Chương 3: Đừng giống con chó, quấn lấy Thương Diệc Trụ

Sau khi phát tiết xong một hồi, Cố Chỉ khôi phục bình tĩnh, trở lại khách sạn uống thuốc xong đang muốn nằm trên giường đi ngủ, di động được đặt ở một bên đổ chuông.

Cậu nhìn tên hiển thị người gọi tới, cố gắng lên tinh thần nhận cuộc gọi: "Chu tỷ, hơn nửa đêm rồi như thế nào còn có công phu g——"

"Đến đến đến!" Chu Tiểu Nặc vội vàng cắt ngang lời nịnh nọt của Cố Chỉ, " Nhãi con, ngươi lại lấy ta làm tấm mộc, ngươi nói một chút xem đây là lần thứ mấy?"

Cố Chỉ chột dạ cười nói: "Em... năm sáu bảy tám lần đi..."

Chu Tiểu Nặc mắng: "Ta Phong Bình bị hại chính là do hai cái cẩu nam nhân các ngươi hại."

Cố Chỉ vội vã không ngừng bảo đảm: "Tuyệt không có đâu!"

Chu Tiểu Nặc ở bên kia hừ lạnh một cái, "Cái đám phóng viên kia đúng là ngu xuẩn, bọn họ đều có thể bị ngươi lừa dối cho qua sao?"

"Có thể bọn họ cảm thấy chúng ta soái sẽ không có khả năng nói dối đi."

Chu Tiểu Nặc trợn trắng mắt: "Tiểu hài tử, ngươi nói ra không thấy xấu hổ sao, rốt cuộc ngươi học từ ai vậy? Chẳng lẽ Thương Diệc Trụ tên tiểu cẩu đó không quản ngươi sao?"

Cố Chỉ cười ra tiếng: "Em chỉ ăn ngay nói thật, như thế nào có thể kêu không biết xấu hổ được."

Chu Tiểu Nặc cười ra tiếng, rồi sau đó khụ hai tiếng, phút chốc lại nghiêm túc lên: "Được rồi, cùng em nói chính sự."

Cố Chị cũng ngồi ngay ngắn lên: "Chị nói đi."

"Em cùng tên Tiểu Cẩu hợp đồng còn có một năm đi?"

Cố Chỉ giơ lên ngón tay tính toán: "Nói đúng ra còn 376 ngày."

Chu Tiểu Nặc " ừ" một tiếng: "Lần trước chị cùng em nói qua chuyện đó, em suy xét rõ ràng chưa?"

Cố Chỉ sắc mặt cứng đờ, cười hì hì hỏi: "A..... Chuyện gì ạ? Gần đây đầu óc em không được tốt cho lắm không nhớ được gì cả!"

Chu Tiểu Nặc trầm mặc.

Sau một lúc lâu nàng khẽ thở dài một hơi: "Cố Chỉ à, không cần thiết phải như vậy."

Cố Chỉ dựa vào thành giường, nghiêm túc trả lời: "Chị, thật sự em đã quên, nếu không chị nói lại một lần nữa đi được không?"

"Em cứ giả vờ đi, đến lúc đó đừng khóc trong ngực chị."

"Em là nam tử hán thiết huyết làm sao có thể a!"

Chu Tiểu Nặc mệt mỏi: "Nếu như ngày đó tới, em hồi tâm chuyển ý tùy thời có thể tới tìm chị."

"Nếu có ngày em lưu lạc đầu đường xó chợ, nhất định sẽ đi tìm chị cọ ăn cọ uống."

"Em mau cút đi, chị sẽ không thu lưu đồ vô dụng đâu."

Cố Chỉ hàn huyên với Chu Tiểu Nặc nửa ngày, cuối cùng Chu Tiểu Nặc bị một giọng nữ thanh lãnh kêu đi.

Cố Chỉ tiến vào giới giải trí là ngoài ý muốn, thiên phú không có, nhưng cũng may chịu dụng tâm học tập, hơn nữa tính tình ôn hòa còn biết đối nhân xử thế, vô luận ở đoàn phim nào đều xài được.

Ở [ Giang sơn tuyết] đoàn phim này cũng là như vậy, từ đạo diễn cho tới nhân viên, mỗi lần nhắc tới Cố Chỉ đều không hẹn hết lời khen ngợi.

Đương nhiên trừ bỏ một người đó là Đường Sương Sinh.

Đường Sương Sinh từ ngày đầu nhập tổ liền bắt đầu coi thường Cố Chỉ, đối với Cố Chỉ không phải trừng mắt lạnh thì chính là vênh mặt hất hàm sai khiến thái độ kiêu ngạo ương bướng.

Nhưng trong đoàn phim không một ai dám đứng ra mở miệng.

[Giang sơn tuyết] vốn sớm đã định được nam chính là một tiểu thần tượng hồng từ một tiết mục tuyển tú năm ngoái, cái gì cũng chuẩn bị tốt chỉ kém mỗi ký hợp đồng nữa thôi thì lại bị một Đường Sương Sinh nửa đường nhảy vào.

Trong đoàn phim truyền rằng đằng sau Đường Sương Sinh có đại kim chủ, đến đạo diễn cũng không dám đắc tội.

Cho nên Cố Chỉ bị khinh bỉ, bắt nạt cũng chỉ có thể chờ Đường Sương Sinh đi rồi mới đi đến an ủi cậu.

Cố Chỉ không có phản ứng trái lại còn giúp Đường Sương Sinh nói tốt mấy câu.

"Cậu ấy vẫn còn là trẻ con tính tình hơi lớn một chút cũng là bình thường thôi. Năm đó tôi cũng là như thế."

Một lời này nói xuống dưới có thể nói tốt đẹp vô cùng không có gì chê trách.

"Cố ca."" Từ Thê trợ lý Cố Chỉ cầm kịch bản chạy chậm lại đây,

"Lát nữa quay nếu không anh tìm thế thân đi!"

Cố Chỉ đang trang điểm lại, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thon dài buông xuống như tấm rèm màu đen, chuyên viên trang điểm gặp qua không hề ít tuấn nam mỹ nữ nhưng Cố Chỉ có lẽ là đứng đầu, nàng động tác không khỏi càng nhẹ nhàng thêm, sợ làm vẻ đẹp trước mặt giật mình.

"Trước chờ một chút đi." Cố Chỉ nghe tiếng, ôn hòa mở miệng, ngăn cản tay chuyên viên trang điểm ngừng lại, hướng tới nàng cười nói: "Có thể chậm chễ cô một chút được không? Nhiều nhất 5 phút."

"Nhưng......có thể!" Chuyên viên trang điểm bị câu tới tâm hồn nhộn nhạo, cũng hiểu được Cố Chỉ là muốn cùng trợ lý của cậu đơn độc

nói chuyện, nhanh chóng buông dụng cụ trang điểm choáng váng đi ra khỏi phòng hóa trang.

Chuyên viên trang điểm biến mất sau cửa, tươi cười trên môi Cố Chỉ phai nhạt đi không ít: " Không cần, đến lúc đó để Sâm ca quay rõ ràng hơn là được.""

Sâm ca, nhân viên quay phim.

Từ Thê lo lắng: "Nhưng..... em xem Đường Sương Sinh đó ra tay đúng ác mà, lần trước một cái tát liền đem mặt trợ lý của hắn đều đánh sưng lên."

Cố Chỉ hơi hơi nhíu mày, một cái tát đó cậu vẫn còn ấn tượng, ước chừng phải một tuần sau cậu mới thấy dấu vết trên mặt tiểu trợ lý đó tiêu đi một chút.

Lát nữa cậu phải diễn cảnh, nam hai Thẩm Mục phản bội sư môn, bị phạt tới từ đường, nam chính Tống Thiên coi Thẩm Mục như thân đệ đệ lại bị phản bội như vậy dưới sự tức giận mà cho Thẩm Mục một cái tát.

Nói như vậy, có cảnh như vậy thường diễn viên trong lòng hiểu rõ mà xuống tay đều lưu vài phần đường sống, cũng có thể tìm thế thân hoặc lợi dụng góc quay.

Nhưng rốt cuộc không phải điện ảnh, sẽ không có một bức một họa, phóng đại chi tiết hiện ra trước mắt người xem, tự nhiên có thể khéo léo nhưng không thể đánh lừa.

Nhưng lấy tính tình Đường Sương Sinh rất khó không lấy việc công trả thù riêng.

"Luyến tiếc hài tử, có đường đi." Cố Chỉ khuyên giải an ủi Từ Thê, "Chắc không đến nỗi bị hủy dung được đâu, cùng lắm đến lúc đó anh xin mấy ngày nghỉ phép."

Từ Thê vẫn là không yên tâm: "Vạn nhất tới lúc đấy hài tử không có, đường cũng không thì sao ạ?"

Cố Chỉ không sao cả mà cười cười: "Vậy cho là anh xui xẻo đi."

Từ Thê biết chính mình khuyên không được Cố Chỉ, uể oải chạy ra tìm chuyên viên trang điểm.

Cố Chỉ ra khỏi phòng hóa trang, Đường Sương Sinh còn chưa có trang điểm xong, tổ đạo diễn đã vào chỗ, Tần Úy đạo diễn từ xa xa đã nhìn thấy Cố Chỉ liền kêu cậu lại.

Cố Chỉ: "Tần lão sư."

Tần Úy ở trong vòng không nổi danh, nhưng đối với diễn phim lại có ánh nhìn rất xuất sắc, hiện tại đối với các tiểu lưu lượng trong giới liền là khịt mũi coi thường.

Câu cửa miệng của Tần Úy là kỹ thuật diễn mới là ngay thẳng đúng đắn, vẻ đẹp bên ngoài cũng chỉ là một cái túi da.

Cố Chỉ hợp với mắt hắn, ngày thường cũng rất quan tâm hắn, thường xuyên chỉ bảo diễn xuất cho cậu, giúp cậu tăng lên kỹ thuật diễn xuất.

Cho nên Cố Chỉ gọi Tần Úy một câu lão sư.

"Không tìm thế thân?" Tần Úy hỏi.

Cố Chỉ: "Tự chính mình diễn."

Mắt Tần Úy lộ ra tán thưởng, sau đó tiếc hận nói: "Cậu xuất đạo không hợp thời, nếu không đã nổi."

Cố Chỉ đúng là tiến vào giới giải trí lúc đó cường giả như mây, tứ đại ảnh đế cũ và mới cùng tọa trấn, thực lực mỗi người đều đếm không xuể lúc trước còn không chen được vào, hiện tại tam đại lưu lượng đều được yêu mến nhất, huống chi với kỹ thuật diễn thường thường của Cố Chỉ.

Cố Chỉ hơi cười cười: "Không được cũng phải được, bớt đi được rất nhiều chuyện phiền toái."

Tần Úy cười: "Cũng mất công ngươi nghĩ thoáng."

Cố Chỉ giả vờ bất đắc dĩ: "Luẩn quẩn trong lòng cũng không làm gì được, hiện tại đưa cho tôi kịch bản trừ bỏ nam hai vẫn là nam hai, tôi không diễn được nam chính, khuôn mặt tôi xinh đẹp như hoa để tôi diễn thế vai nữ chính mới đúng chứ."

Tần Úy cười to.

Đường Sương Sinh đi ra tới, liếc một cái thấy Cố Chỉ cùng đạo diễn ở một bên cười nói, không khí vô cùng hòa hợp.

Ánh mắt hắn u ám, đi được hai bước, hắn mới từ biệt thự của Thương Diệc Trụ đắc ý tới, hơn nữa hôm nay diễn một cảnh này, tâm tình lại tốt hơn vài phần.

Hắn trào phúng nhìn Cố Chỉ, đúng là cái đồ bụng đói ăn quàng, tới cả Tần Úy cũng muốn thông đồng!

Diễn viên chính đã đến đông đủ, những người khác cũng sôi nổi vào chỗ.

Tuyết đỉnh, thiên lăng sơn.

{Tống Thiên hỏi: "Thẩm Mục, ngươi đã biết sai?"

Thẩm Mục thẳng thắt lưng không nói một lời.

Tống Thiên một tay chăm sóc đệ đệ từ bé tới lớn, mà hắn lại to gan phản đạo dấn thân vào con đường tà đạo tàn hại bá tánh lương thiện, Tống Thiên khó chịu phẫn nộ, "Ngươi đã biết sai!"

Thẩm Mục rũ mắt, hai đầu gối quỳ ở từ đường một đêm sớm đã tê dại: "Ta không sai."

Hắn không nghĩ lại tiếp tục quỳ nữa, lảo đảo đứng dậy, đối diện cùng Tống Thiên: "Ta không sai, sai chính là thế đạo này, sai chính là các ngươi! Một đám lão bất tử, mỗi ngày đầy miệng đều là nhân nghĩa chính đạo, sự thật thì sao? Không một người nào tốt cả........."

"Bang....." Tống Thiên tức giận, khó có thể ngăn lại quăng cho Thẩm Mục một cái tát, lực đạo cực lớn, Thẩm Mục bị đánh tới đầu choáng váng, khóe miệng chảy ra máu tươi.}

"Cắt......"

Âm thanh chưa dứt, Từ Thê ôm túi đá chườm vọt đi lên.

Má trái Cố Chỉ bị đánh cao cao sưng đỏ hằn rõ năm dấu ngón tay, Từ Thê nhìn cũng thấy đau: "Cố ca..."

Hai tai Cố Chỉ ầm ầm vang lên, cậu lau máu chảy bên khóe miệng do cắn phải thịt non trong khoang miệng, ánh mắt quét đến một người đang đứng ở vòng ngoài.

Cậu nhìn người nọ thấy hắn ra dấu OK mới thu hồi ánh mắt tiếp nhận túi chườm đá đắp lên mặt.

Đường Sương Sinh ung dung bước tới: " Thật là ngại quá, ta quá nhập diễn không khống chế tốt lực đạo, Cố ca không sao chứ?"

Từ Thê tức giận tới nghiến răng, Cố Chỉ giữ chặt lấy tay cô nói: "Không có việc gì."

Đường Sương Sinh nhún nhún vai, vân đạm phong khinh nhìn về phía Tần Úy: "Đạo diễn, ta cảm thấy vừa rồi chưa có diễn tốt, hay quay lại lần nữa đi."

Mặt Tần Úy đen có thể so với đít nồi.

Nếu không phải nhà đầu tư chỉ định người này Tần Úy hận không thể đổi người thay hắn.

Mà Đường Sương Sinh quả thật diễn trạng thái không tốt, trừ bỏ một cái tát phá lệ nhập diễn , những cảnh khác đều rối tinh rối mù.

Tần Úy từ trước tới nay đối với diễn xuất rất hà khắc, nhưng hiện tại không thể mở miệng mắng được.

"Không cần, tôi cảm thấy rất tốt."

" Vậy sao." Đường Sương Sinh ra tay tới nghiện, hắn xoay người nhìn về phía Cố Chỉ, cười tủm tỉm chỉ vào má phải Cố Chỉ: "Mới có một bên, thật là không đối xứng."

Cố Chỉ không thèm để ý tới hắn, đi lướt qua hắn ra ngoài.

Kế tiếp Cố Chỉ không còn xuất diễn, mặt hắn như thế này cũng vô pháp quay tiếp.

Tần Úy vô lực thở dài, tay vung lên thả cho Cố Chỉ 4 ngày phép, để cậu trở về hảo hảo dưỡng mặt cho tốt.

Mới ra khỏi phim trường, "Cố Chỉ." Đường Sương Sinh đã gọi lại cậu.

Đóng phim lấy cảnh thật, chung quanh không có người, Từ Thê lại sợ Đường Sương Sinh lại ra tay đánh người che ở trước người Cố Chỉ.

Đường Sương Sinh đứng trên bậc thang từ trên cao nhìn xuống: "Đừng giống con chó, quấn lấy Thương Diệc Trụ."