- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Bổn Vương Ta Là Phế Vật
- Chương 4: Con người nào phải cỏ cây
Bổn Vương Ta Là Phế Vật
Chương 4: Con người nào phải cỏ cây
"Đệ có dị nghị! Đệ không thành thân!"
"Vì sao?" Cơ Tố hỏi.
Không vì sao hết, chính là vì Vương tướng là một nhân vật phản diện nhỏ, là quyền thần đầu tiên bị ca ca y chém sau khi lên ngôi.
Mấy lời này y có thể nói không?
Nói ra thì rất dài dòng, nói tóm lại thì y chính là một đứa xúi quẩy xuyên sách, xuyên thành nhân vật phản diện trong nguyên tác... được rồi, nói là phản diện thì có hơi tâng bốc quá, nói trắng ra thì y chỉ là một NPC pháo hôi lót đường, có tác dụng chủ yếu làm mồi câu, cụ thể trong nguyên tác là bị chính ca ca y đem ra làm mồi nhử, chờ cho đến khi tất cả cá lớn đã cắn câu, y không còn giá trị lợi dụng, hắn nể tình Thái hậu nên không gϊếŧ y, nhưng lại đánh gãy chân y, nhốt y vào ngục giam cho đến chết.
Ca ca y ra tay tàn nhẫn như vậy, tuy "Thụy vương" trong nguyên tác đúng là có tâm tư bất chính, nhưng chủ yếu là vì y và bọn họ không có mối quan hệ huyết thống.
Hậu cung tiên đế ba ngàn giai lệ, nhìn như gió êm biển lặng, thê hiền thϊếp mỹ, nhưng thực chất lại sóng ngầm cuồn cuộn. Mẫu thân bọn họ là Trương hoàng hậu sau 25 năm trải qua vô số đấu đá nơi hậu cung, sau khi thành công hạ sinh Cơ Tố, củng cố vững chắc địa vị, vừa là đích vừa là trưởng, được sắc phong thái tử như một lẽ hiển nhiên.
Không ngờ mười hai năm sau, Trương hoàng hậu đã vào tuổi xế chiều lại hạ sinh hoàng tử thứ 2, hậu cung lúc này bắt đầu dậy sóng, nếu hoàng hậu sinh ra một con ly miêu, thì sẽ trở thành mối nguy hại cho địa vị thái tử, cho nên ca ca y đã tương kế tựu kế dùng chiêu "thái tử giả tráo với ly miêu" để đánh gãy âm mưu "ly miêu tráo thái tử" của hậu cung tiền triều.
Mà y, chính là "thái tử giả" đó.
Vẻ mặt Cơ Vị Thu đau khổ nói: "Đệ còn chưa chơi đủ, cưới vương phi gì chứ? Huynh không biết Vương tướng là người cứng nhắc, nếu ông ấy trở thành cha vợ của đệ, đời này của đệ coi như bỏ!"
Cơ Tố vẫn thản nhiên, điềm tĩnh lạnh nhạt, còn mang chút cảm giác xa xôi không vương trần thế, nếu không nhìn hoa văn thêu cửu long trên thân hắn, nói hắn là một đạo nhân tu tiên còn đáng tin hơn.
Hắn nói: "Vương tướng nắm trọng quyền trong triều, ấu nữ Vương gia cũng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, đệ thật sự không muốn?"
Cơ Vị Thu giật mình, bỗng ý thức được điều gì... Ca ca y đang thăm dò y!
Đây là tín hiệu vô cùng xấu!
Phải biết rằng khi Thân Vương tông thất kết thông gia với trọng thần trong triều thường chỉ xuất hiện dưới một tình huống đó là Thân Vương đó là hoàng tử, là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, thậm chí dựa theo truyền thống hoàng thất Nam Chu mà nói, tình huống này chỉ được áp dụng cho Thái tử, nếu đương triều đã có Thái tử, thì những Hoàng tử khác lại đi thông gia với trọng thần để làm gì? Chẳng lẽ không sợ triều đình đại loạn?
Hơn nữa Vương tướng lại là lão thần Các lão tiền triều, thuộc vào hàng Tể tướng, tuy hiện tại đương kim Các lão chỉ có ba vị, nhưng gọi ông ta một tiếng là người đứng đầu trăm quan cũng không có gì quá đáng! Một Vương gia nhàn rỗi như y đi kết thông gia với ông ta làm gì? Y không muốn tạo phản đâu!
"Không muốn." Cơ Vị Thu lắc đầu nguầy nguậy.
Cơ Tố ngừng một chút rồi nói: "Vậy thì đi Giang Nam."
"Đệ không muốn..." Cơ Vị Thu chợt im lặng: "Đi Giang Nam?"
Không đúng, y đi Giang Nam làm gì?!
Giang Nam cũng không phải chỗ tốt lành gì! Không không không, ý của y là, Giang Nam cũng không phải là nơi sóng yên biển lặng, trong nguyên tác có viết ca ca y vì sao lại muốn gϊếŧ Vương tướng, đó là vì tay ông ta vươn quá dài, nắm giữ toàn bộ Giang Nam trong tay... Theo nguyên tác thì "Thụy vương" đã cưới con gái của Vương tướng, cũng không phải xuống Giang Nam, tội danh của Vương tướng cũng chỉ được nhắc đến ở cuối tác phẩm, "Thụy vương" cũng từ đó mà đánh mất tín nhiệm trong cung.
Thế này thì có khác gì thành thân với con gái của Vương tướng đâu?!
Cơ Tố hời hợt nói: "Đệ chơi còn chưa đủ sao?"
Cơ Vị Thu dè dặt hỏi: "Đệ không đi có được không... Nếu cho đệ ra ngoài kinh thành chơi, đệ muốn đi Thiên Đô phủ... nếu không thì đi Vân Đài phủ cũng được, nơi đó phong cảnh đẹp, lại là thánh địa đạo gia, đệ đi bái lạy đạo quân cầu cho mẫu hậu và hoàng huynh thân thể an khang..."
Cơ Tố lập tức ngắt lời: "Không thể."
Ý là bây giờ y chỉ có hai lựa chọn, một là xuống Giang Nam, hai là thành thân với con gái Vương tướng.
Điện Thanh Ninh rơi vào yên tĩnh, cung nhân đứng hầu không dám hít thở, một lúc sau, Cơ Vị Thu ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của Cơ Tố, y đột nhiên có cảm giác ca ca này thật xa lạ.
Không phải ca ca, cũng không phải hoàng huynh, là Thánh thượng, là bệ hạ.
"Đệ đi Giang Nam." Cơ Vị Thu cắn răng nói.
"Được." Cơ Tố xoay người: "Đi đi, ngày mai sẽ hạ thánh chỉ, đệ tới Từ An cung bái biệt mẫu hậu, mai nhận được thánh chỉ lập tức lên đường."
Cơ Vị Thu: "Vâng."
Y nhìn bóng lưng cao lớn của Cơ Tố, lại đáp một tiếng: "Vâng... thần đệ cáo lui."
Cơ Vị Thu tới Từ An cung gặp mẫu hậu, nói với bà y phải đi Giang Nam một chuyến, Thái hậu chỉ nói Giang Nam là một nơi tốt, hoàng huynh thật cưng chiều y, rồi lại dặn y trên đường nhớ phải cẩn thận, mang theo tiền bạc và thị vệ, ra ngoài đừng để bản thân chịu thiệt, vừa căn dặn vừa lo lắng đến rơi lệ, Cơ Vị Thu chỉ có thể làm trò để chọc cười bà, an ủi mẫu hậu xong mới rời khỏi cung trở về phủ.
"Điện hạ..." Đám người hầu chạy ra đón.
Cơ Vị Thu khoát tay, người hầu lập tức im lặng, đứng nghiêm trang một bên, Cơ Vị Thu tự nhốt mình trong phòng, nằm trên cái ghế dài cạnh cửa sổ.
Y thích ở đây, thích vị trí này, cái ghế dài nhìn ra ngoài cửa sổ, trông ra khu vườn đầy hoa và cây cối mà y đã tốn không ít công sức, cảnh sắc luân phiên bốn mùa, đem đến tư vị khoan khoái và thư giãn.
Hôm nay là ngày thu, ngọc lan ngoài cửa sổ chỉ còn lại cành cây khô héo, trơ trụi lẻ loi giữa đất trời.
Y có thể trở thành Thụy vương điện hạ đều là do mệnh số tốt, Hoàng tử nhỏ vừa sinh đã chết non, dưới tình thế nguy cấp, lập tức đi tìm một đứa trẻ mới sinh khác để thế vào là quá khó khăn... Trùng hợp lúc đó y cũng vừa chào đời, đúng lúc bị ca ca y phát hiện...
... Nhưng con người nào phải cỏ cây, có thể vô tình đến nhường nào? Cứ coi như nuôi một con chó con mèo, hay trồng một nhành hoa bụi cỏ, bầu bạn mười hai năm, cũng nên có chút tình cảm nào đó.
Trước kia y cho rằng bởi vì "Thụy vương" trong nguyên tác tâm tư bất chính, mưu đồ soán vị, có lỗi trước, cho nên ca ca mới không chút lưu tình mà coi y như mồi nhử làm vật hi sinh. Nhưng y đã rất cẩn thận tránh né tị hiềm, chỉ an phận làm một Vương gia nhàn rỗi, cả ngày đá gà chọc chó, ngu ngốc bất tài... Nhưng kết quả Cơ Tố vẫn muốn biến y thành mồi câu.
Cơ Vị Thu nâng một tay lên che mắt, tay áo hoa lệ phủ kín hơn nửa khuôn mặt y.
Hôm nay cố ý giả vờ ủy khuất, lại không ngờ thực sự ủy khuất rồi, hóa ra bách vị tạp trần* là như thế này.
*Bách vị tạp trần: Cảm xúc cay đắng chua xót trong lòng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Bổn Vương Ta Là Phế Vật
- Chương 4: Con người nào phải cỏ cây