Chương 14: Thái bình vương gia

Trong phòng khách, Tiền Chi Vi đã ngồi chờ đến miệng lưỡi khô khốc, nhưng gã không dám uống nước nhiều. Vốn định đi hỏi rốt cuộc bao giờ Thuỵ vương mới đến, nhưng nhìn cung nhân xung quanh đều cụp mắt im lặng, kính cẩn nghiêm trang giống như những pho tượng, gã lại không dám hỏi.

Dù chỉ dám nhấp môi nhưng chén trà cũng sẽ đến lúc thấy đáy, cung nhân tiến lên châm trà, gã thấp giọng cảm tạ, đang định nhân cơ hội đút ít bạc thì từ sâu trong đình truyền ra tiếng chuông khánh lanh lảnh, thần kinh gã rung lên, lập tức đứng dậy cung nghênh.

Cẩm bào sắc thu rực rỡ lướt qua khoé mắt gã, thị nhân hai hàng cung kính theo sau bước vào, Tiền Chi Vi khom mình hành lễ:

"Vi thần Tiền Chi Vi tri phủ phủ Tuyền Châu tham kiến Thuỵ vương điện hạ."

"Đứng lên đi."

Theo thanh âm của Thuỵ vương, Tiền Chi Vi đứng thẳng dậy, cũng không dám nhìn thẳng. Đến khi được ban ngồi gã mới trộm nhìn qua. Thiếu niên trước mặt khoác lên thân cẩm bào hương thu sắc, tay áo trường sam rộng rãi thêu lá bạch quả đồng màu, sinh động loá mắt nhưng cũng chỉ làm nền cho dung mạo trời sinh như hoạ của y, tư thái ung dung nhàn nhã, rực rỡ đến cực điểm.

Đây chính là vị Vương gia ăn chơi bất tài trong lời đồn sao?

Cái liếc trộm này suýt chút làm gã ngây cả người, cho đến khi nghe tiếng ho khan nhắc nhở của cung nhân bên cạnh, Tiền Chi Vi mới chật vật hạ mắt, khom người nói: "Hạ quan thất lễ."

"Không biết hôm nay Tiền đại nhân tới nên ta có uống chút rượu." Cơ Vị Thu ôn hoà nói.

"Tìm ta có chuyện quan trọng sao?"

Tiền Chi Vi thở phào một hơi, đứng lên chắp tay nói: "Là hạ quan mạo muội, quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, hạ quan nghe nói điện hạ đang ở đây, lo sợ hầu hạ không chu toàn, đặc biệt tới đây bái kiến, dâng lên chút quà quê, mong điện hạ vui lòng nhận cho."

Ý trong lời nói rất rõ ràng, vị Tiền Chi Vi này tới đây để bái kiến tặng quà, cũng không nói muốn tạo lập giao tình hay nhờ cậy gì với Cơ Vị Thu, chỉ bày tỏ trông mong Cơ Vị Thu có thể bình bình an an dạo chơi ở thành Tuyền Châu, rồi cũng bình bình an an quay trở về. Khi trở về có thể nói vài câu tốt về gã trước mặt Thánh thượng..... gã nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cơ Vị Thu chậm rãi nói: "Tiền đại nhân tận tình, bổn vương nên vui lòng nhận, chỉ có một chuyện khiến bổn vương như mắc xương trong cổ, không thể không nói."

Tiền Chi Vi tức khắc đứng dậy, cúi người hành lễ, tuy gã không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm quan có thể đoán được đại khái, gã hoảng hốt nói: "Kẻ nào to gan lớn mật dám chọc giận điện hạ?"

Cơ Vị Thu mỉm cười, Vân cung lệnh tiến lên nhẹ giọng nói: "Hôm nay trong biệt uyển có một người nhận nhầm điện hạ thành Tiền đại nhân, xuất khẩu ác ngôn, muốn dồn điện hạ vào chỗ chết... Tiền đại nhân, có biết chuyện gì không?"

Mặt mũi Tiền Chi Vi xanh mét, vội vàng thưa: "Hạ quan xưa giờ làm người ngay thẳng, cũng không kết thù với ai, chuyện này tất có điểm kì lạ, xin Vân cung lệnh tra rõ tường tận! Trả lại sự trong sạch cho hạ quan!"

Vân cung lệnh lạnh lùng: "Thích khách dĩ nhiên phải đền tội, đã tra......"

"Thôi đi." Cơ Vị Thu đột ngột ngắt lời, y nhìn Tiền Chi Vi, nói với vẻ đùa cợt: "Người sống trên đời nào có ai không kết thù kết oán? Tiền đại nhân là người thanh liêm ngay thẳng, có lẽ là do thuộc hạ gây chuyện, khiến Tiền đại nhân chịu oan rồi."

Tiền Chi Vi vừa nghe vừa gật đầu liên tục như được đại xá: "Vâng vâng....."

Vân cung lệnh bối rối: "Điện hạ! Nhưng......"

Cơ Vị Thu làm như không nghe thấy, từ trên cao nhìn xuống Tiền Chi Vi: "Bổn vương chỉ vô tình truy cứu chuyện này, Tiền đại nhân trở về tra xét lại cho tốt lần nữa, bổn vương khó khăn lắm mới có một chuyến tới Giang Nam, chớ để những người đó phá huỷ nhã hứng của bổn vương!"

Tiền Chi Vi toát mồ hôi lạnh, có cảm giác như vừa lướt qua quỷ môn quan, gã quỳ xuống hô to: "Vâng! Sau khi trở về hạ quan nhất định tra rõ ngọn ngành từ trong ra ngoài, tuyệt đối không để chuyện vặt vãnh quấy nhiễu nhã hứng của điện hạ!"

"Ừm." Cơ Vị Thu nhẹ nhàng đáp, còn thoải mái trêu chọc: "Rất tốt, chuyện nhỏ mà thôi, Tiền đại nhân thân là quan phụ mẫu, chăm lo trên dưới một phủ, chớ để bổn vương hao phí thời gian."

Tiền Chi Vi tuân mệnh dập đầu cáo lui.

Đợi đến khi gã đi khỏi, Cơ Vị Thu cúi đầu uống trà, Vân cung lệnh lo lắng nhìn y, ngữ khí có chút oán trách:

"Tiểu điện hạ! Ngài dễ dàng bỏ qua cho gã, sau này làm sao lập uy?"

"Tỷ tỷ tốt à." Cơ Vị Thu cầm chén trà cười nói: "Tỷ so đo cái này làm gì? Dù sao ta cũng không xảy ra chuyện gì, cho qua chuyện cũng tốt, nếu để mẫu hậu biết chắc chắn sẽ ngủ không yên. Tỷ tỷ đừng nói với mẫu hậu tránh để bà lo lắng ."

Vân cung lệnh cũng hiểu điều này, nàng cúi đầu đáp một tiếng, cũng không đắn đo chuyện này nữa.

Đêm đến, Vân cung lệnh trở lại bẩm báo: "Tiểu điện hạ, Tiền đại nhân kia gửi lễ vật tới, nói là quà tạ lỗi với điện hạ."

Vân cung lệnh nói xong thì trình lên một cái tráp nhỏ, Cơ Vị Thu vừa mở ra liền thấy bên trong nhét đầy một xấp ngân phiếu dày cộm, một tờ tương đương một vạn lượng bạc, bên trong có tổng cộng hai mươi tờ, dưới đáy tráp còn có khế đất của hai khu điền trang trong kinh thành và vùng ngoại ô cùng với năm trăm mẫu ruộng.

Vân cung lệnh lạnh lùng nói: "Hay cho một tên tham quan! Nhiều tiền của thế này, không biết đã rút hết bao nhiêu mồ hôi xương máu của bách tính!"

"Suỵt......" Cơ Vị Thu vuốt vuốt tờ ngân phiếu, cười nói: "Vân tỷ tỷ, chuyện này chúng ta đừng quản."

Vân cung lệnh không khỏi nghi hoặc: "Tại sao?"

Cơ Vị Thu chống cằm, môi khẽ nhếch, cười giảo hoạt như một con hồ ly: "Hoàng huynh phái ta ra kinh là để đi cầu phúc cho mẫu hậu, chứ không phải kêu ta đi tuần sát thiên hạ. Chuyện của triều đình đã có hoàng huynh ta lo, còn cần ta nhúng tay sao?"

"Hơn nữa, chúng ta mới tới trạm đầu tiên, chưa đến mấy ngày đã lôi tri phủ người ta ra chém, con đường phía sau phải đi tiếp thế nào đây? Vạn nhất có người thần hồn nát thần tính, chó cùng rứt giậu thì chúng ta nên làm thế nào? Ta vẫn nên an phận làm một Thái bình vương gia thôi! Chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, bình an trở về mới là con đường đúng đắn."

Cơ Vị Thu lười biếng duỗi eo, lại sờ soạng xấp ngân phiếu, chớp chớp mắt nhìn Vân cung lệnh:

"Phí tạ lỗi à, rất tốt! Chia cho tỷ hai tờ dưới đáy hòm."

Vân cung lệnh đang cảm thán lời của Cơ Vị Thu thật có lý, nghe đến câu cuối thì thở gấp, cả giận nói: "Điện hạ--------------!"

Tác giả có lời muốn nói:

Cơ Vị Thu: Ta không làm gì cả, ta chỉ yên lặng thu tiền thôi!