(Ngắt cúc trong động, hoa dại gợϊ ɖụ©, mê hoặc mắt người)
“Bộp!”
Bổn tọa kín cửa cao tường, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm nhân vật chính, nhân vật chính lại chầm chậm hỏi: “Cố Hoàn, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
“Còn gì phải nghĩ kỹ nữa!”
Bổn tọa hừ lạnh, nói: “Trước kia nếu không phải ngươi uy hϊếp ta, ép buộc ta, sao ta lại cho ngươi thành công chứ? Hiện giờ ta cũng chẳng trông ngóng gì ngươi thăng cấp nữa rồi, ta muốn ở trên!”
Nhân vật chính mặt không đổi sắc hỏi: “Ngươi xác định chưa?”
“Đương nhiên!”
“Ngươi thực sự quyết định rồi à?”
“Đúng vậy!”
“Vậy được rồi.”
“Hừ, ngươi đừng nói nữa, ta hôm nay nhất định phải…”
Chờ chút đã nào, nhân vật chính vừa nói gì ấy nhỉ? Bổn tọa không nghe lầm đấy chứ? Cầm nhầm kịch bản à? nhân vật chính đã rơi xuống tận trình độ ngay cả phảng kháng cũng lười rồi ư?
Bổn tọa run rẩy hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”
Nhân vật chính bình tĩnh đáp: “Được.”
Bổn tọa, một BOSS cuối của “Tiếu Ngạo Vạn Thế”, một quốc sư trên vạn người, một độc thủ mưu triều soán vị phía sau màn, cộng thêm cao thủ đương kim thiên hạ vô địch tuyệt thế, hôm nay lại phải hết sức cảnh giác đề phòng một nhân vật chính mới cấp 6.
“Ngươi, ngươi lại muốn lừa đảo dối trá cái gì đó?”
“Người đừng căng thẳng.” Nhân vật chính vẻ mặt bình tĩnh vẫy vẫy tay với bản tọa, như thể đang gọi thú cưng lại ấy, “Ngươi không phải muốn ở trên sao? Ta đồng ý với ngươi là được, ngươi mau tới đây đi.”
Sao nhân vật chính có thể tốt bụng như vậy được? NHất định là có âm mưu!
Bổn tọa càng thêm cảnh giác, cẩn thận từng li từng tí đến gần hắn, vừa mới dựa vào một chút nhân vật chính đã như con sói nhào vào lôi bản tọa lên giường hôn. Bổn tọa nhạy bén như vậy sao có thể để hắn như ý? Lúc này dùng một ngón tay đâm vào hắn sau đó đè xuống, nhân vật chính bị đánh không những không tức giận mà còn nở nụ cười, săn sóc giúp bổn tọa cởi bỏ y phục. Đợi bổn tọa lột hết quần áo rồi nhân vật chính mới từ từ ngồi dậy, bổn tọa còn đang ở trên người hắn, hiện tại động tác khẽ đổi, bổn tọa vẫn ở phía trên như trước, cho dù là hai chân cách xa nhau ngồi lên…
Đây nhất định là âm mưu của nhân vật chính.
“Nhanh lên một chút đi nào.”
Nhân vật chính cười tủm tỉm nhìn bổn tọa, đuôi mắt khẽ câu dẫn, như thể có hoa đào đang chạm rãi tràn ra, chỉ nhìn thôi lòng cũng thấy ngọt ngào. Bổn tọa sửng sốt một hồi mới lấy lại được tinh thần, hắn nói nhanh lên gì ấy nhỉ?
Ồ đúng rồi, bổn tọa muốn đè hắn.
Nhân vật chính cong khóe môi, lộ ra một nụ cười giễu cợt, “Cố Hoàn, không phải là ngươi không thể đấy chứ?”
Đường nhìn của nhân vật chính chuyển xuống nửa người dưới của bổn tọa, bổn tọa lúc này mới chú ý tới đao của ta còn đang ngủ say…
Người anh em, mau tỉnh lại đi, phải làm việc rồi… Ngươi rốt cuộc muốn ngủ tới khi nào?
Bổn tọa còn đang trong thời gian tiến hành công tác để người anh em nhỏ tỉnh dậy, nhân vật chính chẳng biết từ lúc nào đã đặt tay lên hông bổn tọa dịu dàng nói: “Cố Hoàn, ngươi thô bạo với bản thân như vậy là không được.”
Hắn nói rồi tay phải đặt lên tay trái của ta, dời một tấc xuống phía dưới, lòng bàn tay vừa vặn nâng lên viên bi nhỏ một bên, tay hắn chạm vào vùng nhạy cảm hết lần này đến lần khác. Bổn tọa nhắm mắt lại không có xem, nhưng cảm giác biết mình nhất định là đang phản ứng rồi.
Hơi thở của hắn thổi bên tai, vô cùng ám muội.
“Ngươi xem…”
Bổn tọa vẫn không hề mở mắt, nhưng cảm nhận được ngọn lửa nóng rực dâng lên dưới bụng, nhân vật chính đột nhiên khóa chặt lấy thắt lưng của ta trong vòng tay, môi hắn dán lên môi ta. Đầu lưỡi của hắn cạy ra hàm răng đóng kín của ta dò xét tiến vào, càn quét bên trong khoang miệng. Đầu óc bổn tọa trống rỗng, hắn khiến ta chẳng thể phản ứng lại, đầu lưỡi bị câu dẫn dùng sức mυ"ŧ vào, trong khoảnh khắc ấy ta còn cho rằng sẽ bị hắn ăn sạch sẽ mất thôi.
Nụ hôn của hắn không biết kéo dài tới lúc nào, lúc bổn tọa nhận ra thì đã bị dương cụ của hắn đè vào chân, hai ta dán chặt vào nhau, ngay cả nhịp tim cũng nghe thật rõ ràng, động tác này đúng là ngượng đến không dám nhìn mà.
Nhân vật chính ôm bổn tọa phóng túng trên giường, đầu gối của hắn chống giữa hai chân của ta, không cách nào khép lại, lần thứ hai hôn xuống. Tay hắn vân vê dọc thắt lưng ta, chạm qua cột sống, bắp đùi, trực tiếp tách nơi lõm xuống, ngón tay từng chút hạ xuống đi vào.
Bổn tọa nhắm mắt ôm ngược lại lưng hắn, ôm chặt hơn bất cứ lúc nào. Nhân vật chính nhìn ra ta căng thẳng đành rút ra một chút, rồi lại dùng sức, toàn bộ đốt ngón tay đều chui vào. Bổn tọa cảm thấy mắt lên chút men, chớp lại chớp, hắn thấy vậy, cúi đầu hôn lên giọt nước đọng trên hàng mi.
“Hôm qua ta không nên đối xử với ngươi như vậy, sau này sẽ không có nữa.”
Bổn tọa đại độ tha thứ cho hắn, dù sao ta cũng đánh hắn rồi.
Nhân vật chính khẽ nở nụ cười, ngày thường hắn khôi ngô, tựa cha của hắn, ánh mắt lại hệt như mẹ, dịu dàng như nước. Bổn tọa thất thần, lại bị sự khó chịu ở thân dưới kéo về, hắn nắm lấy đầu gối ta để phía sau của ta mở rộng hơn, từ từ đâm vào.
Bổn tọa cảm thấy toàn thân như bị lấp đầy, lại như bị đóng đinh không thể nhúc nhích, đang không biết nên cầm nắm gì để giảm bớt căng thẳng, bàn tay nhân vật chính duỗi ra, đan xen mười ngón tay ta. Hắn cúi đầu cọ xát trán với gò má ta, ta ngại ngùng nghiêng đầu qua một bên tách khỏi hắn. Nhân vật chính cười đến là xấu xa, chậm rãi di chuyển, ta thất thần chốc lát, nhịn không được một tiếng rêи ɾỉ, song nhanh chóng cắn răng nín trở lại.
Hắn còn cho rằng chưa đủ, tay còn lại nhào nặn núʍ ѵú ta, dùng sức lực chẳng hề nhỏ, vừa đau vừa ngứa, bổn tọa không tự chủ được, ưỡn ngực, trên dưới đều bị hắn trêu đùa, cuối cùng không nhịn nổi nữa nghẹn ngào ngâm nga.
“Đủ rồi…”
“Chưa đủ.” Nhân vật chính vừa cọ ra vào trong cơ thể ta, vừa cười nói: “Ta không hầu hạ ngươi tốt, lần sau ngươi lại ầm ĩ đuổi đánh ta.”
“Tên khốn này… ư…”
Hắn cố ý đâm đỉnh vào vách tràng của ta, không biết đâm đến đầu rồi mà toàn thân ta căng cứng, hắn rút ra một chút, ta cũng buông lỏng được chút, cảm giác thân thể như một con búp bê rối đang bị khống chế mặc người chi phối.
Kɧoáı ©ảʍ như nước suối chảy về cùng một nơi, mãi vậy sẽ không đủ sức mà vỡ đê mất, bổn tọa muốn tự tay an ủi lại bị hắn nhẹ nhàng đè lại, “Chờ chút đã.”
“Chờ cái gì… A!…”
Tốc độ ra vào của hắn đột nhiên thay đổi nhanh chóng, mỗi một lần đều đâm đến nơi sâu nhất. Bổn tọa cắn chặt răng bắn ra, nước mắt lẫn kɧoáı ©ảʍ cùng nhau nổ tung, nắm chặt lấy tay hắn.
Hắn điên cuồng di chuyển duy trì một hồi ôm xiết lấy ta hỏi: “Chung sống thật tốt được không?”
Bổn tọa còn có thể nói gì được chứ? Chỉ có thể nhẹ dạ mang theo nức nở, “Được được được… Thế nào cũng được hết… Ngươi nhanh lên cho ta!…”
Nhân vật chính ở trong cơ thể ta nóng rực tiết ra đồng thời với ta. Bổn tọa còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào thở gấp không ngừng, nhân vật chính cũng kiệt sức nằm trên người ta, môi vừa vặn phủ kín môi ta. Bổn tọa không có sức đẩy hắn, tùy hắn tự mình ăn vạ nhõng nhẽo này nọ, một lát sau tên này mới mềm nhũn vì bắn thêm một lần.
“Kẹo bông…”
Lần này bổn tọa không chút do dự đạp hắn ra ngoài.
Còn đòi kẹo bông cái é gì?