"Thánh thượng, tiểu điện hạ..." Khánh Hỉ công công quan sát nét mặt Cơ Tố, vô tình chạm phải tầm mắt hắn, ánh mắt hắn dao động phức tạp, tựa như sự bình yên trước cơn giông bão.
Khánh Hỉ công công âm thầm cúi thấp người lùi lại, Cơ Tố đặt lá thư lên bàn, hỏi: "Hôm nay Thụy vương tới đâu rồi?"
Khánh Hỉ công công khom người đáp: "Chạng vạng tối ba ngày trước điện hạ đã rời khỏi Tuyền Châu, tính toán có lẽ đã ra khỏi phạm vi phủ Tuyền Châu."
"Đêm hôm qua nhận được bồ câu đưa thư, tiểu điện hạ vẫn khỏe, còn nói nếu tìm được món ngon sẽ lại gửi về."
"Đệ ấy dám." Cơ Tố lạnh giọng: "Còn dám làm loạn lần nữa thử xem."
Khánh Hỉ công công liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng... Trong lòng tiểu điện hạ cũng biết nặng nhẹ."
Cơ Tố cúi đầu chấm mực chấp bút, hạ xuống vài nét trên giấy rồi gác bút, Khánh Hỉ công công cười nịnh nọt: "Lão nô sẽ gửi cái này cho tiểu điện hạ."
Cơ Tố liếc ông ta, Khánh Hỉ công công lập tức thu lại nụ cười, nâng phong thư đi ra ngoài.
Bởi vì Cơ Vị Thu đã đi rất xa, lại đang lênh đênh trên sông nên chỉ có thể dùng bồ câu đưa tin. Cơ Vị Thu thả một con bồ câu đưa thư trắng trẻo béo ú, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang vô cùng nhộn nhịp, bên trái một con chim bồ câu bên phải một con chim bồ câu, nếu có cung tên ở đây, nhắm mắt bắn lên trời cũng có thể bắn trúng.
Cơ Lục thả xong bồ câu, vừa quay đầu đã đυ.ng phải ánh mắt của Cơ Vị Thu, hắn cũng không hề xấu hổ mà đi về phía y cười sảng khoái: "Vị Thu, ngươi cũng đang thả bồ câu?"
Cơ Vị Thu cũng cười: "Gửi cho đại bá sao?"
Cơ Lục giơ hai ngón tay: "Không chỉ gửi cho cha ta, còn gửi cho Thánh thượng."
Cơ Vị Thu nhướng mày: "Không phải ngươi lén báo cáo chuyện gì của ta đấy chứ?!"
"Không." Cơ Lục nhe răng hất hàm: "Ta cảm thấy Tuyền Châu không thành thật, ta cùng cha ta báo cáo đề phòng với Thánh thượng, miễn cho có kẻ lại nói chúng ta chỉ là một đám công tử ăn bám Yến Kinh."
"Trùng hợp, ta cũng nghĩ như vậy." Cơ Vị Thu nói: "Nhìn cái vẻ tiến thoái lưỡng nan của gã, có lẽ sẽ không làm nên kết quả gì."
Cơ Lục tiếp lời: "Nhưng không thể không đề phòng tiểu nhân."
Hai người nhìn nhau cười cười, Cơ Vị Thu định nói y đã sớm cáo trạng rồi, chợt có con chim bồ câu vỗ cánh phạch phạch bay xuống, dường như nó biết Cơ Vị Thu, y vừa khẽ nâng tay nó liền đậu xuống, cái chân nó giơ lên dị thường tựa hồ đang thúc giục Cơ Vị Thu mau mau lấy thư.
Sau khi xem thư, Cơ Lục thấy sắc mặt Cơ Vị Thu lúc xanh lúc trắng, bèn tò mò hỏi: "Viết gì vậy?"
"Ngươi tự xem đi." Cơ Vị Thu tiện tay đưa tờ giấy qua, Cơ Lục đón lấy, sau đó chậc lưỡi hít hà: "Thánh thượng thật đúng là... không hổ là Thánh thượng!"
Trên tờ giấy chỉ viết bốn chữ: [Tại sao không gϊếŧ?]
Cơ Lục chẳng qua chỉ hơi ăn chơi, chứ không phải kẻ ngu muội, lúc này hắn ý thức được Cơ Vị Thu đã sớm cáo trạng với Thánh thượng, cho nên Thánh thượng mới đáp lại bốn chữ này.
Ý nói, nếu lo lắng chuyện này gây nên sóng gió, hà cớ gì không gϊếŧ Tiền Chi Vi cho lắng chuyện?
Cơ Vị Thu không phải không nghĩ đến chiêu này, chỉ cần Tiền Chi Vi và những kẻ liên can đều chết hết, y cùng lắm chỉ bị Ngự sử cáo trạng với tội danh lạm sát mệnh quan triều đình, nghe thì có vẻ khá nghiêm trọng, nhưng thực ra là biến tối thành sáng, hơn nữa muốn cáo trạng cũng phải có chứng cứ.
Cơ Vị Thu bĩu môi: "Hoàng huynh ta nói nghe thật nhẹ nhàng."
Cơ Lục sợ hãi gật đầu, thiện hạ này ai dám tuỳ tiện gϊếŧ một quan tri phủ? Còn là tri phủ chính tam phẩm...... Thực ra hắn và Cơ Vị Thu có thể, nhưng bọn họ không thể đánh cược nếu bọn họ làm vậy, liệu Thánh thượng có nghĩ họ đang coi rẻ hoàng uy, coi thường Thánh thượng không?
Vậy mới nói, trước khi nhận được bốn chữ này của Thánh thượng bọn họ tuyệt đối không thể ra tay.
Tuy lá thư của Thánh thượng đến muộn nhưng Cơ Lục lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm... Trước đây Thánh thượng lệnh cho Cơ Vị Thu rời khỏi Yến Kinh, hắn còn lo lắng liệu có phải là dấu hiệu báo trước, đám bọn họ đi theo Cơ Vị Thu, Thánh thượng cũng không hề ngăn cản, cho thấy không phải chuyện gì lớn, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng không yên.
Nhưng hiện tại xem ra Thánh thượng còn coi trọng Cơ Vị Thu hơn hắn tưởng.
Cơ Vị Thu thì lại đang cảm thán quả pháo nổ chậm này của ca ca thật khiến người ta khó mà chống đỡ.