Chương 9: Chẳng lẽ anh nằm dưới?

Cố Chỉ ra vẻ tiếc nuối a một tiếng, "Em không có muốn gì cả, anh cứ tùy tiện đi."

"Được."

Thương Diệc Trụ không có ý muốn cúp điện thoại, Cố Chỉ tóm lấy cơ hội hiếm có liên tiếp hỏi thêm ba câu: "Ngày mai mấy giờ anh về? Trở về thành Nam sao? Em có thể tới sân bay đón anh không?"

"7 giờ."

"Có."

"Quá sớm, không cần tới, hảo hảo ngủ đi."

Thương Diệc Trụ kiên nhẫn mười phần nhất nhất trả lời cậu.

"Sáng mai em tới đón anh, vừa lúc tới phim trường luôn."

Lâm thành chỉ cách sân bay có hai mươi phút chạy xe, Cố Chỉ tính toán thời gian, vừa vặn tới kịp.

Thương Diệc Trụ chế nhạo cười nói: " Sinh nhật không nghỉ ngơi?"

"Lúc trước em từng xin Tần đạo nghỉ sinh nhật một lần rồi. Bây giờ lấy lý do xin nghỉ sinh nhật nữa em sợ Tần đạo sẽ chém em."Cố Chỉ nhéo nhéo mũi có chút chột dạ.

Sinh nhật chân chính của cậu, cậu không biết chính xác là ngày nào, trên giấy tờ thân phận của cậu cũng là điền bừa vào một ngày, lúc xuất đạo cũng báo lên 2 tuổi.

Mà cái gọi là sinh nhật, bất quá là lý do cậu muốn Thương Diệc Trụ trở về bồi cậu nháo thôi.

Thương Diệc Trụ bật cười.

Cố Chỉ nghe thấy bên kia trợ lý của Thương Diệc Trụ đang thúc dục hắn ra ngoài, cậu lập tức thức thời nói: "Anh, ngày mai em chờ anh ở sân bay."

"Được." Thương Diệc Trụ nhanh chóng cúp máy, không lại nói nhảm khuyên Cố Chỉ nữa.

Đêm đó, Cố Chỉ lại mất ngủ.

Trong đầu không ngừng quanh quẩn hai câu nói ngày hôm nay Đường Sương Sinh và Thương Diệc Trụ "Chính phẩm sắp trở về rồi, tôi xem cái loại hàng dỏm như anh đắc ý được bao lâu" cùng "Tôi chính là của em, không cần phải tặng".

Mà hai câu nói này như chảo dầu nóng, cậu ở bên trong trái phải bị đảo đều cháy khét.

Cậu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên phát hiện một tia không đúng.

Đường Sương Sinh làm sao có thể biết tới Từ Úc Thu, thậm trí còn biết được hành tung của hắn.

Tư Úc Thu không phải người trong giới giải trí, cậu có thể biết tới hắn, vẫn là phát hiện ngoài ý muốn.

Khi đó cậu đã được Thương Diệc Trụ bao dưỡng một năm, nói là bao dưỡng chứ thực chất trong mắt Cố Chỉ chỉ có mỗi cậu cho rằng cậu đang yêu đương với Thương Diệc Trụ.

Lúc ấy, Thương Diệc Trụ thay cậu trả hết tiền nợ cờ bạc của Cố Cường, cậu cùng Thương Diệc Trụ kí chín năm khế ước bán mình.

Cậu không ngốc, tự nhiên biết nguyên nhân vì sao Thương Diệc Trụ làm như vậy, bị một đám người như súc sinh lăng nhục, hay là được Thương Diệc Trụ bao dưỡng, đương nhiên cậu không có một chút do dự lựa chọn người sau.

Nói nữa, đổi một cái suy nghĩ khác, Thương Diệc Trụ lớn lên soái, lại là một đại minh tinh, cậu như thế nào cũng sẽ không lỗ vốn.

Nhưng Thương Diệc Trụ không có làm theo như kịch bản, hắn bao dưỡng cậu, nhưng không có chạm qua cậu, lâu lâu tìm được thời gian rảnh rỗi hắn sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi.

Khi đó Cố Chỉ tính tình không có ôn hòa như hiện tại, trừ bỏ đêm đó ở hội sở bị dọa tới điên, lộ ra khuôn mặt khϊếp nhược, thời gian khác lại hoàn toàn giống như tiểu hài tử có chứng quái gở, cả ngày lạnh khuôn mặt, nhìn thấy Thương Diệc Trụ tới liền cởi ra quần áo.

"Anh thao tôi sao?"

"Anh không thao tôi?"

"Anh bỏ ra nhiều tiền như vậy chẳng lẽ mua tôi về cung phụng sao?"

Thương Diệc Trụ không bực, không tức, duỗi tay xoa xoa đầu cậu: " Tiểu hài tử, cả ngày không cần đem chữ thao treo ở trên miệng."

Cố Chỉ trợn trừng mắt: "Anh không thao tôi? Anh không thao tôi cầm tiền của anh không được yên tâm."

Cậu ngước mắt nhìn Thương Diệc Trụ, ngũ quan tinh xảo, mắt cười rộ lên cong cong ôn nhu, giống anh trai nhà bên vậy.

Chẳng lẽ.....

"Chẳng lẽ anh nằm dưới?" Cố Chỉ nói, "Anh muốn tôi thao anh đúng không?"

Thương Diệc Trụ sửng sốt, cười đến càng thoải mái, đôi mắt hẹp dài vì cười quá nhiều chảy ra nước mắt, hắn cười nửa ngày, rốt cuộc dừng lại, cúi đầu hôn hôn khóe môi Cố Chỉ: "Em còn chưa có thành niên, lấy cái hôn này làm lợi tức trước mắt."

Cố Chỉ hơi cương cứng người, đỏ mặt quay đầu đi: "Tôi 19 tuổi rồi."

"Em báo lớn tuổi không tính."

"Kém nửa năm nữa thôi."

Thương Diệc Trụ hơi nghiêm mặt: "Đây là điểm mấu chốt của tôi."

"Đồ cổ hủ." Cố Chỉ thở phào một hơi nhỏ tới nỗi khó có thể phát hiện ra, "Tùy anh."

Thương Diệc Trụ cầm di động đưa cho Cố Chỉ xem: "Hoa viên trong thành phố đêm nay có bắn pháo , cùng đi xem nhé?"

Cố Chỉ có hơi chần chờ, nhưng cuối cùng bị hình ảnh hoa mỹ đả động nên gật đầu đồng ý.

~ ~ ~ ~ ~ ~

Người đi xem đông nghịt, bao vây lấy Thương Diệc Trụ và cậu kín mít, đầy trời pháo hoa sáng lạn, bàn tay ấm áp của hắn nắm chặt lấy tay cậu đi trong dòng người đông đúc.

Trời vào đông, từng cơn gió lạnh thổi tới cũng không làm tiêu tan đi hết khô nóng trong lòng cậu.

"Nhũ danh của em là gì?" Thương Diệc Trụ dán ở bên tai Cố Chỉ hỏi.

Cố Chỉ lắc lắc đầu, cái nhũ danh Nhu Nhu mềm mềm manh manh đấy nói ra chỉ khiến cậu ngại ngùng.

Thương Diệc Trụ: "Chúng ta ở mùa thu quen biết nhau, tôi liền gọi em là Tiểu Thu đi, nhũ danh này chỉ thuộc về hai chúng ta."

Nếu như lúc này Cố Chỉ ngửng đầu nhìn thần sắc Thương Diệc Trụ một cái, có lẽ cậu về sau không ngã tới tàn nhẫn như vậy.

Nhưng Cố Chỉ không có, lỗ tai cậu bị Thương Diệc Trụ thở ra nhiệt khí tới nhiễm hồng, đầu gắt gao rũ xuống.

"Tùy anh."

Trận pháo hoa mang tới một cái nhũ danh mới, không một tiếng động lặng yên mà chui vào trong lòng Cố Chỉ.

Thương Diệc Trụ đối với cậu thật sự rất tốt, cậu sinh bệnh Thương Diệc Trụ sẽ gạt tất cả mọi công việc một tấc không rời canh giữ ở bên người cậu, cậu không cao hứng Thương Diệc Trụ sẽ cả một đêm ngòi hát cho cậu nghe, đơn giản chỉ vì Cố Chỉ từng nói qua hắn hát rất dễ nghe, hắn hát cậu thích vô cùng.

Trừ bỏ Triệu Thục Nghi, chưa có ai cho Cố Chỉ cảm thụ được tình cảm ấm áp như này, Thương Diệc Trụ là người thứ hai.

Nhưng một số thứ Thương Diệc Trụ có thể cho cậu nhưng Triệu Thục Nghi lại vĩnh viễn không thể, Thương Diệc Trụ từng chút từng chút đối sử tốt với cậu không biết từ lúc nào hắn ở trong lòng Cố Chỉ đã trở thành độc nhất vô nhị.

Những âm mưu ôn nhu, hoàn mỹ tính kế lừa đảo, cũng luôn có thời điểm nào đó sẽ bị lộ ra.

Biệt thự của Thương Diệc Trụ có một căn phòng bất luận ai cũng không được phép đi vào.

Cố Chỉ tò mò từng hỏi qua Thương Diệc Trụ nhưng hắn đều nghĩ biện pháp tránh đi vấn đề đó, dần dà cậu biết Thương Diệc Trụ không muốn cho cậu vào và nói cho cậu biết nên cũng không còn nhắc tới nữa .

Có một ngày, trong lúc vô tình đi qua căn phòng kia, cậu phát hiện cửa không có khóa, sự hiếu kỳ trong lòng thúc dục cậu đi vào, nhưng lý trí lại bắt cậu dừng lại.

Phòng này chỉ có Thương Diệc Trụ mới có chìa khóa mở cửa, cậu cưỡng bách chính mình dời đi bước chân, đi tìm Thương Diệc Trụ.

Cậu tìm thấy Thương Diệc Trụ và Chu Tiểu Nặc đang nói chuyện với nhau trong thư phòng, nhưng lại có nhắc tới tên của cậu, cậu không biết nghĩ như thế nào, ma xui quỷ khiến trốn vào chỗ khuất.

Cậu nghe Chu Tiểu Nặc nói: "Cậu ngủ với tiểu khả ái rồi? Em ấy mới có 18 tuổi thôi cậu cũng hạ thủ được sao, đúng là cầm thú a."

Thương Diệc Trụ chỉ cười cười không trả lời nàng.

Nội dung kế tiếp là một ít tán gẫu, Cố Chỉ cảm thấy bản thân nghe trộm người khác nói chuyện không có tốt, cậu đang định nhấc chân đi vào, lại bị câu nói tiếp theo của Chu Tiểu Nặc cản lại.

Chu Tiểu Nặc: "Cậu nên chơi đủ rồi đi?"

Thương Diệc Trụ: "Như thế nào?"

Chu Tiểu Nặc: "Tiểu khả ái động tâm rồi, lại chơi tiếp sẽ tạo nghiệt a."

Thương Diệc Trụ cười một tiếng, trần ngập hài hước nói: "Tôi đâu có buộc cậu ta thích tôi."

Chu Tiểu Nặc tức giận mắng: "Cậu nha...."

Thương Diệc Trụ đánh gãy lời nàng, thanh âm ôn nhu không có một tia độ ấm: "Đấy là cậu ta tình nguyện, không phải sao!"

Cố Chỉ nghe vậy, đầu óc ong ong, cả người phát lạnh, làm sao cũng nghe không nổi nữa, chân đột nhiên mềm nhũn đứng không ổn định, lảo đảo ngã vào thư phòng.

Người trong thư phòng nghe tiếng quay ra nhìn cậu.

Cố Chỉ dại ra nhìn hai người trong phòng, mấp máy môi, lúc lâu cậu mới phát ra được âm thanh: "Tôi....đi ngang qua."

Ba người cùng nhau trầm mặc.

Biểu hiện trên mặt Thương Diệc Trụ là một loại cảm xúc Cố Chỉ xem không hiểu, là như tiếc nuối và cũng như là giải thoát.

Hắn tiến tới động tác ôn nhu đỡ lấy Cố Chỉ đứng lên.

"Cậu tự tiện." Lời này là hắn đối với Chu Tiểu Nặc nói.

Cố Chỉ nghiêng ngả lảo đảo được hắn đỡ tới căn phòng luôn khóa kỹ kia, cửa phòng mở rộng: " Em....em chưa tiến vào, em tới...lúc đó...."

"Tôi biết." Thương Diệc Trụ đánh gãy lời cậu, " Muốn tiến vào xem không?"

"Em...." Cố Chỉ chần chừ, ở trong nháy mắt Cố Chỉ ý thức được, đằng sau cánh cửa đang cất dấu một bí mật nào đó cậu không thể nào tiếp thu được.

Thương Diệc Trụ không chờ cậu trả lời, mở ra đèn trên tường, mang theo cậu đi vào phòng.

Đây là một gian phòng vẽ tranh, hàng năm bị đóng kín, rất nhiều nơi tích tụ một tầng bụi dày.

Phòng vẽ tranh rộng lớn chỉ có một bức họa được đặt giữa phòng được che khăn tránh bụi kín mít.

Ánh mắt Thương Diệc Trụ một khắc không rời nhìn bức họa: "Muốn nhìn một chút không?"

Cố Chỉ giương mắt nhìn Thương Diệc Trụ, trong mắt hắn tràn đầy quyến luyến, là thần sắc Cố Chỉ chưa từng thấy qua.

Không muốn, cậu không muốn, cậu muốn đi ra ngoài, trong lòng Cố Chỉ kêu lên, nhưng đại não lúc này đang làm chủ cơ thể cậu.

"Muốn."

Thương Diệc Trụ bước tới bỏ khăn che ra.

Là một bức phác họa hình một người sinh động như thật, giấy vẽ đã ố vàng chứng tỏ đã được vẽ rất lâu rôif

Mà người trong bức họa cùng cậu giống nhau y đúc.

Cố Chỉ trợn tròn hai mắt, này không phải là cậu sao?

Không........

Không phải cậu.

Cố Chỉ nhìn thấy bên phải phía dưới góc giấy có một dòng chữ.

[Tình cảm chân thành dành cho Từ Úc Thu.]

Nước mắt không kìm được chảy xuống miệng mặn chát, thân thể cậu khó có thể ngăn cản bắt đầu rùng mình: " Đây là ai...?"

Thương Diệc Trụ không nói, nhàn nhạt nhìn cậu.

"Anh...anh đối tốt với em như vậy...là bởi vì người này?"

Thương Diệc Trụ đáp: " Ân."

"Ở hội sở anh...."

Thương Diệc Trụ biết Cố Chỉ đang muốn nói tới cái gì: "Đúng vậy."

".....Anh" Cố Chỉ thất thần ngã ngồi xuống ghế, hàm răng không nghe sai bảo đánh lập cập vào với nhau.

Thương Diệc Trụ nâng cậu dậy: "Đi ra ngoài đi."

"Thương Diệc Trụ..." Cố Chỉ đẩy ra Thương Diệc Trụ, hai mắt đỏ đậm, cậu cố nén không cho phép nước mắt rơi xuống nữa, " Anh có tật xấu gì vậy?"

"Anh thích anh ta, thì anh đi tìm anh ta đi, vì cái gì anh lại tới trêu chọc tôi?"

Thương Diệc Trụ nhẹ nhíu mày: "Là em cầu cứu tôi."

"Tôi để anh thao tôi, vì sao anh không thao?"

"Tiểu Thu bình tĩnh một chút."

"Anh tính toán thật tốt, còn làm rất hoàn chỉnh... liền tên của anh ta cũng đổi cho tôi dùng."

"Người tình ta nguyện, hiện tại em muốn nháo với tôi cái gì?" Thương Diệc Trụ xoa xoa đầu cậu: " Đừng náo loạn nữa, ngoan."

"Cút ngay " Cố Chỉ túm lấy cái ghế dựa gần đó ném hướng Thương Diệc Trụ, hắn nhẹ nhàng né được.

Một câu người tình ta nguyên trực tiếp trâm lửa tức giận trong lòng cậu.

MD, cái người tình ta nguyện đó!

Cậu bị tức tới điên rồi, không ngừng hướng tới Thương Diệc Trụ quyền đấm cước đá, từ nhỏ hắn đã luyện qua quyền cước, thân thể Cố Chỉ làm sao có thể là đối thủ của hắn, Thương Diệc Trụ trở tay đè cậu lên tường, gắt gao đè nặng cậu.

Vách tường lạnh lẽo làm Cố Chỉ sinh đau, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

"Buông tôi ra!"

"Thao mẹ anh, Thương Diệc Trụ."

"Anh có bệnh sao? Buông tôi ra."

"Anh là kẻ lừa đảo, đầu óc anh có bệnh."

Cố Chỉ lại khóc, lại kêu, lăn qua lộn lại cũng chỉ mắng ra được hai câu này, giọng nói ấm ách muốn hỏng, nhưng Thương Diệc Trụ vẫn không buông ra gông cùm xiềng xích.

Cố Chỉ rốt cuộc bất động, Thương Diệc Trụ hỏi: "Em đã bình tĩnh chưa?"

"Cút." Cố Chỉ mí mắt sưng vù không mở lên được, ách thanh mắng.

Thương Diệc Trụ thở dài, thấp đầu hôn hôn thái dương Cố Chỉ, ôn thanh nói: "Là tôi sai, em đừng khóc."

Ôn nhu triền miên nói, nhưng những câu nói đó lại giống như thanh đao mài sắc bén đâm vào lòng Cố Chỉ, cậu khống chế chính mình không được, nước mắt càng hung mãnh chảy xuống, cậu gắt gao cắn môi dưới, đem thanh âm nức nở nuốt trở về.

Thương Diệc Trụ lau nước mắt cho cậu: " Em không muốn cái tên Tiểu Thu này thì thôi vậy, chúng ta không cần nữa."

Cố Chỉ chừng lớn hai mắt nhìn hắn.

"Chỉ là cảm thấy không còn thú vị." Thương Diệc Trụ buông ra Cố Chỉ, hắn tựa hồ mỏi mệt nói, "Tôi vẫn cho rằng cuối cùng tôi cũng tìm được một người giống Tiểu Thu, nhưng em toàn thân không có điểm nào giống Tiểu Thu cả, trừ bỏ mỗi khuôn mặt này.

Em có một khuôn mặt hoàn mỹ, nhưng tràn ngập tỳ vết của đồ dởm, liếc mặt một cái ai cũng có thể nhìn ra là một món đồ dởm."

"Trở về đi Cố Chỉ. Kế ước của hai chúng ta kết thúc tại đây."