"Vẫn... vẫn ổn." Đào Tri Ngạn đáp lời có chút ngớ ngẩn.
"Vậy tôi buông tay được rồi chứ?" Phong Trạch hỏi.
Đào Tri Ngạn đầu óc như trống rỗng, giọng nói của người đàn ông quá ám ảnh, khiến cậu phản ứng chậm chạp, buột miệng nói: "Ừm... ừm, anh—!"
Người đang đỡ lấy lưng của Đào Tri Ngạn, Phong Trạch, đột nhiên buông tay.
Cơ thể mất thăng bằng, Đào Tri Ngạn lùi lại một bước, tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Đào Tri Ngạn: "!"
Trong tích tắc, bàn tay ấm áp lại một lần nữa nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng kéo cậu lên.
Đào Tri Ngạn loạng choạng, khi đã đứng vững, cậu vẫn còn thót tim, hít thở đều lại, nhanh chóng cảm ơn: "Cảm ơn anh."
Phong Trạch không nói gì.
Đào Tri Ngạn liếc nhìn lên đầu Phong Trạch, chẳng có chữ gì cả.
Sao anh ta không có phần giới thiệu nhân vật?
Là ngẫu nhiên sao?
"Bọn cáo già ở tổng công ty đều tham vọng lắm, kể từ khi cha con qua đời, bọn chúng cứ bám lấy không chịu buông tay," Uyển phu nhân nhìn Phong Thừa, giọng điệu mềm mỏng, như đang làm nũng: "Mệt quá, chạy khắp nơi, đói bụng rồi."
Phong Thừa tim đập nhanh hơn, giơ tay lên, như thể không thể kiềm chế việc muốn ôm Uyển phu nhân vào lòng.
Nhưng Phong Trạch vẫn còn ở đây, nên cậu ta phải kiềm chế: "Quản gia Đào, không nghe thấy phu nhân nói đói à? Còn không mau chuẩn bị đồ ăn!"
"Đứng đó làm gì?"
Bất ngờ bị gọi tên, Đào Tri Ngạn đứng thẳng người, vội vàng đáp: "Xin lỗi, tôi sẽ chuẩn bị ngay."
Mẹ Triệu và dì Lý cũng theo Đào Tri Ngạn đi vào nhà.
Bữa tối đã được chuẩn bị sẵn, hiện tại chỉ cần giữ ấm trong nồi.
Uyển phu nhân rất kén chọn, thức ăn không được quá nóng hay quá nguội, dầu không được quá nhiều hay quá ít.
Mỗi ngày món ăn không được trùng lặp, màu sắc phải đa dạng, đảm bảo đủ bắt mắt và ngon miệng.
Mọi người bắt đầu múc thức ăn từ nồi ra đĩa.
Mẹ Triệu bình luận đầy cay nghiệt: "Thời nay có cả Từ Hi Thái Hậu!"
Dì Lý che miệng cười, huých nhẹ mẹ Triệu: "Cẩn thận không thì bị nghe thấy đấy."
Đào Tri Ngạn cũng cười, nhận lấy đĩa từ tay mẹ Triệu, giơ ngón tay cái lên khen: "Chuẩn không cần chỉnh."
Mẹ Triệu đầy tự hào: "Dĩ nhiên rồi."
Nhà họ Phong có rất nhiều quy tắc.
Khi chủ nhà ăn, người làm không được ngồi cùng bàn, cũng không được ở lại trong phòng ăn. Họ phải đợi chủ nhà ăn xong mới được ăn.
Ngoài ra, người làm chỉ được ăn trong bếp, không được phát ra tiếng động và không được để chủ nhà nhìn thấy, nếu không sẽ bị trừ lương.
Sau khi dọn xong bữa tối, mẹ Triệu và dì Lý quay về phòng của bảo mẫu.
Đào Tri Ngạn có vị trí cao hơn, nên có thể đứng phía sau bàn ăn để phục vụ chủ nhân.
Uyển phu nhân bước tới bàn, liếc qua các món ăn, mím môi, rồi miễn cưỡng ngồi xuống.
Phong Thừa ngay lập tức bắt được tín hiệu đó, cau mày nhìn Đào Tri Ngạn: "Quản gia Đào, dạo này anh làm việc kiểu gì vậy?"
"Anh có giám sát các dì nấu ăn không?" Phong Thừa chỉ vào các món ăn, "Mấy món này là nấu cho ai ăn đây?"
Đào Tri Ngạn hoàn toàn không hiểu vấn đề ở đâu.
Đậu hũ Tứ Xuyên, cá sốt cay, sườn xào chua ngọt, tôm, rau xanh, canh sườn và trứng hấp.
Không xét đến mùi vị, màu sắc và hương thơm của món nào cũng đều hoàn hảo.
"Uyển phu nhân không hài lòng ở điểm nào ạ?" Đào Tri Ngạn hơi cúi đầu, "Tôi sẽ chú ý lần sau."
Phong Thừa cũng không biết, nhìn Uyển phu nhân.
"Con cá này, hôm qua dì ăn rồi." Uyển phu nhân chu môi, liếc nhìn Phong Thừa.
Phong Thừa lập tức đập bàn: "Phu nhân đã nói rồi mà anh không nhớ sao? Đã nói là không được lặp lại món ăn mỗi ngày rồi cơ mà?"
Đào Tri Ngạn khựng lại, thử giải thích: "Nhưng... hôm qua phu nhân không có ở nhà, các dì không biết phu nhân đã ăn rồi."
"Còn cãi à!" Uyển phu nhân nổi giận, ném đũa xuống bàn, "Tôi không ăn nữa!"
Đào Tri Ngạn gãi đầu: "Tôi có cãi gì đâu?"
Không phải chứ, mấy cái truyện bá tổng này hóa ra còn có thêm thành viên từ triều Thanh nữa à?
Làm việc ở nhà người ta mà đến cả quyền được giải thích tôi cũng không có sao?
"Đào Tri Ngạn! Anh thật quá đáng!" Phong Thừa chỉ vào Đào Tri Ngạn, "Tháng này cắt một nửa lương của anh!"
Cái gì?
Cắt một nửa lương?
"Tại sao?" Khuôn mặt đẹp trai của Đào Tri Ngạn nhăn lại, đôi mắt theo bản năng mở to, đôi mắt hơi xếch càng lộ rõ sự bất mãn bên trong.
Phong Thừa thấy phản ứng của Đào Tri Ngạn thì càng tức giận: "Cái gì, anh còn—"
"Đủ rồi," Phong Trạch đặt đũa xuống, phát ra tiếng "cạch" nhẹ trên mặt bàn, "Ngồi xuống ăn cơm."
Phong Trạch tuy còn trẻ, nhưng khí chất toàn thân anh toát ra đầy uy lực. Lúc này anh hơi ngẩng đầu, đôi lông mày nhíu lại, tạo cảm giác áp bức không giận mà đầy uy nghiêm.
Phong Thừa dừng lại một chút, theo phản xạ muốn biện minh: "Anh à, là Đào—"
"Cậu không cần ăn nữa," Phong Trạch ngắt lời, khẽ nhướng cằm lên: "Biến khỏi mắt tôi."
Phong Thừa không thể tin được, quay sang nhìn Phong Trạch.
Có ý gì chứ?
Anh trai vì tên người làm này mà đuổi cậu ta sao?!