Sau cuộc họp giữa hai quốc gia, Colloral bắt đầu thực thi những biện pháp tốt nhất mà họ có thể đưa ra vào lúc này. Đương nhiên, những chuyện đó hoàn toàn nằm dưới sự giám sát từ xa của Đọa Thiên. Mặc dù hắn chỉ là người ra chỉ lệnh, còn lại người khác thực hiện thứ gì hắn không muốn hiểu, nhưng những thứ này, vẫn là nên học tập một chút mới tốt.
Nháy mắt một cái, ngày thi lại đã tới. Lần này, Đọa Thiên tuy vẫn chưa thông thạo lắm cách gõ bàn phím, nhưng tới cuối giờ vẫn coi như là vừa đủ để qua. Ivan nhìn điệu bộ sống sót sau tai nạn của Đọa Thiên, lại nhìn câu trả lời toàn bộ đúng hết của hắn, không biết nghĩ cái gì.
Lớp buổi sáng ngày hôm sau, Ivan trả lại bài thi cho Đọa Thiên, sau đó thông báo với cả lớp.
- Thứ năm tuần sau sẽ có một buổi dã ngoại. Đương nhiên, là một học viên ở Học viện này, các bạn cũng biết từ "dã ngoại" mang ý nghĩa gì rồi. Mỗi hai minh văn sư sẽ bắt cặp với hai cơ giáp sư một cách ngẫu nhiên, sau đó vào rừng tìm kiếm vật phẩm được yêu cầu. Các bạn có thể đọc rõ hơn trong thư điện tử tôi đã gửi tới quang não của mỗi người. Từ nay tới ngày hôm đó, sẽ có hai buổi học thực hành vẽ minh văn, mọi người tự mình chuẩn bị.
Nói xong, Ivan lấy sách ra, sau đó bắt đầu giảng bài ngày hôm nay.
Đọa Thiên im lặng ngồi nghe giảng, trong lòng lại âm thầm suy tính chuyện dã ngoại. Hắn nhìn một vòng quanh lớp học. Có nên bắt cặp với Vân Khánh, sau đó nhân cơ hội giở chút thủ đoạn? Không được, hiện tại trong trường, hắn chỉ có Ivan là nô ɭệ. Hiện nay nô ấn đã dùng hết, phải chờ một năm sau mới hồi lại, hắn không thể hành động ngông cuồng như trước nữa. Hơn nữa, nếu là tổ chức cho học sinh học tập, căn bản đều sẽ có thiết bị theo dõi để đảm bảo an toàn, không giống như khi xưa hắn vào bí cảnh, chẳng có ai biết hắn đang làm cái gì, vậy thì xuống tay sẽ cực khó.
Nếu đã vậy, vậy thì hắn vẫn cứ nên như trước đây, im lặng chờ đợi vậy.
Tiết học kết thúc, Ivan mở quang não của mình lên. Quang não của anh kết nối với những người trong lớp. Chúng đồng loạt kêu lên, sau đó màn hình hiện ra.
- Hiện tại bắt đầu chia số. Những người có số giống nhau vào một đội. Sau đó chúng ta tới ban cơ giáp.
Ivan bấm nút trên quang não của mình. Màn hình trước mặt Đọa Thiên bắt đầu hiện ra những số bất đồng, sau đó dừng lại ở số 5.
Hắn ngồi ở bàn cuối cùng, gần như nhìn được số của tất cả mọi người trong lớp. Vân Khánh là số 4. Cùng số 5 với hắn là một Omega tóc nâu, khuôn mặt khá bình thường, đứng trong đám đông hoàn toàn không chút nào nổi bật.
Mọi người nhìn xung quanh tìm kiếm bạn đôi của mình. Khi Omega kia nhìn thấy Đọa Thiên đã mở lớn mắt sửng sốt, sau đó cúi gằm đầu xuống. Những người xung quanh cũng nhìn thấy điều này, ném sang cho Omega kia một ánh mắt kinh ngạc.
- Được rồi, nếu mọi người đã thấy được bạn đôi của mình, vậy thì chúng ta tới ban cơ giáp.
Ivan xoay người rời khỏi lớp. Đọa Thiên cũng đứng dậy theo. Hắn không quan tâm Omega kia có thích hắn hay không, có sợ hắn hay không. Chuyện hắn quan tâm nhất lúc này chính là chạy tới ban cơ giáp xem một vòng. Hắn đã coi qua ban chế tạo cơ giáp, chỉ có ban cơ giáp là chưa nhìn tới mà thôi.
Mọi người trên đường đi đều bắt cặp với bạn đôi của mình nói chuyện. Chỉ có Đọa Thiên là một mình theo sát Ivan, còn bạn đôi của hắn thì theo sát đuôi đội ngũ, đầu chưa từng ngẩng lên.
Ban cơ giáp cũng vừa kết thúc lớp học buổi sáng, cũng đã bắt cặp xong, đang đứng chỉnh tề theo số bản thân bốc được.
Đứng trên bục giảng nhìn xuống đội ngũ là một Alpha với mái tóc đen bóng có phần bù xù. Nhưng khuôn mặt uy nghiêm của ông ta cùng một vết sẹo dài chéo qua khuôn mặt lại khiến không kẻ nào dám dại dột khinh thường. Nhìn thấy Ivan tới, khuôn mặt người này mới hòa nhã một chút.
- Clare.- Ông ta khẽ gật đầu.
- Vigen.- Ivan gật đầu, sau đó nhìn sang đội ngũ đã xếp hàng.- Đã phân chia đội xong?
- Phải. Theo thứ tự, từ trái sang.- Người đàn ông nhìn sang đội ngũ.
- Người này là trung tá Croriat Vigen, đã giải ngũ. Tinh thần lực A+, thể lực S+.- Ivan quay lại, nói với những học sinh phía sau mình.
Mọi người trong lớp đồng loạt quay sang, đặt tay phải lên ngực, sau đó cúi người. Đây là nghi lễ cơ bản của một Minh văn sư cấp thấp với một người thuộc cấp cao hơn.
- Quả là lớp Danh dự. Được rồi, mọi người tới làm quen đi.- Croriat khẽ cười, sau đó xua xua tay.- Clare đạo sư, thầy ra ngoài cùng tôi một lát.
Ivan gật đầu với học sinh của mình, sau đó cùng Croriat ra ngoài.
Những người xung quanh lập tức thả lỏng một chút. Đương nhiên, Alpha và Beta của lớp cơ giáp thì không dám biểu hiện rõ ràng, chỉ là tư thế nghiêm có hơi lỏng lẻo một chút.
Học sinh lớp minh văn theo thứ tự tới bắt cặp, sau đó mọi người mỗi nơi một góc đứng làm quen. Giữa Alpha, Omega và Beta, đôi khi lại vô cùng dễ hòa hợp, nhất là đối phương và chính mình không quen biết. Ai cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho người xung quanh.
Đọa Thiên đi tới vị trí nhóm của mình, nơi có một Alpha và một Beta đang đứng. Nhìn thấy khuôn mặt hắn, cả hai người trong giây lát đã thất thần. Đọa Thiên còn thấy Alpha kia căng thẳng hẳn lên.
Hắn đi tới trước mặt họ, hơi cong khóe mắt.
- Chào, tôi là Cael Impera.
- Chào... Chào cậu... Tôi là Varter Gall, Alpha, thể lực B-, tinh thần lực C+. Là học viên ban cơ giáp danh dự năm nhất.
Varter mở đầu hơi ấp úng, nhưng cuối cùng cũng tìm lại được tiếng nói của mình, giới thiệu một cách hoàn chỉnh.
Beta đứng cạnh Varter thấy Đọa Thiên chuyển mắt sang mình, cũng hơi cúi người.
- Chào cậu, tôi là Vĩnh Phủ, Beta. Thể lực B-, tinh thần lực B. Là học viên ban cơ giáp danh dự năm nhất.
- Chào mọi người. Hi vọng sau này được giúp đỡ.
Đọa Thiên ngoài cười nhưng trong không cười nói. Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Hắn tuy không rõ hai người này có ngu như heo không, nhưng căn bản hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Nếu đã vậy, chúng sẽ không kéo chân sau đấy chứ. Phải biết, hắn đã nhìn qua điều luật nhiều như rác của cái học viện này, sẩy chân một cái là bị đuổi học như chơi.
Đương nhiên, đó là trong mắt Đọa Thiên mà thôi. Ở tuổi mười tám, có mấy ai mà đạt tới thể lực cùng tinh thần lực song S được cơ chứ, trừ khi là những kẻ quái thai. Mà mỗi năm, mấy kẻ quái thai như vậy đều trực tiếp được mang lên năm hai hoặc năm ba huấn luyện chuyên sâu với cường độ cao, sẽ không ở trong những lớp như thế này.
Lớp danh dự này là lớp mà học viên có kiến thức cơ bản vững vàng, kiến thức chuyên ngành đạt mức yêu cầu của học viện, và thể lực cùng tinh thần lực đã có thể điều khiển cơ giáp trong ít nhất một tiếng. Yêu cầu như vậy, đối với học viên mười tám tuổi, đã là cao. Và hai người đứng trước mắt hắn, không nghi ngờ gì, là những người đạt mức trung thượng trong cái lớp này. Giỏi nhất thì không phải, nhưng căn bản sẽ không kéo chân sau. Đương nhiên, đó là trong mắt người bình thường chứ không phải là mắt của yêu nghiệt.
- Một người nữa đâu?- Varter nhìn xung quanh.
Đọa Thiên xoay người, phát hiện ra người bạn đôi của hắn đang đứng im một góc nhìn sàn nhà, hoàn toàn không có tư tưởng tiến lại đây. Đọa Thiên nhìn Vĩnh Phủ.
- Cậu ra đó gọi cậu ấy lại đây đi.
- Sao lại là tôi? Chúng tôi có quen nhau đâu?- Vĩnh Phủ ngạc nhiên.
- Đi đi. Cậu ấy sợ tôi.- Đọa Thiên nhún vai.
Vĩnh Phủ thở dài, đi tới chỗ của Omega kia.
Mất hai phút để Vĩnh Phủ giở đủ mọi chiêu trò, cuối cùng, Omega kia cũng chịu đi tới.
- Chào mọi người. Tôi là Lucas Schreber. Thể lực C-, Tinh thần lực B+. Là học viên năm nhất lớp minh văn danh dự. Mong được giúp đỡ.
Lucas mở miệng. Trong giọng nói của cậu không có sợ hãi, chỉ là có chút nhỏ. Có thể thấy, cậu không phải là người thích cùng người khác giao lưu
- Được rồi. Cậu thoải mái đi. Một tuần này mọi người còn phải tập luyện với nhau, cũng không phải người xa lạ. Nếu không có gì thay đổi, lần dã ngoại tiếp theo, nhóm chúng ta vẫn sẽ như thế này đấy.- Varter mỉm cười hiền lành với Lucas.
Lucas hơi ngước mắt, sau đó lại cúi xuống ngay.
Ở trong Học viện, để khuyến khích sự hợp tác giữa các học viên, đầu năm học đều sẽ có một lần chia nhóm như thế này để hoạt động. Sau đó, tùy theo mức độ khó và quy mô, học viện có thể ghép hai hoặc ba nhóm lại cùng nhau. Thậm chí, còn có thể đưa cả người của ban chế tạo cơ giáp vào, đề phòng giữa chừng cơ giáp bị hỏng. Nhưng lần này, có lẽ là chưa cần. Mà những nhóm được chia từ đầu năm như thế này, đương nhiên sẽ không bị đổi.
- Phải rồi, cậu còn chưa giới thiệu xong, đúng không?- Varter nhìn sang Đọa Thiên.- Thể chất và tinh thần lực của cậu?
Đọa Thiên im lặng hai giây, sau đó đáp lời.
- Thể lực B, tinh thần lực S+.
- Cậu có tinh thần lực ngang cấp với Omega nhà họ Vân?- Varter mở lớn mắt.
- Ừ.- Đọa Thiên gật đầu.
- Tức là cậu là minh văn sư cấp bốn?- Varter lại hỏi.
- Cái này thì không biết. Tôi chưa từng thử.- Đọa Thiên nói.
Hắn quả thực chưa từng thử vẽ minh văn cấp bốn của thế giới này. Nguyên nhân cơ bản là bởi vì hắn bận quá, chưa có thời gian. Vả lại, mấy tấm thẻ vẽ minh văn mà Caesar đặt mua cho hắn còn chưa giao tới bởi vì nơi sản xuất không phải là tinh cầu này. Chính vì vậy, hắn chưa nghiên cứu. Mấy ngàn này, hắn đang mải nghĩ chuyện của Colloral và Grilland. Mặc dù hắn không bắt buộc phải làm thế, nhưng ai bảo hiện tại hắn đã nắm được Đức vua trong tay chứ.
- Vậy mau mau đi kiểm tra. Nếu cậu là minh văn sư cấp bốn, có thể nhờ cậu vẽ cho tôi một cái được không? Đương nhiên, tôi sẽ thanh toán đàng hoàng.- Varter vẻ mặt đầy quyết tâm nói.
- Cậu vội vàng tin tưởng một người không quen như vậy sao?- Đọa Thiên hơi nhướn mày.
- Đương nhiên. Chúng ta là bạn cùng nhóm. Hơn nữa, nếu cậu có hành vi lừa đảo trong trường sẽ bị đuổi học. Tôi đương nhiên tin cậu.- Varter cười cười.
- Ngây thơ.- Đọa Thiên mỉm cười, khẽ híp mắt.
Mặt Varter đỏ bừng lên, sau đó cậu cười gượng hai tiếng, không nói nữa.
Lúc này, Vĩnh Phủ mới lên tiếng.
- Xem ra, trong ban minh văn, cậu có danh tiếng không được tốt lắm nhỉ.
Đọa Thiên nhìn sang Vĩnh Phủ, đúng lúc chạm mắt với một Omega đang chỉ trỏ về phía này. Bắt gặp ánh mắt Đọa Thiên, Omega kia vội vàng quay đi.
- Ừ, có lẽ là vậy. Trong kì dã ngoại còn có thể bị ngáng chân nữa đấy. Sợ không?- Đọa Thiên cười.
Không ai trong ba người còn lại trả lời hắn. Nhưng Đọa Thiên lại biết, cả ba đều không có suy nghĩ này, kể cả Lucas. Thực sự rất tốt.
- Nếu mọi người đã làm quen xong, vậy hiện tại có thể tan học rồi. - Croriat đứng ở cửa, lên tiếng.
Mọi người trong lớp ra khỏi cửa, cúi chào hai đạo sư, sau đó nhanh chóng rời đi.
Varter cười.
- Hôm nay để ăn mừng, tôi mời mọi người đi ăn cơm. Coi như là bữa cơm làm quen, đi chứ.
- Được!- Vĩnh Phủ và Varter coi như có quen biết, lập tức đồng ý.
Lucas im lặng một lát, sau đó cũng gật đầu. Đọa Thiên cười cười, tỏ vẻ chính mình không có ý kiến.
Varter thấy mọi người hào hứng lên, cả người như bừng sáng, vội vàng chạy đi lấy xe huyền phù.
Cả bốn người đều không hay, bữa ăn này, ngoại trừ kéo người trong nhóm lại với nhau như mục đích ban đầu của nó, còn là bữa ăn đầu tiên và duy nhất có mặt đủ bốn người. Hay nói đúng hơn, là bốn kẻ nắm giữ quyền lực lớn nhất Liên minh vào năm mươi năm sau.