“AAA... Mình điên mất! Sao có thể để bị xơi dễ như này!” Hứa Vãn Tinh ôm đầu khóc ròng trong lòng, “Cho dù có bị bạn trai phản bội cũng không được bán rẻ cơ thể chứ! Còn bị mất đêm đầu tiên vào tay một gã xa lạ nữa!”
Mà cái gã xa lạ kia thì lại đang cực kì đắc ý lắc lắc sợi dây chuyền của Hứa Vãn Tinh, nhìn thấy bộ dạng của cô còn phì cười.
Hứa Vãn Tinh quay sang nhìn hắn, cười giả lả, “Ahahaha... Cái này... Thực ra chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi... Anh cũng quên dùm đi nha. Giờ thì, tôi còn có việc, đi trước đây!”
Hứa Vãn Tinh nhảy xuống giường, vẫn còn ôm theo cả cái chăn che thân vọt vào phòng tắm muốn thay đồ. Nhưng chạy được nửa đường, người đàn ông lạ thình lình xuất hiện từ đằng sau, kẹp chặt cổ cô không cho đi nữa. Hắn cúi đầu, đôi môi kề sát vành tai Hứa Vãn Tinh, thì thầm vào tai cô, “Cô tính ăn xong rồi chùi mép bỏ đi sao?”
Hứa Vãn Tinh cực kì khâm phục độ mặt dày của người đàn ông này, cô vốn định quay lại mắng hắn, ai mới là người bị ăn chứ? Không phải rõ rành rành là Hứa Vãn Tinh sao?
Chưa đợi Hứa Vãn Tinh nói, người đàn ông lạ đã cướp lời, “Cô không tính chịu trách nhiệm với tôi sao?”
Dứt lời, môi hắn ngậm lấy vành tai Hứa Vãn Tinh.
Cơ thể Hứa Vãn Tinh căng cứng, cái cổ cũng cứng ngắc như robot mà quay về phía sau nhìn đỉnh đầu người nọ. Trách nhiệm quái gì? Tên này đang nói nhăng nói cuội gì ở đây? Não hắn có vấn đề sao? Bắt cô chịu trách nhiệm?
Hứa Vãn Tinh tức đến mức nói lắp, “Anh anh anh... Anh đùa cái gì đấy hả! Bảo tôi chịu trách nhiệm với anh? Coi tôi là đồ ngu đấy à? Rốt cuộc ai mới là nạn nhân ở đây?”
Người đàn ông khoanh tay, bày ra vẻ mặt khó hiểu, “Sao? Không chịu? Bảo cô chịu trách nhiệm là sợ rồi à?”
Hứa Vãn Tinh việc nào ra việc nấy, cô có thể công nhận người đứng trước mặt mình hiện tại rất rất rất đẹp trai, đẹp trai kinh khủng, đẹp đến mức có thể khiến các cô gái phải vây quanh hắn thành một hàng dài hết một vòng trái đất để xếp hàng lấy số làm bạn gái hắn. Thế nhưng cái bộ dạng cợt nhả của hắn bày ra thật khiến cho Hứa Vãn Tinh muốn xông lên đấm vào mặt hắn ngay lập tức!
Anh trai à, anh có hiểu tiếng người không đấy?! Bổn tiểu thư đây tức muốn thổ huyết luôn rồi, phải chuồn sớm thôi, càng nhanh càng tốt!
Hứa Vãn Tinh nhẫn nại không đánh hắn, răng nghiến vào nhau ken két, ngập ngừng, “Anh... Tôi... Cái đó... Hay là anh đi tắm trước đi!” Rồi Hứa Vãn Tinh vận hết công lực bày ra dáng vẻ xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất, lẳиɠ ɭơ nhất, nói: “Người anh đầy mồ hôi rồi, anh mau tắm đi mà, sau đó chúng ta lại...”
Bỏ lửng câu nói như vậy, hình như có vẻ quyến rũ hơn rất nhiều!
Hứa Vãn Tinh có cảm giác người nọ biết tỏng nhưng vẫn cố ý hùa theo cô, hắn xoa đầu cô cười cười, “Ha, được rồi. Dù sao cũng đã vận động cả đêm, cũng nên đi tắm cái đã.”
Tay người nọ vừa lớn vừa ấm, lúc đặt lên đầu cô xoa xoa còn mang theo ý tứ dịu dàng. Hứa Vãn Tinh rõ ràng cảm nhận được, da mặt nóng lên, nhưng vẫn tỏ vẻ mình chẳng ưa gì cái xoa đầu như đối xử với trẻ con này, mặt cô nhăn lại.
Mắt thấy người đàn ông nọ đã chuẩn bị bước vào phòng tắm, Hứa Vãn Tinh cũng thần tốc lên kế hoạch cho mình, nhủ thầm “Tốt quá, đợi hắn vào trong rồi mình sẽ...”
“Đúng rồi!” Người nọ đột nhiên quay lại, khiến cho Hứa Vãn Tinh đang lầm bầm giật mình đến suýt cắn vào lưỡi. Vẻ mặt hắn cợt nhả, còn nháy mắt một cái, “Tắm chung đi.”
Hứa Vãn Tinh không cần nghĩ ngợi, tay quơ được ở đằng sau cái gì liền ném cái đó, cuối cùng đập vào mặt người kia là một cái gối bông mịn, lực sát thương chẳng có bao nhiêu.
“Chung cái đầu anh!”
Người đàn ông nhún vai, đem gối đặt lại lên giường rồi đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, Hứa Vãn Tinh nghe tiếng nước chảy ào ào vọng ra từ phòng tắm, chắc chắn rằng người kia đang say sưa tắm rửa, Hứa Vãn Tinh đang ngồi yên trong bọc chăn, nháy mắt liền vùng dậy.
Ngay lúc này!
Cô hối hả mặc lại quần áo của mình bằng tốc độ mà cô có thể khẳng định là nhanh nhất trong suốt hai mươi năm cuộc đời. Đảo mắt một vòng tìm điện thoại của mình, Hứa Vãn Tinh lại phát hiện sợi dây chuyền mà người đàn ông kia mới nắm trong tay bây giờ đã nằm gọn trên mặt bàn cạnh điện thoại của cô.
Dây chuyền này đáng giá ba tỷ, dù sao cũng là tiền của mình, thiết nghĩ cần phải đem nó đi ngay và luôn, tránh cho sau này tên kia lại dùng sợi dây chuyền để gây khó dễ cho cô.
--o0o--
Đợi người đàn ông xa lạ bí ẩn kia tắm xong rồi, Hứa Vãn Tinh cũng đã chạy mất không còn bóng dáng. Trái với phản ứng bình thường sẽ là thất vọng rồi nổi điên, người này lại bình tĩnh đến kì lạ. Hắn lấy tấm khăn lông đang vắt ngang cổ lau lau tóc, cười cười, “Đúng là một cô gái thông minh. Biết ngay mà, muốn nhân cơ hội để chạy trốn.”
Sự chú ý của hắn ngay sau đó liền bị một vật sáng lấp lánh đặt trên bàn thu hút, đôi mắt vốn lạnh nhạt liếc qua.
Sợi dây chuyền ba tỷ vẫn còn nằm ngay ngắn trên bàn, hệt như lúc hắn tiện tay đặt lên đó, nhưng điện thoại di động của Hứa Vãn Tinh thì đã biến mất. Cũng sẽ không có chuyện cô lấy điện thoại đi mà lại không nhìn thấy sợi dây chuyền chói mù mắt này.
“Là vì muốn tính toán sòng phẳng với tôi sao?” Hắn cầm sợi dây chuyền lên ngắm nghía một hồi, phun ra hai chữ, “Ngây thơ.”
Hứa Vãn Tinh, tôi đúng là không nhìn nhầm người.
Cô cứ chờ xem. Phong Lăng Dạ tôi đây chưa từng để thứ mà tôi muốn vuột khỏi tầm tay.
Chuyện thú vị sau đó vẫn còn rất nhiều.
--o0o--
Một ngày sau, khi Hứa Vãn Tinh đã điều chỉnh lại tâm trạng, cô tắm rửa rồi thay một bộ quần áo khác rồi chạy đến trường. Tâm trạng Hứa Vãn Tinh không được tốt lắm, nhưng việc học hành lại không thể bỏ bê được, thế là cắn răng chạy đến Đại học Thành phố A, nơi mà cô sẽ phải giáp mặt với đôi cẩu nam nữ vừa mới cắm cho mình một cái sừng giữa trán.
Quả nhiên, vừa đặt chân đến cổng trường, thứ chướng mắt đã tự tìm tới cô.
Trong khuôn viên trường đại học, khá nhiều sinh viên đang rỉ tai nhau.
“Này, thấy bảo ngoài cổng trường đang có người cãi nhau!”
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
“Nghe nói là cắm sừng đó!”
Làm người, đương nhiên ai cũng sẽ có bản tính tò mò, mà thấy drama thì tâm lí muốn hóng hớt lại càng lớn, bất chấp có liên quan đến mình hay không.
Có một câu hát thế này:
“Xào xạc tán lá,
Chuyện xưa hoá khói bay.”
Thế nhưng ở ngay trước cổng trường Đại học Thành phố A, tiếng lá cây xào xạc bên tai, chuyện cũ đáng xấu hổ lại đang được đào lại, nơi này đang dậy sóng gió vì hai người.
Hứa Vãn Tinh khoanh tay đứng hiên ngang, sắc mặt cực kì tệ, “Khương Minh Hiên, anh có biết thế nào là chó ngoan không cản đường không vậy?”
Khương Minh Hiên lại như điếc, ngoan cố đứng chắn trước mặt cô, “Vãn Tinh, anh sẽ không đi cho đến khi nào em chịu nghe anh giải thích!”
Hứa Vãn Tinh nhíu mày, “Giải thích? Có gì để giải thích? Anh đang lừa trẻ con đấy à? Mắt bổn tiểu thư đây còn chưa có mù!”
Khương Minh Hiên vội vã túm lấy tay Hứa Vãn Tinh, âm lượng bất giác nâng cao lên mấy bậc, “Là Đường Khả Hinh quyến rũ anh! Vãn Tinh em tin anh đi, anh chỉ yêu một mình em thôi, anh chưa từng hai lòng! Em còn nhớ lúc trước chúng ta...”