Cục diện đầy kịch tính có sự thay đổi lớn!
Những người ủng hộ Hạ Mạt lên án An Bân Ni trong chuyện đánh người lúc trước chỉ nội trong một đêm đã chẳng hiểu nổi chuyện này là như thế nào nữa! Trước những lời nói của An Bân Ni, nhiều fan tuy rất nghi ngờ, nhưng họ cho rằng không bao giờ có chuyện minh tinh nào lại đem việc như vậy ra mà bịa đặt dối trá đâu? Các fan của Hạ Mạt chả hiểu thế nào cũng bán tín bán nghi, dù sao Hạ Mạt cũng là người mới bước chân vào làng giải trí, tính cách và phẩm chất đạo đức như thế nào thì các fan cũng chưa rõ lắm. Trong sự nghi hoặc và những tính toán của người đời, một số fan hung hãn của An Bân Ni đã nhảy xổ lên chửi bới Doãn Hạ Mạt, ngay tức khắc cái tên Doãn Hạ Mạt được thay thế bởi những danh từ như “Hồ Ly Tinh”; “Kẻ Thứ Ba”; “Người không biết liêm sỉ”.
Quá ư là thâm hiểm!
Để được nổi tiếng, để làm tổn thương An Bân Ni, cô ta đã không biết đến liêm sỉ mà dám dụ dỗ Lăng Hạo, phá hoại tình cảm của đôi tình nhân đẹp nhất trong làng giải trí. Ấy vậy mà sau khi bị tát, cô ta vẫn làm bộ làm tịch tìm kiếm sự đồng tình và sự yêu mến của khán giả. Làng giải trí đúng là đã có một con người bẩn thỉu đáng tởm đến vậy!
Về sự tương giao mà nói, An Bân Ni âm thầm chịu đựng không nói ra, chỉ là trong lúc quay phim, An Bân Ni đã dùng những cái tát “dạy dỗ” Doãn Hạ Mạt. An Bân Ni hiền hoà chân thật, vô tội hứng chịu những lời trách móc hiểu lầm của thế gian, một người lương thiện khả ái như vậy mà lại phải âm thầm bỏ đi trong đau khổ sao!
Giới báo chí cũng chuyển hướng, đổi gió nhảy qua khai thác những chuyện đã qua của Doãn Hạ Mạt.
Doãn Hạ Mạt vẫn chỉ là một người mới gia nhập hàng ngũ showbiz, ấy vậy mà từ khi cô ta chân ướt chân ráo bước vào nghề, như thể được thánh thần phù trợ, nhận được sự giúp đỡ của Lạc Hi – một nhân vật nhất cử nhất động đều có liên quan đến ngành giải trí. Lạc Hi không những phá lệ không bao giờ biểu diễn hát chung sân khấu với người khác, mà còn xuất hiện ở quảng trường Cầu Vồng trợ giúp Doãn Hạ Mạt, rồi lại tham gia đóng chung clip quảng cáo giúp Doãn Hạ Mạt trở thành gương mặt đại diện, đã thế lại còn quay hàng loạt cảnh trong đĩa đơn đầu tay của cô ta… Là một nhân vật mới trong làng giải trí, cô ta dựa vào cái gì mà có được sự dìu dắt của Lạc Hi?
Lại nữa, sở dĩ cô ta trở thành gương mặt quảng cáo đại diện của Lỗi Âu, theo những nguồn tin liên quan cho biết, cũng là do được sự chỉ định của Âu Thần, người nắm quyền hành trong Tập đoàn Âu Thị. Thậm chí việc Doãn Hạ Mạt có được vai nữ chính thứ hai trong Bản tình ca trong sángcũng bị nghi ngờ là có liên quan tới nhà đầu tư bộ phim này là Tập đoàn Âu Thị.
Liên tưởng đến sự việc hiện tại mà An Bân Ni đang tiết lộ, việc Doãn Hạ Mạt đang dụ dỗ Lăng Hạo, giới báo chí đưa ra kết luận: Doãn Hạ Mạt có khả năng là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi chuyên đi dụ dỗ đàn ông để trèo lên cao. Tất cả những thành công cô đạt được từ khi vào nghề đến này đều là dựa vào những người đàn ông có ảnh hưởng lớn trong làng giải trí mà thôi!
Cộng đồng mạng rầm rộ đưa ra những lời bình luận lên án Doãn Hạ Mạt gay gắt, các fan của An Bân Ni đau khổ hối hận đã vì cái loại Doãn Hạ Mạt vô sỉ như vậy mà làm tổn thương đến An Bân Ni! Bọn họ tỏ ra hổ thẹn, vì yêu quý An Bân Ni nhiều năm là thế, vậy mà chỉ vì một kẻ chân ướt chân ráo vào nghề là Doãn Hạ Mạt lừa gạt đã lập tức quay đầu với An Bân Ni, đã vô tình tàn nhẫn, nghi ngờ trách nhầm người lương thiện, hiền dịu như An Bân Ni!
Các fan thề rằng, họ đã lỡ làm tổn thương một An Bân Ni vô tội, vậy thì họ sẽ dùng tình yêu hơn gấp trăm ngàn lần làm cho An Bân Ni ấm lòng lại, che chở, bảo vệ An Bân Ni! Để níu kéo những fan của An Bân Ni quay về với cô ta!
Hãy bảo vệ Ni Ni!
Hãy níu Ni Ni lại!
Khả năng của các fan khủng khϊếp như dời sông lấp biển, bọn họ không ăn không uống, chực chờ trước cửa nhà An Bân Ni, thỉnh cầu An Bân Ni tha thứ. Bọn họ gào thét, chỉ cần An Bân Ni ở lại, bọn họ sẽ tuyệt đối không tha cho Doãn Hạ Mạt vì An Bân Ni!
Các fan tức giận phẫn nộ bao vây quanh nhà Doãn Hạ Mạt, quăng trứng gà dính đầy lên cổng, những kẻ hăng hái còn vác theo cả loa la hét ầm ĩ, giăng biểu ngữ các kiểu thị uy, yêu cầu Doãn Hạ Mạt cuốn xéo khỏi làng giải trí! Đám fan gọi điện thoại đến Đài truyền hình HBS tỏ ý rằng nếu như không trục xuất Doãn Hạ Mạt, bọn họ không những không xem bộ phim Bản tình ca trong sáng mà còn tẩy chay tất tần tật các chương trình của Đài HBS!
Bên ngoài trường quay lúc nào cũng có vô số fan tức giận bao vây, tiếng phản đối kháng nghị la hét khiến cho việc quay phim không thể nào tiến hành được. Những diễn viên không liên can trong đoàn cũng bị cánh nhà báo bao quanh gạn hỏi không sao thoát thân được. Đoàn làm phim còn bị các fan công kích yêu cầu phải thể hiện thái độ: “Tuyệt đối không quay tiếp nếu không đuổi Doãn Hạ Mạt”…
Bản tình ca trong sáng bị ép đến mức đành phải tạm đóng máy.
Buổi chiều ngày thứ Ba.
Không khí ngột ngạt bao trùm trong phòng làm việc của công ty. Doãn Hạ Mạt ngồi trầm lặng, Thái Ni cau có xem đống báo chất như núi trên bàn, đủ loại tiêu đề nhìn thấy mà hãi,những bài viết đầy tính kích động…
“Với nghệ sĩ, scandal là đại kỵ.”
Thái Ni càng lúc càng sầm mặt.
“Hồi mới vào công ty, Nhã Luân chắc đã răn đe các cô không được để dính vào những vụ rắc rối, không được yêu đương, càng không được để có tiếng đồn xấu! Cô là người mới, đứng chưa vững, tạo ra những ồn ào náo loạn như thế này chính là đang tự huỷ hoại chính mình! Chuỵên của Vi An cô cũng đã tận mặt chứng kiến, mới chỉ là những tấm ảnh mà suýt chút nữa đã huỷ hoại cô ấy! Còn cô! Đương sự đã đích thân đứng ra chỉ trích! Hơn nữa nguời đó lại là An Bân Ni! Cô chỉ có chút xíu danh tiếng, An Bân Ni chỉ cần đưa ra một ngón tay nho nhỏ cũng có thể nghiền chết cô!”
“Là An Bân Ni đang bịa đặt!” Trân Ân không kìm được lên tiếng. “Doãn Hạ Mạt không làm những việc đó, việc công ty nên làm là phải làm rõ những lời vu khống đó, chứ không phải…”
“Ngậm miệng!”
Thái Ni nổi khung, chiếc nhẫn đá cẩm thạch trên ngón tay toả ánh sáng phẫn nộ.
“Cô là người quản lý của Hạ Mạt, cô đã làm được những gì, đừng có tưởng tôi không biết! Bịa đặt, An Bân Ni tại sao lại phải bịa đặt để tự hại mình?! Còn không phải là tai hoạ do cô gây ra hay sao! Bản thân là người quản lý, cô nên giúp đỡ nghệ sĩ xây dựng tốt những mối quan hệ, nếu như xảy ra những bất hoà, người quản lí phải là người đầu tiên xuất hiện giải quyết mâu thuẫn! Còn cô, ba lần bảy lượt gây phiền phức cho An Bân Ni để sự việc phát triển đến mức không thể cứu vãn. Từ nay về sau, cô không còn là người quản lý nữa, tôi sẽ điều một người quản lý thích hợp khác cho Hạ Mạt!”
Trân Ân chết trân.
Đối mặt với những lời lẽ khiển trách của Thái Ni, Trân Ân không dám có lời nào để đối đáp, cô vừa hoảng loạn vừa khó nghĩ, nước mắt tự dưng chảy ròng ròng trên gò má.
“Là lỗi của em, xin anh đừng trách cô ấy.”
Doãn Hạ Mạt đau lòng kéo Trân Ân ra phía sau mình nhìn Thái Ni chằm chằm, hạ giọng nói:
“Là em không biệt được nặng nhẹ, nếu lúc đầu em có thể xử lý khôn khéo một chút, có lẽ sẽ không chọc giận An Bân Ni, sẽ không có chuyện như bây giờ. Nhưng mà, xin anh hãy tin em, em và Lăng Hạo không hề có quan hệ gì, cái áo ngủ khêu gợi gì đó mà An Bân Ni nói trên ti vi chỉ là bịa đặt.”
Thái Ni dán mắt nhìn Doãn Hạ Mạt.
Doãn Hạ Mạt đón lấy ánh mắt của anh ta.
“Đây không phải là vấn đề tôi tin cô hay không.” Thái Ni xua tay không biết phải ra sao. “Nếu như là tôi, cho dù cô có gϊếŧ người phóng hoả, chỉ cần mọi người không biết, tôi sẽ coi như không có gì. Nhưng mà trong tình thế này, làm sao để mọi người tin cô được chứ?”
Trong làn sóng rầm rộ lên án chỉ trích Doãn Hạ Mạt, Phan Nam cũng đã nhanh chóng đứng ra tuyên bố với giới báo chí, cô tin rằng Doãn Hạ Mạt tuyệt đối không phải là loại người như lời An Bân Ni nói. Theo những hiểu biết của cô về Hạ Mạt, cô có thể hoàn toàn bảo chứng cho nhân cách của Doãn Hạ Mạt.
Nhưng sự dũng cảm đó của Phan Nam không những không làm cho mọi người thêm phần tin Doãn Hạ Mạt, ngược lại cô còn bị chửi rủa là kẻ xảo trá, một giuộc cáo chồn với Doãn Hạ Mạt. Một bộ phận fan của An Bân Ni như đổ thêm dầu vào lửa quay sang chống đối Phan Nam, họ cho rằng Phan Nam mà đứng về phe Doãn Hạ Mạt thì họ sẽ kịch liệt tẩy chay album mới tung ra thị trường của Phan Nam!
Phan Nam cho biết điều đó không quan trọng.
Âm nhạc của cô là dành cho những người yêu âm nhạc đầy nhiệt huyết nghe, nhưng nếu nó rơi vào những người có tâm địa xấu xa thì cô cũng chẳng quan tâm.
Công ty lập tức ra lệnh nghiêm cấm Phan Nam không được phát biểu thêm bất cứ lời nào nữa liên quan đến chuyện của Doãn Hạ Mạt. Doãn Hạ Mạt và Phan Nam là hai gương mặt mới có tiền đồ nhất, không thể cùng lúc bị huỷ hoại, sụp đổ.
“Dư luận của công chúng là rất mù quáng, rất dễ bị hướng theo những sai lầm xuyên tạc, rất dễ bị kích động. Ấn tượng đầu tiên đã đi sâu vào lòng mọi người, không có chứng cớ thì trời có nói cho họ sự thật họ cũng đâu có tin. Kể cả mở cuộc họp báo cho cô, đích thân cô lên tiếng không làm những chuyện đó, người ta chỉ có thể cho rằng cô xảo biện, sợ áp lực của dư luận nên không dám thừa nhận.” Thái Ni trầm ngâm. “Nói như vậy, có lẽ không những không có tác dụng gì, ngược lại sẽ càng làm cho hình tượng của cô tồi tệ hơn. Cho nên, nhất thiết phải phản công một cách mạnh mẽ, bằng không thì tốt nhất là để mặc không nên hành sự.”
“Nếu…” Doãn Hạ Mạt nghĩ ngợi một chút, do dự nói, “…nếu để Lăng Hạo làm sáng tỏ chuyện này thì sao? Em có làm những việc đó không, ngoài An Bân Ni ra, người có tư cách nói rõ việc này nhất chỉ có Lăng Hạo”.
“Lăng Hạo?!” Trân Ân kinh ngạc. “Nhưng mà anh ta và An Bân Ni là một đôi, nói không chừng tất cả chuyện này anh ta cũng góp phần tham dự!”
“Lăng Hạo có vẻ như không phải là người biết nói dối.”
Thật ra thì Doãn Hạ Mạt cũng không nắm chắc được bao nhiêu, chỉ là trong quá trình quay phim tiếp xúc với nhau, cô có cảm giác Lăng Hạo tính hơi trẻ con, nói thẳng làm nhanh, nhưng tuyệt đối không dối trá. Vả lại, trong ba ngày vừa qua, Lăng Hạo chưa xuất hiện, cũng không giúp An Bân Ni chứng minh lời nói dối của cô ta. Cho nên, có lẽ cơ hội duy nhất của cô chính là Lăng Hạo.
“Vậy thì thử xem sao.”
Bất luận thế nào, cũng không được bỏ qua bất kỳ một tia hy vọng nào. Thái Ni vơ lấy điện thoại, bắt đầu dò tìm danh bạ điện thoai.
Đi ra khỏi cổng lớn của công ty.
Mái tóc dài của Doãn Hạ Mạt được cột lại, cô mặc bộ quần áo đơn giản, đội mũ lưỡi trai như mấy cô cái bình thường, vành mũ kéo xuống rất thấp. Mấy ngày trước, các fan bao vây chen chúc trước cửa công ty để thị uy, tuy nhiên vì Doãn Hạ Mạt mãi vẫn không xuất hiện nên đám fan cũng buông lơi hẳn đi, chỉ còn một số fan cuồng vẫn giữ được các loại biểu ngữ đứng phân tán quanh công ty, bàn tán buôn chuyện phiếm trong khi chờ đợi.
Lúc đầu, các vệ sĩ định đưa Doãn Hạ Mạt tới công ty. Nhưng sợ làm như vậy càng dễ gây sự chú ý cho đám fan của An Bân Ni, Doãn Hạ Mạt và Trân Ân đã đi vào lặng lẽ, giờ lại lặng lẽ đi ra.
“Lỡ Lăng Hạo cũng nói dối thì làm sao?” Trân Ân lo lắng. “Lỡ hắn và An Bân Ni cấu kết với nhau, mở miệng phát biểu cậu dụ dỗ hắn, hắn và An Bân Ni đã làm hoà, nói rằng hắn tuyệt đối không động lòng với cậu. Tiếng tăm của đôi Kim Đồng – Ngọc Nữ gương vỡ lại lành sẽ càng tăng cao, còn cậu, cậu sẽ rơi vào tình trạng “vạn kiếp bất phục” bị người đời chê cười khinh bỉ “ác nhân gặp quả ác”…”
Trời ơi, càng nghĩ càng sợ.
Nói không chừng An Bân Ni và Lăng Hạo đã có kể hoạch này!
Trân Ân sởn da gà rùng mình một cái.
“Chỉ cần Lăng Hạo xuất hiện nói chuyện trước mặt mọi người là đã có cơ hội rồi.” Doãn Hạ Mạt lãnh đạm nói.
Cứ cho là Lăng Hạo có thể đã chọn cách giúp đỡ An Bân Ni, cũng chỉ cần anh ta đối diện chuyện trò với báo giới, cô sẽ có cơ hội. Lăng Hạo có thể nói sự thật làm sáng tỏ chân tướng thì quả là tốt biết bao. Nhưng nếu như anh ta nói dối cũng không có gì phải sợ, đã là lời nói dối chắc chắn sẽ có kẽ hở, cô sẽ cố gắng túm lấy kẽ hở đó, nắm cơ hội để đảo ngược tình thế.
Trân Ân nghe không hiểu lắm.
Nhưng giờ không phải là lúc để Hạ Mạt giải thích tường tận, trước mắt, tốt hơn hết là cần phải tránh xa các fan của An Bân Ni đang bao vây cổng công ty.
Xe dừng ở bên đường.
Hai người bước vội ra chỗ xe đỗ.
“Doãn Hạ Mạt!”
“Cô ta chính là Doãn Hạ Mạt!”
Một giọng the thé xé toạc bầu trời.
Thoáng chốc, một cô gái thét lên, chĩa thẳng tay về phía Doãn Hạ Mạt, các fan của An Bân Ni đều quay đầu lại!
Trân Ân giật nảy mình!
Cô vội kéo Doãn Hạ Mạt chạy nhanh như bay về phía chiếc xe, đám đông giống như nước lũ ầm ầm trào tới, trong chớp mắt, hai người đã rơi vào vòng vây đám fan của An Bân Ni.
Trân Ân vừa hãi hùng vừa nổi cáu, cô cố gắng bảo về Hạ Mạt, cố tách Hạ Mạt ra khỏi đám fan. Bốn, năm người trong đám fan lộn xộn đó túm chặt tóc và tay Trân Ân, lôi mạnh cô tách khỏi Doãn Hạ Mạt. Trân Ân vùng vẫy la hét, giọng nói chìm nghỉm trong cảnh lộn xộn, từng chút từng chút, Trân Ân đã bị lôi hẳn ra ngoài, không sao nhìn thấy được bóng dáng Hạ Mạt, Trân Ân chỉ còn thấy đám người đông như kiến đen kịt đang bao vây và chỉ còn nghe thấy tiếng nhục mạ cuồng nộ đầy trời!
“Mày chính là con hồ ly tinh Doãn Hạ Mạt sao?!”
“Mày có muồn giữ cái mặt mày không?! Mày có biết thế nào là liêm sỉ không?! Mày có biết giống hồ ly tinh phải sống dưới địa ngục không?!”
“Phải xin lỗi Bân Ni đi!”
“Chúng tôi sẽ không tha thứ cho cô.”
“Hồ ly tinh, chúng tôi khinh bỉ cô! Coi thường cô! Mau mau cút khỏi làng giải trí!”
…
Các fan của An Bân Ni càng lúc càng kéo tới đông, bao vây trùng trùng lớp lớp, tức tối phẫn nộ xô đẩy Doãn Hạ Mat, người túm tóc kéo người ra sức đẩy, có kẻ hung hãn giẫm đạp lên chân Doãn Hạ Mạt. Doãn Hạ Mạt bị đám fan xô tới đẩy lui, đầu óc rối tung, tả tơi. Hạ Mạt cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt quật cường nhìn đám fan đang kích động, cô cố gắng đứng vững và giữ sao cho thần sắc thật bình tĩnh.
“Tôi không có làm những việc đó.”
Doãn Hạ Mạt lạnh lùng nói. Ánh mắt như băng đá nhìn chằm chằm vào đám fan đang bao vây cô.
Đám fan của An Bân Ni ngẩn người. Tinh thần quật cường không gục ngã trong ánh mắt của Doãn Hạ Mạt đột nhiên khiến trong lòng bọn họ đều có chút chần chừ do dự, nhưng mà, rất mau, sự do dự đó lại khiến sự phẫn nộ trở nên dữ tợn hơn.
“Vậy là cô bảo là Ni Ni nói dối sao?”
Giọng the thé của một cô gái kích động thét lên.
“Đúng.”
Doãn Hạ Mạt trả lời thẳng thừng, ánh mắt sáng trong, hơi chút kiêu ngạo lạnh lùng.
“A…tao phải gϊếŧ mày!” Cô gái đó điên cuồng nhảy xổ lên phía trước vung tay túm mặt Doãn Hạ Mạt. “Con hồ ly tinh này đã hại Ni Ni, vậy mà còn dám nói Ni Ni nói dối! Mày nghĩ chúng tao tin mày sao?! Gϊếŧ mày này! Mày chết đi cho rồi!”
“Chết đi! Chết đi!”
“Con hồ ly tinh! Chết đi…”
“Đánh chết Doãn Hạ Mạt! Đánh chết con Doãn Hạ Mạt! Đánh chết con hồ ly tinh này đi!”
“Ủng hộ Ni Ni! Đả đảo con tiện nhân!”
“…”
Không còn ai nghe cô nói nữa, đám fan của An Bân Ni phát điên phát rồ lao vào cấu xé Doãn Hạ Mạt. Doãn Hạ Mạt có tránh được mười ngón tay của cô gái đó, thì cũng chẳng thoát được những đòn công kích bao vây xung quanh. Vô số những nắm đấm, những móng tay, những cước chân bổ xuống người Doãn Hạ Mạt, tóc tai bị kéo giật khiến đầu đau choáng váng. Doãn Hạ Mạt cắn chặt môi cố gắng tự vệ, toàn thân như tê liệt, cảm giác không còn là cái đau mà chỉ là những tảng băng trên mặt biển trong những ngày đông lạnh thấu xương.
“Bụp!…”
Một vật gì đó bay tới đập mạnh vào trán Doãn Hạ Mạt!
Mùi hôi tanh nồng nặc!
Chất dịch lỏng vàng vàng trắng trắng sền sệt từ từ chảy xuống mặt Doãn Hạ Mạt, mảnh vỏ trứng vỡ trên trán che hết tầm nhìn của cô.
Đám fan của An Bân Ni ngây người đưa mắt nhìn nhau vài giây, sau đó, chẳng cần ai phải xúi giục, bọn họ kích động ồ ạt vơ lấy trứng gà đựng trong chiếc hộp giấy trên tay một fan đứng giữa đám đông ném vào người Doãn Hạ Mạt. Bọn họ la lối:
“Con hồ ly tinh! Biến khỏi làng giải trí!”
“Con hồ ly tinh! Biến khỏi làng giải trí!…”
“…”
Trong nước biển băng lạnh, trước mắt Doãn Hạ Mạt là một màu đen, khi chất lỏng sền sệt màu vàng trắng bốc mùi đó chảy trên gò má, cô nhắm mắt lại. Thế giới này là như thế nào?! Không có ai nghe cô giải thích, không có ai muốn biết rốt cuộc sự việc là như thế nào, chỉ là lời nói của một bên, cô sẽ không bao giờ đứng dậy nổi nữa sao? Bên tai đẩy những tiếng chửi rủa kích động, phẫn nộ, cô không có cách nào thoát ra được, không có cách nào trốn khỏi, một thế giới đen kịt, một thế giới đen kịt đau khổ băng lạnh…
Bốn bề là tiếng cười mỉa mai châm chọc của đám fan hâm mộ An Bân Ni…
Trứng gà bay về phía cô…
Doãn Hạ Mạt nhắm mắt lại, đôi môi trắng bệch như tờ giấy, hàng lông mi đen nhánh khẽ run rẩy, trong sự bao vây chèn ép của đám đông, cô điềm tĩnh thản nhiên, lạnh lùng xen chút cao ngạo…
Đột nhiên…
Một cái áo khoác ấm áp trùm lên cô…
Rất chặt…
Hạ Mạt được ôm trong vòng tay ấm áp…
Trân Ân đầu đầy mồ hôi cùng đám vệ sĩ trong công ty chạy tới, một mình sức Trân Ân có mà liều chết cũng không xông nổi vào trong vòng vây đám fan của An Bân Ni, lòng dạ như lửa đốt, Trân Ân đành phải bỏ đó chạy đi tìm đội vệ sĩ của công ty, nhờ có sự trợ giúp của họ mới có thể cứu Hạ Mạt ra ngoài được!
Trân Ân hơi thở gấp gáp, đứt quãng quay lại chỗ đám đông…
Cô chết trân!
Đám người đang cuồng nộ kích động chèn ép đột nhiên yên tĩnh, ngơ ngơ ngác ngác như đang nằm mơ nhìn thấy thân hình người như từ trên trời rơi xuống.
Một thân hình anh tú lạnh lùng kiêu ngạo che chở, ôm Doãn Hạ Mạt vào lòng.
Người đó mặc chiếc sơ mi.
Dùng áo khoác hàng hiệu của mình trùm lên người Doãn Hạ Mạt.
Bảo vệ che chở Doãn Hạ Mạt trong đôi tay mình rất chặt, dùng thân thể của mình chặn những đồ vật dơ bẩn bay về phía cô.
Vòng tay ôm ấp ấm áp…
Hơi thở xa lạ nhưng rất quen thuộc…
Trong thoáng chốc, Doãn Hạ Mạt hơi thất thần, tảng băng lạnh trên nước biển đột nhiên dạt vào một cảng vịnh yên tĩnh không gió không sóng, mà chỉ có ánh nắng ấm áp cùng nhịp đập ấm áp của trái tim…
Doãn Hạ Mạt run rẩy mở to đôi mắt.
Không thấy được gì, cô như vật quý được bọc chặt trong cái áo khoác, được người đó bảo vệ che chở trong vòng tay.
Chiếc xe Lincoln thân dài màu đen đỗ ở bên đường.
Động cơ xe vẫn chưa kịp tắt, Thẩm quản gia lo lắng từ trong xe bước ra đã thấy Thiếu gia đang xông vào đám đông bảo vệ cô gái đó. Thiếu gia vì bảo vệ cô gái đó mà bị ném dính đầy lòng trứng và vỏ trứng, Thẩm quản gia khó chịu quay mặt đi chỗ khác.
Thiếu gia của ông…
Thiếu gia tôn kính của ông một lần nữa vì cô gái này mà phải chịu nhục!
Ánh mặt trời lành lạnh xuyên qua những tầng mây dày đặc, thưa thớt chiếu xuống mặt đất, giá lạnh, trên quảng trường trước của công ty, đám fan kích động đó đang tức giận vây kính Doãn Hạ Mạt như thể bị một thứ ma thuật thôi miên.
Gương mặt lạnh lùng anh tuấn.
Đôi mắt âm u màu xanh.
Cặp quai hàm đẹp thít chặt.
Âu Thần thản nhiên xoay ngang Doãn Hạ Mạt, ôm cô trong đôi tay mình, ánh mặt lạnh lùng quét qua các fan bênh vực An Bân Ni, đang đứng trước mặt. Tuy trên người anh dính đầy trứng gà, nhưng khí chất tôn quý không cần phải nạt nộ thị uy khiến các fan bỗng tự dưng cảm thấy hổ thẹn.
“Tránh ra!”
Âu Thần lạnh lùng nói.
Lúc này các vệ sĩ của công ty cũng vừa chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này, họ nhanh chóng dẹp đường. Một vài fan vẫn không cam tâm, nhưng đối diện với đám vệ sĩ và người đàn ông anh tuấn cao quý đó, bọn họ tự dưng cũng không thể lên tiếng nhục mạ như hồi nãy, chỉ khẽ rủa thầm.
“Hạ Mạt…”
Trân Ân muốn nhào đến bên Hạ Mạt, nhưng trước cảnh Âu Thần đang ôm chặt Hạ Mạt tiến về phía trước, cô cảm giác như khoảnh khắc đó chỉ thuộc về hai người, Âu Thần và Hạ Mạt, không cho phép người khác quấy rầy.
Trong ánh nắng trong veo.
Âu Thần vừa đi vừa cúi đầu chăm chú nhìn Hạ Mạt đang trong vòng tay, đôi môi lạnh lùng, trong ánh mắt thảng thốt một nỗi đau u uất. Anh ôm chặt cô, cô lại giãy giụa giật chiếc áo khoác trên người mình.
Doãn Hạ Mạt đã giật chiếc áo khoác ra.
Ánh nắng đột ngột chiếu vào mắt khiến mắt cô nhắm chặt lại.
Dần dần, gương mặt Âu Thần hiện ra trước mặt cô…
Hạ Mạt thất thần nhìn Âu Thần, sau đó, “rầm” một tiếng, máu huyết trong cơ thể như bật tung ra! Giờ phút này, tự dưng cô không thể nào chấp nhận việc phải gặp Âu Thần, không thể chấp nhận việc xuất hiện trước mặt anh ấy trong một hoàn cảnh nhếch nhác thảm hại như thế này!
Trong đầu cô là một khoảng trống rỗng.
Doãn Hạ Mạt dùng sức giãy giụa để thoát khỏi Âu Thần, cô đẩy anh ra, loạng choạng chạy như bay về phía trước. Không cô không muốn bị Âu Thần bắt gặp, cô thà bị mất mặt trước hàng nghìn hàng vạn người, còn hơn là bị Âu Thần bắt gặp! Dòng máu trong người cô chứa đầy cảm giác tủi nhục, tiếng ầm ầm vang dội bên tai. Hạ Mạt chạy băng về phía trước, không để ý thấy một chiếc xe đang lao như điên dại về phía cô, cô cũng chẳng nghe thấy cô gái lái chiếc xe đó đang thò đầu ra ngoài điên cuồng la hét…
“Doãn Hạ Mạt! Đi chết đi!”
“Hạ Mạt!”
Trân Ân chết khϊếp thét toáng lên!
Tất cả mọi người trên quảng trường đều đờ người kinh hãi nhìn chiếc xe đang lao với tốc độ của một viên đạn tông mạnh vào người Hạ Mạt!
Giống như một giấc mơ.
Trong ánh mặt trời chói loà, Doãn Hạ Mạt nhìn thấy chiếc xe đang lao về phía mình hung dữ như một con mãnh thú, là một cơn ác mộng, không sao tỉnh lại được, dù có cố sức, chạy lên phía trước, dù có vận dụng toàn tâm toàn lực tóm lấy những thứ muốn có, rốt cuộc cũng chỉ là một cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại…
Đôi mắt màu hổ phách như pha lê, trống rỗng.
Cô ngơ ngác đứng đờ ra đó.
Cảm giác mệt mỏi rã rời khiến cô không có cách nào nhấc chân lên nổi…
Đột nhiên.
Thắt lưng cô lại bị thít chặt…
Hai cánh tay ôm chặt cô vào lòng…
Rồi cùng văng mạnh ra xa…
Đầu cô được ôm chặt trong vòng tay người ấy, không thể thở nổi, người ấy dùng toàn thân che chở, bảo vệ cho cô, bao bọc cô thật chặt, sau đó, lăn mạnh ra xa! Bốn bề tiếng thét kinh hãi ầm ầm như sóng biển tràn tới. Trong nước biển lạnh thấu xương, trái tim đã quen với cái lạnh âm u đột nhiên được ôm ấp che chở, tia ấm đó như thọc sâu đâm mạnh vào cõi lòng cô đau nhói… Nước mắt lặng lẽ rơi, Hạ Mạt nhắm mắt lại, cảm giác đau đớn đã xé nát chút thần trí cuối cùng của cô.
***
Trong bóng tối giống như là ác mộng đó…
Cô không tài nào mở mắt nổi, đau khổ và mệt mỏi giống như sóng biển dâng trào đập lên người cô, như là một cái hang tối đen, một cái hang tối đen không có đáy! Cơ thể không làm chủ được cứ thế xoay tròn, mà cũng chẳng có sức lực để trốn, cái hang đen hung ác cười điên cuồng nốt chửng lấy cô, trước mắt là một màu đen kịt, cô bắt đầu giãy giụa la khóc, không muốn, cô không muốn, cô muốn sống, cô không cam tâm vứt bỏ tất cả những cố gắng, nỗ lực phấn đấu của mình như thế được…
Trong đêm đen…
Chỉ có một đôi tay ấm áp đang ôm chặt lấy cô, giống như sức mạnh của tia sáng cuối cùng…
Cứu tôi…
Cô hét lên không thành tiếng…
Cổ họng khô cứng, cô đau khổ vì không thể nào nói thành tiếng, nhưng thần trí dần dần tỉnh lại. Hạ Mạt biết đó là Âu Thần, là hơi thở của Âu Thần, là đôi tay cố chấp chưa bao giờ thay đổi đó…
Những giọt sương màu đen đau khổ trước mắt tan dần.
Tuy nhiên, nỗi đau khổ ấy vẫn như chiếc búa lớn gõ lên đầu cô, cô phát hiện mình vẫn chưa chết, vậy mà cô lại có thứ cảm giác khủng khϊếp hơn cả cái chết khiến cô ngạt thở. Thế giới như trở nên trống rỗng, hai cánh tay ấm áp ấy chầm chậm tuột khỏi lưng cô…
Cô nín thở quay đầu lại nhìn…
Máu từ người Âu Thần như suối nguồn chảy ra, gương mặt anh tái mét thất thần nhìn cô, màu xanh băng giá trong đôi mắt tan ra từng chút, từng chút một, dần dần trở nên trong suốt không màu. Máu tràn bọt khí trào ra nơi khoé miệng Âu Thần…
Máu chảy thành sông…
Nhịp thở cuối cùng của Âu Thần tan trong không khí…
Sương máu đầy trời…
Cô quỳ xuống bên cơ thể lạnh ngắt của Âu Thần, toàn thân cô không ngừng run rẩy, thế giới là cả một sự hỗn độn trắng xoá, cơ thể cô không ngừng, không ngừng run rẩy, cổ họng giần giật, tận đáy lòng, một màu trắng chết chóc lặng ngắt. Quỳ trước cơ thể đang từ từ giá lạnh của Âu Thần, Hạ Mạt như đã chết rồi, toàn thân cô tê liệt, thế giới trước mắt từ màu trắng mênh mông dần dần biến thành màu đỏ…
Màu đỏ như màu máu…
“A…”
Mở to đôi mắt kinh ngạc và sợ hãi, Doãn Hạ Mạt ngồi bật dậy trên giường bệnh, trán đẫm mồ hôi, trái tim cô vì quá đau khổ khiến cổ họng cô ngột ngạt, suýt chút nữa ho bật máu trong miệng ra ngoài!
Cô ngồi đờ đẫn mất vài giây.
Trong khoảnh khắc, không hiểu cô đang mơ hay là thật.
Đột nhiên cảm nhận bàn tay phải của mình bị cái gì đó nắm chặt lấy, cô quay phắt đầu lại, chỉ thấy Âu Thần đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, như không có hơi thở, dường như đã chết, cánh tay đang nắm tay cô lạnh ngắt, lạnh ngắt…
“Thần…”
Như thể trúng “ngũ lôi oanh đỉnh” Hạ Mạt bịt chặt miệng, tất cả như đang trong mộng cảnh khiến cô mất hết lý trí, lại một cơn đau trong l*иg ngực, luồng khí tanh tanh của máu dính trong miệng!
“Cô la gì đó! Thiếu gia cần được yên tĩnh!”
Thẩm quản gia đứng bên giường bệnh của Âu Thần, nén sự giận dữ, hạ giọng nói.
Yên tĩnh?…
Âm thanh ồn ào, dữ dội trong tai, Doãn Hạ Mạt bị câu nói này thức tỉnh kéo ra khỏi thần trí đau khổ dữ dội, cô dần dần cảm giác những ngón tay Âu Thần đang nắm lấy tay cô có lực cực lớn, ngực của Âu Thần vẫn khẽ nhấp nhô.
Cô miễn cưỡng nuốt mùi máu trong miệng xuống, run rẩy hỏi:
“Anh ấy… vẫn sống?”
“Đương nhiên!”
Khi Thiếu gia cứu cô ngay trước mũi chiếc xe đang lao như bay tới, Thiếu gia đã dùng thân thể mình để bảo vệ cô nhưng chính Thiếu gia lại bị chiếc xe đυ.ng phải làm bị thương đến hôn mê, bi kịch năm năm trước một lần nữa dường như đang diễn lại trước mắt ông. Nếu như Thiếu gia có mệnh hệ gì, ông nhất định không tha cho Doãn Hạ Mạt! Thẩm quản gia nghĩ mà tức giận.
Cô ấy là cái bóng đè của Thiếu gia.
Cô ấy là lời nguyền trong sinh mạng của Thiếu gia.
Ông vốn không muốn để Thiếu gia lại có bất cứ quan hệ gì với Hạ Mạt, vậy mà Thiếu gia dù đang trong cơn hôn mê vẫn kiên quyết nắm chặt tay Doãn Hạ Mạt không chịu buông ra, đành phải để cô ấy và Thiếu gia cùng nằm trên một chiếc giường bệnh.
Doãn Hạ Mạt có cảm giác không còn chút sức lực, chân tay cô rệu rã.
Đột nhiên cô không thể tiếp tục ngồi vững được nữa, giống như ngọn cỏ cuối cùng dùng để đỡ trọng lượng toàn thân cũng bị nhổ đi rồi, đôi môi trắng bệnh không còn chút máu, cô từ từ dựa lưng vào đầu giường, cố ghìm sự mệt mỏi của một cơ thể chỉ muốn đổ nhào.
Nếu như Âu Thần xảy ra chuyện…
Nếu như Âu Thần vì cứu cô mà xảy ra chuyện…
Đột nhiên, tay trái cô nắm chặt!
Cô vội vàng choàng mở mắt nhìn, chỉ thấy dưới ánh đèn trắng xanh trong phòng bệnh, khuôn mặt của Âu Thần là một màu trắng kinh hồn. Đôi môi anh mím chặt, ấn đường dường chau lại, trong hôn mê anh bắt đầu thều thào rêи ɾỉ một cách vô thức, quẫy đạp như muốn tỉnh lại, vậy mà cơn ác mộng lại đã thò cánh tay lạnh buốt bóp chặt yết hầu của anh. Âu Thần đau khổ bứt rứt không yên, run rẩy nằm trên giường bệnh.
Tay trái của Âu Thần bị thương, được băng bó cố định lại, trán cũng được quấn băng màu trắng, có lẽ do lúc bảo vệ cô, anh đã bị ngã đập đầu xuống đường. Nhìn vào màu sắc của bầu trời, có lẽ anh đã hôn mê năm, sáu tiếng đồng hồ rồi.
“Âu Thần…”
Hạ Mạt căng thẳng nắm lấy tay phải của Âu Thần.
“Thiếu gia…”
Thẩm quản gia lo lắng cúi gập người xuống.
Gáy Âu Thần trong lúc nằm mơ ướt sũng mồ hôi, Âu Thần rêи ɾỉ nói mơ một cách đau khổ, đột nhiên, thân người cậu như bị điện giật, đôi mắt màu xanh băng giá của anh đột ngột trợn trừng, trong đôi mắt đó có sự đau khổ, hối hận và cái gì đó không rõ ràng.
“Thiếu gia!”
Thấy Thiếu gia đã tỉnh lại, Thẩm quản gia vội vã lật đật nhấn chuông gọi bác sĩ.
Ngón tay Doãn Hạ Mạt run rẩy.
Cô cắn chặt môi.
Bác sĩ và y tá vào phòng bệnh, sau một hồi tất bật kiểm tra rồi ghi một số chi tiết lên bệnh án, bác sĩ thư thái nói với Thẩm quản gia, bệnh nhân ngoại trừ bị gãy xương ở cổ tay ra, những chỗ khác trên cơ thể đều không có tổn thương lớn. Còn Doãn Hạ Mạt thì không có vết thương nào, chỉ là do quá mệt mỏi nên mới bị ngất đi.
Bác sĩ và y tá đi ra ngoài. Phòng bệnh lại trở về với sự tĩnh lặng.
“Thiếu gia, cậu nghỉ ngơi đi…”
Giọng nói của Thẩm quản gia nghẹn ngào, ông cung kính sửa lại góc chăn cho Thiếu gia, không dám để Thiếu gia nhìn thấy trong đôi mắt già nua của mình dòng lệ xúc động đang dâng trào.
“…”
Âu Thần từ trong ác mộng dần dần lấy lại tinh thần, có một thứ tình cảm kỳ lạ, ánh mắt của Âu Thần từ chỗ tản mạn, rời rạc dần dần tụ lại thành thứ ánh sáng âm trầm. Anh từ từ nhìn vào tay phải của mình, sau đó men theo cánh tay của Hạ Mạt nhìn lên gương mặt cô. Anh gắng gượng hết sức để ngồi dậy, nhưng cơ thể rã rời lại đổ xuống.
“Âu Thần”
Doãn Hạ Mạt sợ hãi đỡ lấy Âu Thần.
Cô nhìn Âu Thần, đôi mắt màu xanh ảm đạm đau buồn đó cũng đang nhìn cô, nỗi đau trong đáy mắt đó dường như đã xuyên qua suốt quãng thời gian năm năm, nó giống như mũi dao găm đâm vào ngực cô đau buốt vô cùng.
Âu Thần lạnh lùng tránh cánh tay Hạ Mạt.
Doãn Hạ Mạt hơi ngạc nhiên.
Anh ngoan cường ngồi dậy bằng chính sức lực của mình, sau đó mới trầm ngâm một chút, Âu Thần cất tiếng:
“Thẩm quản gia, ông ra ngoài một lát đi.”
“Nhưng mà…”
Thẩm quản gia do dự hết nhìn Thiếu gia lại nhìn Doãn Hạ Mạt, không biết làm thế nào đành phải ra ngoài.
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, cô và Âu Thần.
“Anh… ổn không?” Doãn Hạ Mạt cuối cùng cũng không kìm được sự quan tâm trong lòng. “Khó chịu ở chỗ nào không? Tay trái đau lắm không?”
Âu Thần lạnh lùng trầm lặng.
Cô thở dài trong lòng, cô đưa mắt nhìn xuống cổ tay trái Âu Thần được băng bó bằng gạc bông trắng.
Không gian tĩnh lặng.
Thời gian như ngưng trôi trong đêm đen.
Ánh mắt Âu Thần ảm đạm và đau khổ lướt trên gương mặt của Doãn Hạ Mạt. L*иg ngực Âu Thần phập phồng bất ổn, anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt đó đầy đau khổ như thể anh vẫn đang còn trong cơn ác mộng, thời gian năm năm đã dừng lại trong những cơn ác mộng.
Doãn Hạ Mạt nhíu mày.
Cảm giác ngạt thở khiến cô không chịu được phải ngẩng đầu lên, ánh mắt cô có thể cảm nhận được vết thương tinh thần trong ánh mắt của Âu Thần, nó làm cô sợ hãi! Đã lâu lắm, lâu lắm rồi, dưới gốc cây anh đào đêm đó, hình như cô đã nhìn thấy nỗi đau ấy…
“Anh…”
Hạ Mạt kinh ngạc nghi ngờ, một ý nghĩ mập mờ vụt qua.
Đôi mắt Âu Thần nhanh chóng lạnh nhạt trở lại, tất cả tình cảm chìm trong đáy mắt màu xanh ảm đạm. Ánh mắt anh nhìn cô không thể hiện bất kì tình cảm nào, giọng nói cứng nhắc:
“Chuyện An Bân Ni nói có thật không?”
Doãn Hạ Mạt ngớ người, cô không ngờ trong lúc này Âu Thần lại có thể đem chuyện ấy ra mà bàn được. Hồi lâu Hạ Mạt hạ giọng nói:
“Anh nên nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
“Trả lời tôi.”
Nét mặt Âu Thần không có biểu hiện gì, như thể anh không bị thương vì đã bảo vệ cô, như thể chỗ này không phải là phòng bệnh trong bệnh viện mà là văn phòng làm việc, không thể có chút tư tình nào xen vào.
Cô khẽ cau mày trả lời:
“…Không…”
“Cô và Lăng Hạo rốt cuộc là có quan hệ gì?” Âu Thần vẫn lạnh lùng chăm chú nhìn Hạ Mạt.
“Quan hệ cùng hợp tác đóng phim.”
“Không có chút tình cảm nào à?”
“Không có.”
“Trong khách sạn mặc áo ngủ dụ dỗ…” Đôi mắt Âu Thần hơi nheo lại.
“Là An Bân Ni thêu dệt nên.”
“Tại sao cô ta lại thêu dệt ra những chuyện này?” Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác được đưa ra, trong giọng nói của Âu Thần là sự lạnh nhạt băng giá.
“…” Nhận ra sự lạnh nhạt và không tin tưởng trong giọng nói của Âu Thần, toàn thân Doãn Hạ Mạt như bị đông cứng lại, giọng nói của cô cũng tự nhiên trở nên cứng cáp chẳng biết từ lúc nào, đã lập tức trở lại một Doãn Hạ Mạt lạnh nhạt như ngày thường. “Có lẽ là An Bân Ni không cam tâm để đất diễn của mình bị mất phần.”
“Làm sao để tôi tin được cô.”
“…”
Hạ Mạt hơi sững sờ ngán ngẩm, trước mắt cô lại hiện ra cảnh cuồng loạn, đám người kéo đẩy chửi mắng cô, ném trứng gà lên mặt cô…
“Anh tin hay không, tôi không quan tâm. Dù cả thế giới này có không tin tôi cũng không thành vấn đề.” Hạ Mạt bình tĩnh nói, sâu thẳm tận đáy lòng cô, nỗi đau khổ lại bùng lên.
Âu Thần chằm chằm nhìn vào cô.
Sau rồi đôi mắt anh lại u uất, ảm đạm, cánh tay trái bị thương truyền tới một cơn đau thống thiết.
“Tôi sẽ cho người điều tra. Nếu như những lời cô nói là sự thật, việc của cô, công ty sẽ nghĩ cách giải quyết. Nếu như…” Đôi mắt Âu Thần lạnh nhạt nhìn cô một cái rồi nói tiếp: “Bắt đầu từ ngày mai, công ty sẽ cho sáu vệ sĩ theo bảo vệ cô cả ngày, sẽ không để xảy ra việc như ngày hôm nay. Cô đi đi”.
“Thẩm quản gia.”
Theo tiếng gọi nhỏ của Âu Thần, cửa phòng bệnh mở ra, dáng hình quản gia Thẩn xuất hiện đầy cung kính, ông cúi người trước Âu Thần nói:
“Thiếu gia có gì dặn dò?”
“Tiễn cô Doãn về.”
Âu Thần lạnh lùng nói như thể Hạ Mạt chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty. Anh trầm mặc nhìn sắc đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, đến khi tiếng chân bước ra ngoài, đến khi cánh cửa phòng bệnh một lần nửa được khép lại, anh mới từ từ nhắm mắt lại.
Cánh cửa phòng bệnh sau lưng Doãn Hạ Mạt khép lại.
Cô thẫn thờ đứng ở hành lạng.
Bóng dáng của sự cô đơn trống trải chiếu xiên xiên trên mặt đất.
Cô đứng ở đó rất lâu, rất lâu…
Đôi môi nhợt nhạt, sự đau khổ lạnh giá như nước biển từ từ nhấn chìm trái tim cô.
***
Trong quãng thời gian An Bân Ni tuyên bố chia tay với Lăng Hạo và rút lui khỏi làng giải trí, những thước phim một thời yêu đương ngọt ngào của hai người trước đó được cộng đồng mạng và giới báo chí lật tìm. Từ lúc họ quen nhau, đến những tin đồn về quan hệ giữa hai người, đến khi họ tay trong tay cùng xuất hiện trước công chúng đàng hoàng thừa nhận quan hệ tình cảm, trong thời gian hai năm yêu nhau, An Bân Ni và Lăng Hạo đã để lại biết bao nhiêu hình ảnh tốt đẹp, và giờ đây những hình ảnh đó đã khiến các fan phải nhỏ lệ tiếc thương.
An Bân Ni đau khổ vì tình, liên tục mấy ngày không ăn uống gì cuối cùng phải nằm viện. Sau khi báo chí cho đăng tải hình An Bân Ni tinh thần bị tổn thương đang nằm trên giường bệnh, sự phẫn nộ của công chúng lại bùng lên một lần nữa!
Cùng với việc diễn ra các cuộc biểu tình do các fan của An Bân Ni tổ chức nhiều hơn, mùi thuốc nổ của sự kiện Doãn Hạ Mạt cũng càng ngày càng nồng nặc, đoàn làm phim Bản tình ca trong sáng không ngừng nhận được nhiều kiểu lễ vật khủng khϊếp, trong đó có hàng trăm hàng nghìn huyết thư kháng nghị kí tên của công chúng, những tờ poster in hình Doãn Hạ Mạt bị xé vụn, thư nặc danh hù doạ được ghép lại bằng những chữ cắt từ tạp chí, nhiều người còn gửi đến những chiếc hộp giấy đựng đầy máu gà bên trong. Nhà sản xuất trong lúc bấn loạn không biết xử trí thế nào, đã có ý định muốn nhà biên kịch sửa lại kịch bản để vai diễn Băng Đồng của Doãn Hạ Mạt nhanh chóng phải chết nhằm giảm bớt sự phẫn nộ của công chúng. Nhưng nhà biên kịch Chung Nhã khăng khăng cự tuyệt, nói đây là sự phát triển của cậu chuyện mà cô cho là hợp lý nhất, nếu như nhà sản xuất cảm thấy không thích hợp thì có thể mời người khác giỏi hơn, việc quay bộ phim Bản tình ca trong sáng lập tức rơi vào thế đóng băng.
Vi An và Đào Thục Nhi hoạt động cùng công ty với Doãn Hạ Mạt, khi trả lời những cuộc phỏng vấn của báo chí đều lên tiếng thỉnh cầu mọi người không nên quá kích động, chân tướng của sự việc có lẽ không đến nỗi thái quá như bên ngoài đang đồn đại. Lập trường bênh vực Doãn Hạ Mạt của Vi An gây nên một làn sóng công kích mới từ phía các fan của An Bân Ni, họ lại tiếp tục ào ạt chửi bới rằng con hồ ly tinh từng qua lại với người quản lý đúng là cùng một thứ hàng buôn sắc với Doãn Hạ Mạt. Vi An nổi khùng, thế là lại tạo ra một tiêu điểm tin tức mới.
Vậy mà trong tình thế sự việc phát triển ngày càng gay gắt, người bị chỉ trích là Doãn Hạ Mạt từ đầu chí cuối lại trốn tránh báo giới. Người ta vỗ tay thích thú trước tin truyền Doãn Hạ Mạt đã bị các fan của An Bân Ni vây đánh trước công ty, tuy nhiên tin này lại không có báo nào chính thức đưa lên, cho nên dân tình cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Cùng thời điểm này, Lăng Hạo vẫn chưa thấy lộ diện, đối với những gì mà An Bân Ni tiết lộ, anh ta cũng không biểu hiện thái độ gì.
Sự việc từ đầu đến cuối đều chỉ là một mình An Bân Ni, dần dần trong dân tình xuất hiện những phỏng đoán trái ngược, chân tướng sự việc càng lúc càng rắc rối, khó mà phân biệt.
Mãi đến tối thứ Bảy.
Giới báo chí đột nhiên nhận được thông báo.
Tám giờ tối, Doãn Hạ Mạt và Lăng Hạo sẽ cùng tổ chức một cuộc họp báo để làm sáng tỏ những tin đồn.
Tin được truyền đi, dân tình bàn tán xôn xao!
Tất cả các tờ báo đều phái phóng viên tới tham dự, kênh giải trí của tất cả các đài truyền hình đều thay đổi chương trình dự kiến ban đầu, nhà đài rầm rộ phát sóng trực tiếp buổi họp báo. Trên mạng, tất cả các trang web liên tục cập nhật thông tin liên quan đến toàn bộ tiếng trình buổi họp báo. Màn hình ti vi tại các trung tâm thương mại và màn hình trên khắp các đường phố cũng cố định kênh phát sóng tin tức về cuộc họp báo…
Bảy giờ năm mươi phút tối.
Không khí tại hội trường buổi họp báo cực “nóng”, mấy chục vệ sĩ được huy động giữ gìn trật tự, ngăn không cho các phóng viên bước qua vòng dây chắn màu vàng. Phóng viên chen chúc nhau ngoài hành lang chật như nêm cối, họ ghé tai nhau to nhỏ bàn tán, trong đại sảnh, tiếng người ồn ào, hai người đứng sát nhau cũng phải lớn tiếng mới có thể nghe thấy được. Hàng ghế dành cho những người phát ngôn trống không. Doãn Hạ Mạt và Lăng Hạo chưa đến, trên bàn đã đặt đầy micro có đánh dấu logo của từng báo, đài, hàng loạt máy chụp hình, máy quay cũng đã được chuẩn bị trong tư thế sẵn sàng chĩa thẳng vào chỗ những người phát ngôn. Đám phóng viên các báo, đài vừa sốt ruột nhìn đồng hồ vừa hiếu kỳ bàn tán dự đoán buổi họp báo lần này sẽ diễn ra những gì, tại sao Lăng Hạo và Doãn Hạ Mạt lại cùng nhau xuất hiện.
Bảy giờ năm mươi lăm phút.
Cửa phụ của đại sảnh phòng họp báo mở ra, dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Lăng Hạo và Doãn Hạ Mạt cùng những người phụ trách có liên quan của hai bên công ty tiến vào hội trường. Hàng nghìn ánh đèn flash chớp liên tục như sao biển, cánh phóng viên ào lên phía trước, hội trường trong chốc lát trở nên hỗn loạn, đám vệ sĩ sớm đã có những phòng bị, mau chóng đẩy các phóng viên trở lại phía sau dãy dây màu vàng. Lăng Hạo và Doãn Hạ Mạt đi vào, ngồi xuống chỗ dành cho hai người phát ngôn, ánh đèn flash điên cuồng nháy về phía hai người, ánh sáng trắng chói mắt khiến cả hai đều cảm thấy mắt hơi cay cay.
Cùng thời gian này, mọi người đều ngồi trước ti vi, cộng đồng cư dân mạng nhìn chăm chăm vào hình ảnh trên màn hình vi tính được truyền trực tuyến, người đi đường đều dừng chân, ngước nhìn buổi họp báo đang được phát sóng trên màn hình rộng đặt trên đường phố.
Trên màn hình.
Sắc mặt Lăng Hạo hơi tiều tuỵ, dường như anh trở nên trầm ngâm và kiệm lời hơn, gương mặt sầu muộn trước nay chưa từng có thay thế cho gương mặt điển trai luôn nở nụ cười rạng rỡ như những lúc đối diện trước ống kính.
Doãn Hạ Mạt ngồi cạnh Lăng Hạo.
Cô mặc bộ váy màu xanh lam, thần sắc dịu dàng lặng lẽ, trước những ánh đèn nhấp nháy chói sáng như sao biển, đôi mắt cô trong veo. Đối mặt trước hàng loạt tin đồn khó lòng trụ nổi, vậy mà khi xuất hiện trước công chúng ở Hạ Mạt vẫn thoát lên khí chất thanh cao, thuần khiết khiến cho người ta không thể coi thường hay khinh mạn được.