Trong cung bắt được thích khách, đương nhiên sẽ phải điều tra lý lịch bối cảnh rõ ràng chứ không phải cứ gϊếŧ là xong việc. Tiền Chi Vi không chắc phía bên Thụy vương có thể tra ra bao nhiêu chuyện, sau lại thấy Thụy vương điện hạ truyền gọi hai con trai của gã đến không biết là phúc hay họa, gã không dám mạo hiểm đánh cược.
Có câu không thả con thỏ sao bẫy được con sói, Tiền Chi Vi không dám mạo hiểm đứa con, nhưng lại không nỡ bỏ qua cơ hội quý giá lần này, nên dứt khoát cưỡng ép hai đứa cháu tinh thông ăn chơi đàn điếm tới thay, ý đồ thăm dò sở thích của điện hạ.
Thị nhân hai bên vén mành che lên, Vân cung lệnh tiến vào phòng ngủ, trên giường không một bóng người, nàng đã rất quen với cảnh này, điềm nhiên ngồi xuống pha trà phối hương, dáng vẻ giống như đang hầu hạ chủ nhân bên trong. Còn Cơ Vị Thu ấy à... y chạy đi chơi rồi.
Đùa à, y vất vả lắm mới được ra ngoài một chuyến, mấy ngày trước còn thấm mệt nên lười ra cửa, đám người Cơ Lục đã hô hào rủ nhau đi chơi mát mùa từ lâu, hôm nay không biết đã chơi tới chỗ nào rồi, cũng sắp phải rời khỏi thành Tuyền Châu, Cơ Vị Thu sao có thể ngồi yên trong nhà được nữa?
Mười mấy Thanh Huyền về ẩn ẩn hiện hiện đi theo đảm bảo an toàn cho y, Cơ Vị Thu có chút bực bội, năm nay rốt cuộc có bao nhiêu kẻ liều mạng thế? Ngay cả vào những năm hỗn loạn nhất cũng chưa từng xảy ra chuyện ám sát như vậy lần nào, y còn tưởng rằng cả đời mình sẽ không bao giờ có được cơ hội trải nghiệm, giờ thì gặp rồi, y không muốn gặp thêm lần thứ hai đâu.
Cơ Vị Thu cố ý đổi sang một bộ y phục trông bình thường một chút, ít nhất không để người khác vừa liếc mắt liền đoán ra thân phận của y, chỉ cho rằng y là một công tử phú thương nào đó, tiếp theo là sắp xếp lịch trình đi chơi đi ăn đi uống rượu, y có tiền, đặc biệt là cục tiền hai trăm ngàn lượng bạc mà Tiền Chi Vi mới đưa, Cơ Vị Thu sảng khoái vung tay bao trọn cả tầng lầu VIP nhất, Thanh Huyền vệ cũng có chỗ ngồi, bọn họ luân phiên nhau vừa ăn cơm vừa trông coi Cơ Vị Thu.
Đây là lần đầu tiên Thanh Huyền vệ được hưởng thụ đãi ngộ như thế này, có một thị vệ ngại ngùng đến đờ cả người, khi tiểu nhị bưng thức ăn ra cúi đầu gọi hắn là "gia", hắn liền không nhịn được mà nhỏ giọng nói với Thanh Huyền vệ bên cạnh: "Hay là ta lên mái nhà ăn có được không?"
Đối phương khinh bỉ nhìn hắn: "Lần đầu ngươi theo điện hạ ra ngoài đúng không?"
Hắn thật thà gật đầu. Hắn xuất thân từ ảnh vệ, đúng như tên gọi, hắn như cái bóng lẩn trong bóng đêm, do hắn từng bị thương, võ công không còn tốt như trước, khinh công vẫn còn, kinh nghiệm cũng nhiều, nên được điều tới Thanh Huyền vệ dưỡng sinh, đặc biệt phụ trách bảo vệ trong âm thầm, lần này cũng là lần đầu tiên hắn theo Cơ Vị Thu ra ngoài.
Đối phương thấp giọng nói: "Ta đã theo điện hạ khá lâu rồi, điện hạ nhìn thì ngang ngược, nhưng thực chất vô cùng rộng lượng, ngươi từng thấy có hoàng thân quốc thích nào trước khi ra ngoài sẽ báo trước với thống lĩnh một tiếng để chúng ta có thời gian chuẩn bị bố trí canh phòng chưa?
Hắn gật gật đầu, nhớ lại khoảng thời gian trên đường đến đây, chỉ có phó thống lĩnh là bị chuyện thích khách làm liên lụy, còn bọn họ thì không hề bị phạt gì, hơn nữa ba mươi trượng kia của Chu thống lĩnh...... Ừm, hiểu cả rồi, thực sự là vô cùng dịu dàng. Nếu là ở trong cung, nhiệm vụ hôm đó xét đúng người đúng tội, chưa nói đến Chu thống lĩnh, chỉ e là toàn bộ Thanh Huyền vệ đã bị trục xuất.... dĩ nhiên phải còn mạng mới được.
Đối phương lại nói: "Điện hạ nói luân phiên ăn cơm thì đừng có chậm trễ, ngươi cứ tuân lệnh mà làm việc là được."
Hắn gật đầu một cái rồi ôm cái chén vùi đầu ăn cơm.
Ăn vô cùng xả láng, Cơ Vị Thu cũng vậy. Y xuất hành cũng phải tuân theo quy củ, ngự trù cũng đem theo hai người, đến giờ vẫn chưa được miếng cơm bụi nào vào miệng, hôm nay vất vả lắm mới được ăn một bữa, trong lòng có chút xúc động.
Miên Lý bên cạnh im lặng nhìn, may mà chuyên môn của hắn cao, nếu không với tốc độ ăn như vũ bão của điện hạ nhà mình, độc trong thức ăn còn chưa thử xong đã bị y nuốt hết vào bụng rồi.
Cơ Vị Thu không quan tâm, đào đâu ra lắm người muốn gϊếŧ y như vậy. Thức ăn bên ngoài tuy không cầu kỳ như những món do ngự trù làm, mùi vị cũng không bằng, nhưng có cảm giác dân dã khác biệt, lúc đĩa cá Tố Y được bưng lên, Cơ Vị Thu nhìn chằm chằm món mà y đã ăn liên tục hai ngày, hôm nay ăn vẫn cảm thấy ngon, y lẩm bẩm: "Không biết mẫu hậu và ca ca đã ăn cá ta gửi về chưa?"
Miên Lý nói: "Công tử, đại công tử và lão phu nhân chắc chắn đã dùng rồi."
Cơ Vị Thu: "Sao ngươi biết?"
Miên Lý: "Dùng bồ câu đưa tin sẽ không nhanh bằng gửi khẩn cấp."
Cơ Vị Thu nghĩ cũng phải, y dám dùng Tám trăm dặm khẩn cấp để gửi cá về đó là vì y không biết xấu hổ, cùng lắm thì bị Ngự sử chỉ trích vạch tội đầy hai cuốn sổ con! Nhưng ca ca y thì cần thể diện, cho nên chắc chắn sẽ không dùng Tám trăm dặm khẩn cấp để gửi tin cho y.
"Hay là ta gửi về thêm vài con cá nữa?" Cơ Vị Thu nghĩ đến cái bản mặt thối của Cơ Tố không khỏi bật cười khoái chí.
Miên Lý: "......"
Hắn có nên khuyên không? Nếu khuyên thì chính là cản trở hiếu tâm của điện hạ, Thái hậu mà biết chắc chắn sẽ đánh chết hắn, không khuyên thì lại mang tội không biết khuyên can điện hạ lấy công làm tư, trở về cũng sẽ bị Thái hậu đánh chết.
Thôi đi, ngậm miệng lại để điện hạ tự suy nghĩ.
Cơ Vị Thu ăn được một nửa thì giảm tốc độ, y nhìn phong cảnh đẹp đẽ ngoài cửa sổ, dưới lầu dòng người qua lại đông đúc như trẩy hội, tâm trạng đột nhiên trống trải. Y ở trong cung không được tự do, sau này xuất cung lập phủ thì thoải mái hơn một chút, y ở trong thành Yến Kinh không được tự do, bây giờ tới thành Tuyền Châu lại thoải mái hơn một chút.
Đột nhiên, dưới lầu có tiếng ồn ào, Cơ Vị Thu nghiêng đầu hỏi: "Chuyện gì thế? Có náo nhiệt?"
Vừa nhắc đến hai chữ "náo nhiệt" hai mắt y đã sáng lấp lánh, Miên Lý cứng cổ không dám gật đầu, chỉ sợ hắn vừa gật một cái thì Cơ Vị Thu sẽ lập tức lao xuống xem náo nhiệt.
Thanh Huyền vệ cũng đang cảnh giác, Miên Lý định đi xuống xem tình hình bên dưới thế nào, bất thình lình có một băng ghế bay tới chặn cửa thang lầu, Thanh Huyền vệ lập tức đứng dậy, vừa định động thủ đã bị một ánh mắt của Cơ Vị Thu ngăn lại. Ngay lúc này, có hai gã sai vặt xông lên gác bày ra tư thế che chắn cho một thanh niên mặc áo gấm phía sau.
Thanh niên áo gấm liếc nhìn Cơ Vị Thu, chỉ vào y nói: "Ồ, hoá ra ngươi là người bao trọn Thanh Nguyên Lâu!"
Miên Lý định bước lên nói chuyện, Cơ Vị Thu đã mở miệng trước: "Huynh đài khách khí, chẳng qua là ta mang theo hơi nhiều hạ nhân, chiếm một tầng lầu này mà thôi, nào dám bao trọn?"
Thanh niên áo gấm nghe y ăn nói khiêm tốn, lại ha hả kiêu ngạo cười: "Vậy ngươi biết ta là ai không? Dám chiếm chỗ của ta?"
Cơ Vị Thu cũng cười: "Trước đây không biết, sau này có thể sẽ biết, nếu đã đến đây, chi bằng để ta mời bữa này?"
Thanh niên áo gấm không hiểu sao lại ngửi ra mùi đồng loại trong nụ cười kia, lúc này tiểu nhị và trưởng quầy đầu đầy mồ hôi đi lên giải thích, đang định tạ lỗi quấy rầy khách quý, nào ngờ thanh niên áo gấm bỗng hô lên mấy tiếng rồi ngồi phịch xuống cái bàn mà Cơ Vị Thu đang ngồi.
Tiêu rồi tiêu rồi, chẳng lẽ sắp đánh nhau rồi?
Cơ Vị Thu gõ gõ bàn, Miên Lý tiến lên rót cho công tử áo gấm một chén rượu, Cơ Vị Thu dẫn đầu nâng chén, uống một hơi cạn sạch, thanh niên áo gấm thấy thế không chịu thua, cũng uống cạn, ánh mắt hắn như sói đói, gắt gao nhìn chằm chằm Cơ Vị Thu: "Vốn định tìm ngươi tính sổ, từ đâu tới?"
Cơ Vị Thu khẽ hất cằm: "Nơi khác đi ngang qua."
"Nghĩ ta tin à?" Thanh niên áo gấm hất hàm, ý bảo Cơ Vị Thu nhìn những Thanh Huyền vệ cường tráng ngồi đầy mấy bàn khác.
Cơ Vị Thu cười khẽ: "Ta nói ta từ nơi khác tới, hỏi nữa cũng vô ích, nếu thân phận của bọn ta bị bại lộ sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm, ta không muốn tự tìm phiền phức."
Ánh mắt thanh niên áo gấm sáng lên: "Họ Trâu?"
"Họ Trương." Cơ Vị Thu nói: "Hàng tam."
Trương Nhị à, cho bổn thiếu gia mượn danh hào nhà ngươi dùng một chút!
Tác giả có lời muốn nói:Cố tướng: ...... Hắt xì! [Trương Nhị theo họ mẹ, kì thực hắn là ấu đệ của Cố tướng]