Chương 6: Một cái tát đổi lấy mười vạn tệ, có lời!!!

Không biết vài giờ sau Thương Diệc Trụ đã đi rồi hay hắn đi lúc trời mới sáng, dù sao lúc Cố Chỉ tỉnh lại, cả căn biệt thự to lớn trống rỗng không có ai chỉ có mình cậu cô đơn một mình.

Bốn ngày nghỉ dài hạn mới bắt đầu có nửa ngày, mà Cố Chỉ đã nhàn tới nỗi muốn mọc nấm, chán đến chết nằm trên giường nhìn trần nhà.

Tuy nói cậu chỉ là một diễn viên nhỏ, nhưng nhờ phúc của Thương Diệc Trụ, cậu có thể cả năm an nhàn lăn lộn trong phim trường quay chụp chỉ có ngẫu nhiên mới có thể liên tục bận rộn chân không chạm đất thôi.

Cậu không thích rảnh rỗi.

Giương mắt nhìn lịch đang để trên bàn đầu giường, bất tri bất giác đã tới sáu tháng cuối năm.

Trừ bỏ biệt thự Thương Diệc Trụ, cậu còn có một cái nhà khác thuộc về cậu, nằm ở đường Tân An, đi xe hai giờ liền sẽ tới, cũng gần đây, lần trước bớt thời gian trở về đã là đầu năm nay.

Trong năm cậu luôn ở trong đoàn phim quay chụp, nghĩ muốn trở về xem một chút nhưng luôn không có thời gian, bây giờ đang rảnh rỗi cũng là một cơ hội trở về a.

Cố Chỉ trang điểm xong, lên xe chạy hướng về Tân An, qua trạm thu phí, di động vang lên hai lần thông báo, một lần là tiếng ngân hàng trừ tiền, một lần là ngân hàng cộng tiền.

Chi ra 50.

Thu vào 1 đằng sau kèm theo năm số 0, Cố Chỉ cố ý ngừng xe, cẩn thận đếm hai lần, mới xác nhận không có đếm sai.

Ai gửi, Cố Chỉ không cần suy nghĩ đó chính là kim chủ, bởi vì chỉ có Thương Diệc Trụ mới làm như vậy.

Cậu nhìn gương trong xe thấy được má trái chính mình năm vết ngón tay vẫn sưng đỏ chưa tiêu, trong nháy mắt sáng tỏ.

Một cái tát đổi lấy mười vạn tệ, có lời!!!

Cố Chỉ hối hận, sớm biết như thế cậu nên để Đường Sương Sinh tát thêm mấy cái, không hư thối là được, cậu có thể bòn rút của Thương Diệc Trụ cho hắn phá sản luôn rồi. Hzzzzzz......

Nỗi lòng thương tiếc của cậu tới cửa nhà mới chậm rãi tiêu đi.

Con đường tắt nhỏ hẹp âm u, tối tăm không ánh sáng bởi vì bị các tầng lầu che mất, chỗ ngoặt là nơi tập kết rác thải của cả khu nhà cũ, một cỗ mùi xú uế không thể miêu tả như bóng với hình không thể tiêu tan trong không khí.

Cố Chỉ tập mãi thành thói quen đi lên trên lầu, cậu một thân hàng hiệu xa hoa cùng nơi cũ kỹ âm u này không hợp một chút nào.

Đi chưa được mấy bước đã tới căn hộ có cửa sắt rỉ sét hai bên là câu đối đã bạc màu, Cố Chỉ dơ tay gõ gõ cửa.

Gõ xuống ba cái, cậu liền ngừng lại lẳng lặng chờ người ra mở cửa, không một chút nào lo lắng trong nhà không có ai.

Không chờ quá lâu, cửa sắt vang lên tiếng chói tai, một nữ nhân chậm rãi mở cửa.

Nữ nhân chắc đã hơn năm mươi một chút, dáng người hơi thấp và gầy, một thân quần áo cũ đã được giặt đi giặt lại nhiều lần đến trắng bệch bạc màu, nhưng ngũ quan đoan chính, nhìn ra được lúc còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân, chỉ tiếc sinh hoạt gian khổ nên không còn giữ lại bao nhiêu nét đẹp thời niên thiếu nữa.

"Nhu Nhu," Nữ nhân nhìn thấy cậu kinh hỉ kêu, nàng lau khô nước trên tay, vội vàng mở ra cửa kéo, cầm lấy cánh tay Cố Chỉ, "Trở về như thế nào không gọi điện thoại báo trước a?"

Nhu Nhu, là nhũ danh lúc nhỏ của Cố Chỉ vì lúc nhỏ cậu trắng trắng, mềm mềm giống như cục bột nếp nhỏ nên được đặt như vậy.

Nữ nhân này chưa từng thấy qua bộ dáng cục bột nếp nhỏ của cậu nhưng lại dị thường thích cái nhũ danh này của cậu.

Cố Chỉ đem đồ mình mang tới để trên bàn: "Vừa lúc được nghỉ ngơi nên muốn trở về xem, liền đã quên gọi điện thoại."

"Con ngồi trước đi, mẹ đi lấy nước cho con uống."

Cố Chỉ nghe lời ngồi xuống, trong nhà không có biến hóa nhiều lắm, trần nhà cũ treo lủng lẳng cái đèn, cái bàn gỗ phòng khách loang lỗ vết xước, một góc bàn còn bị mất một miếng, vừa nhìn ai cũng biết đã được sử dụng mười mấy năm, cánh tủ quần áo phòng ngủ của cậu cũng bị rụng rất lâu rồi tới bây giờ cũng chưa có đổi.

Cố Chỉ khuyên Triệu Thục Nghi rất nhiều thứ không dùng được nữa bảo nàng đổi đi, Triệu Thụ Nghi mỗi lần như vậy đều lấy lý do có thể dùng được qua loa lấy lệ.

Tựa như phụ thân cậu, khuyên như thế nào Triệu Thục Nghi cũng không chịu ly hôn, vĩnh viên ở bên cạnh ông chờ ông quay đầu lại.

"Mẹ, người đừng vội. Ngồi xuống đây đi." Cố Chỉ tiếp nhận ly nước, đỡ Triệu Thục Nghi ngồi xuống, cậu nhìn quanh một vòng, không thấy thân ảnh Cố Cường, "Lão đông tây đâu?"

Triệu Thụ Nghi đã quen Cố Chỉ gọi phụ thân cậu là lão đông tây, nên đối với xưng hô của cậu không có chút phản ứng, bà lấp lửng nói: "Đi ra ngoài....đi làm rồi."

"Lại là đi đánh bài rồi đi?" Sắc mặt Cố Chỉ lạnh xuống dưới, móc di động làm bộ muốn gọi điện thoại cho Cố Cường.

Triệu Thụ Nghi vội vàng bắt lấy tay cậu: " Không có, không có, ông ấy thật sự ra ngoài đi làm."

Cố Chỉ không tin: "Thật sự?"

Triệu Thục Nghi gật gật đầu.

Cố Chỉ sắc mặt hòa hoãn: "Ông ta đêm nay có trở về không?"

Triệu Thục Nghi lắc đầu: "Gần đây ông ấy đều ngủ tại nhà máy."

Cố Cường hiện đang làm bảo an cho một phân xưởng nhà máy phụ cận, Cố Chỉ biết nên cũng không có hỏi nhiều đến.

"Con yên tâm. Ông ấy đã đáp ứng con không đánh bài nữa, trong nhà vất vả lắm mới có thể yên ổn như lúc này, ông ấy không hỗn đản tới nỗi quay lại con đường đó đâu."

Cố Chỉ rất muốn cười nhạo một tiếng, Cố Cường nếu có loại giác ngộ này, lúc trước ông ta đã không đi vào con đường kia, nhưng trước mặt Triệu Thục Nghi cậu cũng có phát tác, chỉ cười cười không nói.

"Còn chưa ăn cơm đi? Mẹ đi nấu cơm cho con ăn."Triệu Thục Nghi thấy sắc mặt Cố Chỉ tốt hơn rất nhiều, đứng dậy đi phòng bếp nấu cơm.

Cố Chỉ không muốn suy nghĩ về Cố Cường nữa, chống tay trên bàn gỗ gọi món ăn, "Con muốn ăn gà Cung Bảo, mao huyết vương."

"Được được được."

Trù nghệ của Triệu Thục Nghi phải gọi là tuyệt đỉnh, nếu chỉ có rau dấp cá trộn thôi cậu cũng có thể một lúc ăn ba bát cơm.

"Ăn chậm một chút," Triệu Thục Nghi gắp một đũa thịt, để vào trong bát Cố Chỉ, " Con thật gầy a..."

"Mặt bị ai đánh?" Triệu Thục Nghi nhìn thấy má trái của Cố Chỉ sưng vù vẫn còn hằn vết ngón tay rõ ràng, đồng tử co chặt, thanh âm cất cao, lúc tới Cố Chỉ vẫn luôn đeo khẩu trang nên bà chưa có nhìn thấy, " Xuống tay nặng như vậy?"

"Không." Cố Chỉ không cho là đúng cười cười, "Đây là tai nạn lúc đóng phim thôi."

Triệu Thục Nghi đi quanh nhà lục tìm thuốc mỡ, giúp cậu bôi lên, bà ra tay rất nhẹ nhàng, sợ làm đau Cố Chỉ: "Chỉ là đóng phim thôi sao lại ra tay nặng như thế chứ?"

"Tiểu tử tuổi còn nhỏ ra tay không biết nặng nhẹ, đạo diễn đã mắng qua cậu ấy, mẹ yên tâm."

"Tuy rằng tuổi trẻ cũng không thể........"

Triệu Thục Nghi đang nói tới một nửa, cửa đột nhiên bị người từ ngoài mở ra, đánh gãy lời bà.

Thân ảnh cao lớn ngược sáng tiến vào, hắn tùy tính ném cặp sách vải thô lên sopha, ánh mắt lạnh nhạt liếc thân ảnh trên bàn cơm.

Lúc ánh mắt chạm đên thân ảnh Cố Chỉ bị đánh sưng mặt, trong lòng đột nhiên tức giận, sau đó ghê tởm khinh thương chiếm cứ.

Cố Chỉ nhìn lướt qua tiểu đệ đệ kém mình tám tuổi chào hỏi: "Tiểu Tuyên, mau tới đây ăn cơm."

Triệu Tuyên Dư ngoảnh mặt làm ngơ, giữa mày nhíu chặt hướng Triệu Thục Nghi: "Lần sau anh ta chở về, nói trước với con một tiếng."

Triệu Thục Nghi sắc mặt cứng đờ.

Cố Chỉ cười cười: "Không cần nghĩ chuẩn bị lễ vật cho anh đâu."

"Tôi không có anh trai ghê tởm như vậy." Triệu Tuyên Dư tựa hồ thật sự bị ghê tởm, cầm lên cặp sách đi về phòng của mình đóng sầm cửa lại, tiếng đóng cửa mạnh tới nỗi có thể chấn vỡ pha lê.

Triệu Thục Nghi tức khắc xấu hổ lại khổ sở, chân tay luống cuống lung lay cũng đi vào phòng Triệu Tuyên Dư.

Tươi cười trên khóe môi Cố Chỉ cũng không duy trì được nữa, cũng may Triệu Thục Nghi đã vào phòng. Cậu nhìn tấm cửa gỗ kia, lòng tự hỏi từ khi nào đã bắt đầu, Triệu Tuyên Dư lúc nhỏ giống như cái đuôi nhỏ luôn dính lấy cậu đâu mất rồi, tại sao lớn lên liếc mắt một cái thôi cũng chán ghét cậu như vậy?!

Triệu Thục Nghi đi vào không bao lâu, thanh âm khắc khẩu liền truyền ra, nhà cũ cách âm kém, Triệu Thục Nghi dù đã đè nặng thanh âm đang nói chuyện, bên ngoài này Cố Chỉ cũng nghe đến rõ ràng.

"Con như thế nào có thể nói chuyện với anh trai như thế chứ?"

"Anh ta không phải anh trai con, anh ta là cái loại bán mông."

"Con....con đang nói bừa cái gì!!!"

"Con nói bừa? Mẹ không tin liền chính mình đi hỏi, đừng tới làm phiền con."

"Tiểu Tuyên!"

"Không dám? Con nói lại lần nữa, bát đũa anh ta dùng qua ném hết đi, không chừng có bệnh gì lây nhiễm bệnh cho chúng ta...."

"Bang...."

Hai người khắc khẩu đình chỉ bằng thanh âm bạt tai thanh thúy.

Cố Chỉ chớp chớp mắt, tay chân nhẹ nhàng trở về phòng mình.

Phòng của cậu được Triệu Thục Nghi thường xuyên quét tước sạch sẽ, cứ việc cậu một năm mới trở về một hai lần, Triệu Thục Nghi vẫn mỗi ngày đi vào quét tước, lau dọn.

Cậu chưa ngồi được bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.

"Mẹ vào đi."

Triệu Thục Nghi bê một đĩa trái cây đi vào, khóe mắt phiếm hồng.

"Ăn chút trái cây đi con."

"Vâng." Cố Chỉ không khách khí tiếp nhận.

Triệu Thục Nghi vô thố nắm chặt góc áo, "Lời nói của tiểu Tuyên con đừng để trong lòng."

"Trong phòng khách nói những lời gì a? Con đều quên hết rồi." Cố Chỉ cười nói.

Triệu Thục Nghi bất an: "Nó ở trong phòng nói những lời đó..."

Cố Chỉ nghi hoặc hỏi: "Em ấy nói cái gì sao?"

Triệu Thục Nghi nghi hoặc nhìn cậu, phòng ở khi nào được cách âm tốt như thế chứ?!

Cố Chỉ cầm lên tai nghe đang để trên giường: "Vừa rồi con đang nghe nhạc, cho nên không có nghe thấy được, làm sao vậy mẹ?"

Triệu Thục Nghi hoàn toàn thở ra, Cố Chỉ nghe không được liền tốt, bà vội vàng cười nói: "Không có việc gì. Không có việc gì."