🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Ngữ khí của Thương Diệc Trụ thật ảm đạm, ảm đạm giống như buổi sáng trước khi ra khỏi của hắn nói với cậu sớm gặp lại vậy.
Cố Chỉ không hiểu sao nghe thấy ngữ khí của hắn như vậy không hiểu sao cơ thể bất giác lạnh lẽo vô cùng: "Anh không thích sao?"
Thương Diệc Trụ trả lời thật mau khống có trần trừ: "Không."
" ...."
Cố Chỉ mím môi, xác định.
Thương Diệc Trụ không cao hứng.
Cách màn hình, Cố Chỉ ngửi thấy cảm xúc không vui của Thương Diệc Trụ, mọi người đều nghĩ hắn tính tình ôn hòa nhưng không hề biết đó chỉ là vẻ ngoài của hắn mà thôi.
Nhưng mặt ngoài hắn duy trì vô cùng tốt, không dễ dàng bị người bóc mẽ, thế nhân đều bị hắn lừa gạt, toàn nhận bản tính của hắn vô cùng ôn nhu, còn gán cho hắn cái mác ảnh đế ôn nhu nhất.
Nhưng Cố Chỉ biết, đó đều là giả, tất cả đều là giả.
Cậu gõ gõ mặt trái của di động, trong lòng cậu lúc này hối hận lắm rồi, tại sao cậu lại đem ảnh chụp gửi cho Thương Diệc Trụ chứ!
Tạo hình này vô cùng tốt, hiện tại nói đổi liền đổi, không phải đang muốn gây chuyện sao, dù cho phía đối tác có tình tình tốt đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào dễ chịu được chuyện này.
Ở bên đầu kia điện thoại, Thương Diệc Trụ nhăn lại mi tâm, tựa hồ hắn cũng đã nhận ra mình nói câu nói kia cũng không có ổn chút nào.
"Em đi làm việc đi."
.....
Cố Chỉ nghe người đối diện hình như đang rất bận, lâm vào một trận mê mang.
Cho nến, cậu vẫn là chụp? Hay không chụp?
"Cố ca, vẫn tốt chứ?" Từ Thê tìm tới đây, bên phía Anna đang thúc giục.
Cân nhắc không ra tâm tư của Kim chủ.
Cố Chỉ cất điện thoại đi, coi như không có phát sinh chuyện gì, theo Từ Thê đi ra khỏi phòng hóa trang.
Quá trình quay chụp, rườm rà lặp lại vo cùng buồn tẻ, cũng may bẩm sinh Cố Chỉ có tính kiên nhẫn rất cao, nhanh chóng chụp ảnh xong.
Anna bên này còn nhìn chưa đã thèm, bên kia Cố Chỉ đã nhanh chóng đổi về quần áo bình thường của mình.
Anna: "Bộ phận quảng cáo của chúng tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho ngài."
Cố Chỉ gật gật đầu nói lời cảm ơn.
Khi ra bên ngoài, ánh mặt trời đã ngả về tây.
Vòng một vòng, trở lại thành nam Kim Vực, sắc trời đã tối, ánh trăng đã treo trên cao.
Cố Chỉ thở hổn hển mở ra cánh cửa , phòng khách tối tăm không một tia sáng, ảm đạm, cậu nhìn tới tủ giày cạnh cửa được sắp xesp gọn gàng.
Rút ra điện thoại, WeChat vẫn dừng lại tin nhắn cậu gửi hình ảnh cho hắn.
Anh ơi, đêm nay có trở lại........
Xóa bỏ.
Anh ơi, em sắp về đến nhà rồi, anh muốn ăn gì........
Xóa bỏ.
Cậu nhấn tắt màn hình, một ngày làm việc mệt mỏi, hơn chạy như điên trở về, làm cậu lúc này mệt mỏi cực kì, nằm liệt trên sopha.
Mấy ngày nay triền miên không ngừng, làm cậu hiểu nhầm cậu cùng Thương Diệc Trụ cùng trước kia không giống nhau.
Nhưng rất nhanh Thương Diệc Trụ đã đánh nát mọi ảo tưởng của mình.
Nhưng.........
Nhưng làm người luôn tham lam không cam lòng với thứ bản thân ham muốn.
Cố Chỉ rút điện thoại gọi cho Thương Diệc Trụ.
Điện thoại nhanh chóng được nhận, hơi thở Cố Chỉ chưa bình ổn xuống dưới, bên kia liền chuyền ra thanh âm ôn nhu trầm thấp.
Chỉ với một tiếng chào thôi đã kí©h thí©ɧ trái tim Cố Chỉ đập nhanh liên hồi, cậu đè lại ngực , cậu không hề nghĩ tới Thương Diệc Trụ tiếp nhận điện thoại nhanh như thế, càng không nghĩ tới chính mình dám gọi.
Cố Chỉ ổn định tinh thần, nhẹ gọi: "Anh ơi."
Thanh âm Thương Diệc Trụ thường thường, không nghe ra được hỉ nộ ái ố: "Xong rồi?"
"Vâng, em đã về tới nhà rồi."
"Có việc gì sao?"
"Không có việc gì, chỉ là...." Cậu nhìn thấy ngón tay đang quấn băng vải, trong đầu nghĩ tới chuyện xảy ra buổi sáng nay.
Khi đó, cậu mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy, Thương Diệc Trụ chạy bộ buổi sáng cũng trở về, mới vừa tắm xong đi ra, trên người là nồng đậm hương cam, cậu vẫn chưa thanh tỉnh, nhưng được hương hoa cam bao bọc lấy.
"Băng dán trên ngón tay không được mang suốt như vậy, vài giờ phải đổi một lần." Thương Diệc Trụ nhìn tác phẩm của mình khá hài lòng, "Nhớ rõ chưa?"
Cậu lúc này trả lời như thế nào đây?
Cố Chỉ không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ lòng bàn tay ấm áp của Thương Diệc Trụ, cậu đưa tay xé xuống băng dán y tế trên tay, sau đó lại dán lại, dán đi dán lại băng dán y tế đã không còn ngay ngắn nữa rồi nhưng cậu vẫn luyến tiếc vứt đi.
Cậu đè thấp thanh âm, tựa như đang lẩm bẩm: "Em nhớ anh."
Sau khi nói xong, cậu ngại ngùng đôi mắt dáo dác nhìn ngó lung tung, không biết nên đặt ở chỗ nào.
Trong điện thoại bỗng chốc xuất hiện một thanh âm xa lạ.
"Diệc Trụ, đang vội gì vậy, tới đây ăn cơm đi."
Thanh âm trong trẻo dễ nghe, nghe thanh âm là biết là một người thanh nhã.
"Được, em cẩn thận một chút, bên kia có nước." Thương Diệc Trụ cao giọng đáp lại, thanh âm trong nháy mắt ôn nhu vài phần, trong đó còn trộn lẫn nồng đậm quan tâm lo lắng.
Hắn đột nhiên nhớ ra bản thân chưa cúp điện thoại: "Em vừa nói cái gì?"
Cố Chỉ nói nhỏ, hắn không có nghe thấy.
Cố Chỉ như là bị người ném vào hầm băng, hàn khí theo bàn chân lan ra khắp người.
"..... Không." Cậu cứng đờ mà nói: "Anh đang vội thì cứ tắt trước đi."
"Được." Thương Diệc Trụ không do dự, nhanh chóng tắt điện thoại.
Cố Chỉ nhìn di động, thật lâu không lấy lại được tinh thần, giọng nói như là biến mất.
Trừ bỏ trong video, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy thanh âm của Từ Úc Thu.
Nhưng thanh âm của Từ Úc Thu trong video mang theo ngữ khí tự phụ, hoàn toàn bất đồng với thanh âm trang nhã bình thản trong điện thoại.
Nhưng trong nháy mắt Cố Chỉ vẫn nhận ra được.
Bởi vì vô luận qua bao nhiêu năm đi nữa, thanh âm Thương Diệc Trụ vẫn không hề thay đổi qua, mặc kệ là trong điện thoại hay trong video vẫn ôn nhu có thể véo ra nước, tất cả đều là đối với Thương Diệc Trụ.
Cậu cúi đầu si ngốc mà cười một tiếng, nhìn thấy băng dán y tế trên tay đột nhiên thấy chướng mắt vô cùng, cậu không do dự, đột nhiên kéo xuống.
Do lực tác động mạnh, máu tươi từ miệng vết thương không ngừng chảy xuống sàn nhà.
Đau.
Cố Chỉ nhắm mắt, ném băng dán y tế vào thùng rác.
Đau là tốt rồi, đau thì mới giúp bản thân tỉnh táo không rơi vào ảo tưởng nữa.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Nhận được thông báo thông qua casting thì đã qua một tuần sau, ngày hôm sau sẽ đi ký hợp đồng.
Hợp đồng vừa ký, tất cả công việc phải ra roi thúc ngựa nhanh chóng hoàn thành, so với trước đây, phải nhanh chóng lên gấp hai lần.
Mà tính cách Chu Phụng Khang cũng vô cùng cổ quái, ngay khi bắt đầu quay chụp yêu cầu tất cả diễn viên không được rời khỏi đoàn, dù có bất cứ lý do gì cũng không được rời đoàn đi quay chụp cái gì khác, trước khi kĩ hợp đồng Cố Chỉ phải năn nỉ nửa ngày Chu Phụng Khang mới đồng ý cho cậu ngẫu nhiên cho ra ngoài đi quay chụp một số quảng cáo đã ký hợp đồng trước đó, nhưng không được vượt qua ba lần.
Kể cả Thương Diệc Trụ đại ngôn quảng cáo nhiều đếm không hết, cũng phải đẩy nhanh tiến trình, quả thật đúng là rất hào khí.
Từ sau ngày hôm đó, Cố Chỉ cũng không dám liên lạc với Thương Diệc Trụ, mà hắn cũng không có liên lạc với cậu, chắc hẳn hiện tại hắn đang ở bên cạnh chính phẩm, làm sao có thể bỏ mắc chính phẩm để tới tìm một đồ giả như cậu làm gì chứ!
Còn nửa tháng nữa sẽ phải vào đoàn phim, nhân viên công tác bên Kiếm tiên tình duyên đột nhiên liên hệ với cho cậu, yêu cầu một lần nữa chụp lại một lại quảng cáo cho Kiếm tiên tình duyên, bộ ảnh trước cậu chụp đã không thể thể sử dụng nữa rồi.
Cố Chỉ hỏi nguyên nhân, nhân viên công tác đó nói mơ mơ hồ hồ không rõ nguyên nhân, dù không muốn đi chụp lại, nhưng hợp đồng đã ký, Cố Chỉ cũng chỉ biết đi chụp lại mà thôi.
Lần này nhân vật đổi thành Liễu Thái Hư, một nhân vật được thiết lập bối cảnh là Đạo giáo, một thân áo bào màu trắng viền xanh bọc từ trên dưới kín mít, nửa điểm cũng không lộ ra miếng thịt nào.
Cố Chỉ nhìn nhìn rồi đưa cho bọn họ đánh giá: "Khá là kín đáo a!"
Một cái tiểu nhạc đệm, tới mau đi cũng mau, không ảnh hưởng tới bất cứ tiến độ nào của cậu.
Vì kịch bản có rất nhiều cảnh phải cởϊ áσ khoe cơ thể, Cố Chỉ dành chút ít thời gian chạy tới phòng tập muốn luyện tập thể hình một chút, tránh cho đến lúc đó lại khó coi.
Kết thúc buổi tập thể hình, có rất nhiều người đang xếp hàng đi thang máy, Cố Chỉ nhìn cũng thấy phiền quay đầu đi thang bộ xuống dưới, tại chỗ ngoặt lầu 3, lại đυ.ng phải một người không ngờ tới.
Đường Sương Sinh.
Bên cạnh cậu ta còn đứng một người nữa, bầu không khí giữa hai người bọn họ vô cùng khẩn trương.
Cậu không nghĩ muốn gặp Đường Sương Sinh, đang chuẩn bị quay đầu đi thang máy để tránh đυ.ng phải Đường Sương Sinh, lại bị một câu nói của Đường Sương Sinh khiến dừng lại bước chân.
"Từ Úc Thu, ngươi cũng chuẩn bị kết hôn rồi! Tại sao lại cứ quấn lấy Thương Diệc Trụ làm gì?" Đường Sương Sinh trước sau vẫn kiêu ngạo ương ngạch như thế, "Sao ngươi có thể rẻ tiền như vạy chứ!?"