Đổng Diệc Hà, người này là bạn tốt kiêm đồng nghiệp trong công việc của Ngụy Kính Nghiêu, hai người cùng ngồi trên một chiếc xe khi xảy ra tai nạn xe cộ, đều bị va chạm rất mạnh, Ngụy Kính Nghiêu mất đi trí nhớ, còn Diệc Hà trí nhớ quay về mười năm trước.

Cô còn nhớ rõ khi hai người cùng nằm chung một phòng bệnh, Đổng Diệc Hà đã “khi dễ” Ngụy Kính Nghiêu như thế nào, cho nên giờ phút này trước khi anh ta nói ra những lời khó nghe, cô phải tự động bảo vệ thiếu gia trước.

Đổng Diệc Hà nhìn Hoa Xảo Hủy, cô gái dã đối xử không tệ lắm với mình khi còn ở bệnh viện, anh trực tiếp bỏ qua cho đối thủ một mất một còn Ngụy Kính Nghiêu, giọng điệu khó nén sự chán nản trả lời cô: “Không tốt lắm, tôi chưa liên lạc được với những người bạn tôi nhớ, một chút tiến triển cũng không có….”

Nói một nửa lại tạm dừng, nhìn lại Ngụy Kính Nghiêu đang ở bên cạnh cô, vẻ mặt ghét bỏ, ánh mắt còn liếc một chút. “Cô sao lại ở chung một chỗ với hắn ta? Một cô gái tốt nên cách xa tên Ngụy Kính Nghiêu một chút.”

Đáng chết, thật muốn đánh hắn! Giống như hồi còn ở đại học, nhưng lại không được.

Ngụy Kính Nghiêu ôm quyền, đếm từ một đến mười, nói cho chính mình rằng không nên cùng bạn tốt so đo, anh ta không phải cố ý quên tình bạn của bọn họ.

Nhưng mà rất khó!

“Hắn ghét anh”. Gục đầu xuống, ai oán kéo vạt áo của Hoa Xảo Hủy, Ngụy Kính Nghiêu tay khẽ run, bởi vì phẫn nộ.

“Đó là bởi vì anh ấy mất trí nhớ, không giống với anh, cho anh ta thời gian, nói không chừng sẽ nhớ lại, có nhớ em đã từng cho anh xem tấm ảnh chụp không? Kính Nghiêu thiếu gia, hai người là bạn tốt mà”. Cô lập tức trấn an Ngụy Kính Nghiêu đang đau lòng.

“Bạn tốt sẽ không đối với anh như vậy, anh không tin!” Anh không tin, Tiểu Đổng lại thật sự quên hết cảm tình giữa bọn họ.

“Thiếu gia…”

“Ai là bạn tốt của anh?” Đổng Diệc Hà làm một bộ dạng biểu tình như hỏi “Anh điên rồi sao?”, khinh thường không nén được. “Tôi mặc kệ anh, giả đáng thương cái gì? Diễn mà cũng diễn giả dối như vậy, ai mà tin!” Bày ra một sắc mặt khinh thường, từ mũi phái ra môt tiếng “Hừ!”

Ngụy Kính Nghiêu nghe vậy cứng đờ lại, nghĩ xem người này là thật liếc mắt một cái dã nhìn thấu anh diễn kịch, hay là chỉ thuận miệng nói như vậy?

“Học trưởng…” thanh âm mềm mại vang lên, giọng nói trong như nước của một cô gái trẻ phía sau truyền đến. “Phải đi rồi sao?”

Chỉ thấy biểu tình Đổng Diệc Hà thay đổi, quay đầu hé miệng cười, “Ừ, đúng rồi học muội, em nhớ Ngụy Kính Nghiêu không? Hắn nói chúng tôi đã từng là bạn tốt, em nhớ xem có loại sự tình này không?”

“Học muội” có tiếng kêu trẻ con kia, bộ dáng rất ngọt ngào, nhìn Ngụy Kính Nghiêu, trên mặt hiện lên một chút chột dạ.

“Kính Nghiêu học trưởng…. không nhớ em sao?” Cô ta hỏi rất cẩn thận cần chờ.

Làm sao có thể quên được vị học muội mắc bệnh công chúa ưa dung lợi này chứ? Đáng chết, Đổng Diệc Hà sao lại có quan hệ với cô ta? Không phải rất vất vả mới thoát ra được sao?

Vừa nghe anh ta cao hứng hô to học muội, còn tưởng rằng là người phụ nữ kia của anh ta, mẹ nó!

“Cô là ai? Tôi không biết.”

Vị học muội xinh đẹp kia lập tức nở một nụ cười như trút đi gánh nặng, quay đầu nói với Đổng Diệc Hà: “Hai người vẫn luôn đôi đầu nhau, đến bây giờ cũng vẫn vậy.”

Người phụ nữ này đang châm ngòi ly gián!

“Cô nói dối!” Hoa Xảo Hủy phẫn nộ chỉ ra chỗ sai. “Bọn họ là bạn tốt, là đồng nghiệp thân cận nhất, bọn họ cùng đi du học lấy bằng thạc sĩ, đang gây dựng sự nghiệp, cô sao lại nhân lúc Đổng Diệc Hà mất trí nhớ mà lừa dối anh ta?” Cô phát điên với người phụ nhữ này.

“Em không lừa anh, học trưởng…” Học muội nhìn Đổng Diệc Hà cầu cứu.

“Vậy ý cô nói, tôi mới là người nói dối à?” Hoa Xảo Hủy rất độc đáo, đúng lúc Đổng Diệc Hà định mở miệng an ủi mỹ nhân, thì cô lại bừng bừng khí thế hỏi ngược lại, “Điều tôi nói đều là thật, anh không tin có thể đi kiểm chứng”. Cuối cùng oán hận trừng mắt liếc nhìn người phụ nữ đang co rúm trong lòng Đổng Diệc Hà kia, cắn răng nói: “Tôi ghét nhất những người hay nói dối.”

Không chỉ vị học muội kia toàn thân cứng đờ, ngay cả Ngụy Kính Nghiêu cũng vậy.

Nguy rồi, anh nói dối nhiều như vậy, cô có chịu tha thứ anh hay không?

“Học… học trưởng, anh kiểm tra xong rồi sao? Chúng ta mau về đi”. Vị học muội kia bị mắng là nói dối không khỏi xấu hổ, vội vã muốn chạy đi.

“Này!” Ngụy Kính Nghiêu kêu hai người đang muốn chạy kia lại, cảm thấy nên nhắc nhở bạn tốt một chút.

“Gì chứ?” Đổng Diệc Hà giọng điệu không tốt cãi lại.

“Tôi cảm thấy, người ở bên cạnh anh không ít, hẳn là không phải chỉ có cô gái này.”

“Vậy thì phải là người nào?” Tính nhẫn nại của Đổng Diệc Hà trước mắt anh còn không bằng phụ nữ, khẩu khí cao lên một chút. “Anh không phải mất trí nhớ sao? Tôi vì sao lại phải tin những lời anh nói?”

“A, đúng rồi, Kính Nghiêu thiếu gia, anh nhớ sao?” Hoa Xảo Hủy lúc này mới nghĩ ra, vui mừng nhìn anh.

“Hả?” Ngụy Kính Nghiêu sửng sốt, đầu óc đang vận động xen không biết lựa lời nào để nói dối. “Anh… anh cũng không biết, tự nhiên… hình ảnh trong đầu chợt lóe rồi biến mất, em không phải nói anh và anh ta là bạn tốt sao? Anh thấy người phụ nữ bên cạnh anh ta, với người này hình như không giống nhau.”

Hoa Xảo Hủy nhìn anh, không giấu được nét vui sướиɠ.

Ngụy Kính Nghiêu rất chột dạ, cô thật sự hy vọng anh hồi phục, chỉ vì một chút tiến bộ của anh mà đã vui vẻ như vậy, nhưng anh lại lừa cô.

“Hức!” Nghe vậy, vị học muội kia liền ôm mặt khóc. “Em chỉ biết anh nói thích em đều là lừa gạt em. Anh đã có người khác!” Sau đó khóc bỏ chạy ra ngoài.

“Anh đâu có? Học muội, chờ anh với….. anh…. Tôi bị anh hại chết rồi!” Đổng Diệc Hà hổn hển trừng mắt nhìn Ngụy Kính Nghiêu một cái, vội vàng đuổi theo học muội kia.

Cậu hiện tại hận tôi, chờ cậu nhớ rõ ràng sẽ cảm ơn tôi thôi, người anh em!

“Ngụy Kính Nghiêu!” Y tá mặc áo trắng ma quỷ không kiên nhẫn hô tên lên.

“Anh không chừng có thể khôi phục được trí nhớ, mau mau đem tình huống này nói cho bác sĩ đi!” So với kẻ bênh hoạn như anh còn vội vàng hơn, Hoa Xảo Hủy lôi anh vào phòng khám.

Ngụy Kính Nghiêu ngồi trên ghế, nhìn cô đang sốt ruột kể lại cho bác sĩ nghe tình huống vừa rồi, anh lừa cô, cô lại không hề nghi ngờ mà tin tưởng, toàn tâm toàn ý muốn tốt cho anh, vì anh mà lo lắng, anh không nhịn được dâng lên một cảm giấc áy náy đối với cô.

Quả nhiên, như lời cha đã nói, anh từ một lời nói dối ban đầu đã sinh ra nhiều lời nói dối khác, đợi đến một ngày tìm ra được sự thật, cô còn có thể tin bản thân anh thật sự yêu cô sao?

Vì thế, Ngụy Kính Nghiêu sợ hãi không thôi…..