Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bổn Phận Của Thế Thân

Chương 22: Cậu là đối với tiểu Cố có ý tứ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Phụng Khang sửng sốt, ngay sau đó cười ra tiếng, hắn nhìn Thương Diệc Trụ bộ dáng hưu nhàn, dù bận vẫn ung dung, trong miệng tấm tắc nói: "Nguyên lai cậu ở chỗ này chờ a!"

"Đến." Hắn để xuống phần văn kiện trên tay, "Vậy hai người các cậu có thể mang tới kinh hỉ gì cho tôi a!"

Thương Diệc Trụ nghe ra được ngữ khí trêu chọc của Chu Phụng Khang, cười cười: "Sau sẽ mời lão sư đi uống rượu."

Chu Phụng Khang: "Được."

Cố Chỉ nhấp nhấp miệng đứng tại trung tâm căn phòng, cậu nhìn Thương Diệc Trụ cùng Chu Phụng Khang nói nói mấy câu sau đó Thương Diệc Trụ đứng dậy bước tới chỗ cậu.

Cậu ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người Thương Diệc Trụ, không nặng, là mùi hương thanh mát ấm áp của ánh mặt trời, phù hợp với một thân trang phục lúc này của hắn.

Khó có thể ngăn chặn nuốt một ngụm nước bọt, cậu cùng Thương Diệc Trụ chưa bao giờ đứng gần nhau công khai như thế này, khoảng cách gần nhau như vậy, khiến trái tim cậu không ngừng nhảy lên kịch liệt, chỉ cần nhìn thấy Thương Diệc Trụ thôi trái tim cậu lại không nhịn được sự khống chế.

"Tần Cô cùng Thẩm Kế Quang lần đầu tiên đối đầu, nhớ rõ chứ?" Thương Diệc Trụ ngữ khí nhàn nhạt, khách sáo xa cách, phảng phất như người trước mắt tới diễn thử là người xa lạ.

Ân?

Cố Chỉ nắm chặt nắm tay, khó hiểu nhìn nhìn Thương Diệc Trụ, lại chuyển hướng ánh mắt Chu Phụng Khang, Chu Phụng Khang đối với cậu cười khẽ, không có ngăn cản động tác của Thương Diệc Trụ.

Cậu tuy nghi hoặc nhưng vẫn nói: "Nhớ rõ."

Thương Diệc Trụ: "Tốt, vậy thì diễn một đoạn đi."

"..... Hả?" Cố Chỉ ngơ ngẩn, casting còn có phân đoạn này sao?

Thương Diệc Trụ xòe bàn tay ra hướng về phía cậu, đốt ngón tay thon dài, lòng bàn tay có một vết chai mỏng, "Đưa dây buộc tóc cho tôi."

Chu Phụng Khang thúc giục: "Đã bắt đầu chưa?"

Thương Diệc Trụ: "Chu đạo chờ tới nóng nảy rồi."

"Được....." Cố Chỉ nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt mọi người đều tập chung nhìn lại đây, cậu từ trong túi áo lấy trong túi ra dây buộc tóc, đặt vào trong tay Thương Diệc Trụ: "Anh.... anh Thương, muốn làm cái gì sao?"

"Cột tóc." Thương Diệc Trụ nhẹ giọng nói.

Hắn tới gần Cố Chỉ, ngón tay ấm áp cọ qua da đầu, chỗ bị chạm qua phảng phất như muốn bốc cháy, nóng bỏng, bàn tay Thương Diệc Trụ linh động, đầu tóc mềm mại như càng có linh hồn, không tốn nhiều công phu, một cái bím tóc nho nhỏ được hắn buộc lại sau ót Cố Chỉ.

Đầu ngón tay Thương Diệc Trụ đυ.ng tới tai trái Cố Chỉ: "Khuyên tai rất đẹp."

Hắn không đợi Cố Chỉ phản ứng lại , lùi nhanh lại một bước, đôi tay cắm ở trong túi quần, bên môi câu ra một nụ cười tùy ý: "Tần Cô, chuẩn bị tốt chưa?"

Đầu ngón tay Cố Chỉ nhịn không được run rẩy, mênh mông khẩn trương muốn phun trào ra ngoài.

Người trước mắt, không phải là Thương Diệc Trụ mà là Thẩm Kế Quang, tùy ý trương dương, là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh Tần Cô.

Cố Chỉ thu liễm lại tình tự trong lòng, hít sâu một hơi, thanh âm đột nhiên thấp đến mấy độ: "Chuẩn bị tốt."

Thoáng chốc, người trong kịch bản xuyên qua trang giấy đứng trước mắt mọi người, trong phòng cao ốc, nháy mắt biến thành tầng hầm ngầm, Tần Cô cùng Thẩm Kế Quang ở trong ngôi nhà ẩm ướt, âm u.

Gia đình đột nhiên gặp biến cố, Thẩm Kiến Quang từ trên đỉnh mây cao ngã xuống vũng bùn là Tần Cô cậu, bi thương cùng tuyệt vọng, hắn đang lẽ ra phải là một tia sáng sạch sẽ nhất, lại rốt cuộc không chiếu sáng được cho Tần Cô nữa rồi.

Nhà làm phim nhìn hai người, thở dài nói: "Cố Chỉ bị ép tới quá độc ác."

Lúc trước hắn còn cho rằng Cố Chỉ có vài phần cảm giác của Tần Cô, nhưng đứng trước Thương Diệc Trụ đóng vai Thẩm Kế Quang, ánh sáng đều bị Thương Diệc Trụ cướp mất.

Chu Phụng Khang nhăn nhăn mày chuyên tâm nhìn, không nói một lời nào.

Diễn sắp kết thúc.

Chu Phụng Khang lắc lắc đầu, xem ra môn sinh hắn đắc ý cũng có thời điểm nhìn lầm.

Hắn đang muốn kêu dừng lại, Cố Chỉ tự nhiên cúi người nắm lấy ghế dựa đang đổ dưới đất, vô lực thở hổn hển: "Thẩm Kế Quang, đi đi."

Cậu gắt gao nắm lấy tay cầm ghế dựa, nắm quá chặt khiến móng tay cái nứt ra một miệng vết thương, máu tươi từ vết thương chảy ra không ngừng.

Nắm lấy tay cầm của ghế dựa, phảng phất như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy.

Câu này trong kịch bản không hề có, Tần Cô trầm mặc nhìn Thẩm Kế Quang, bức Thẩm Kế Quang rời đi.

Một câu nói đơn giản, lại hấp dẫn hết mọi ánh nhìn ở đây.

Cậu muốn Thẩm Kế Quang rời đi, nhưng trong mắt cậu, mỗi một động tác đều đang nói "Thẩm Kế Quang, đừng đi, đừng bỏ lại tôi một mình."

Không người nào ở thời khác này không động dung, bọn họ phảng phất nhìn thấy được một linh hồn cô độc đang phát ra tiếng than khóc.

Hiện trường một mảnh yên tĩnh.

"Tốt!" Chu Phụng Khang dẫn đầu lấy lại tinh thần, ngay sau đó tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, có mấy tiểu cô nương không nhịn được khóc sướt mướt trộm lau nước mắt.

Cố Chỉ tựa như sống sót sau tai , che lại ngực thở hổn hển không ra hơi, muốn bình ổn lại tiếng tim đập trong l*иg ngực.

"Khụ, tiểu Cố đi xử lý miệng vết thương trên tay đi." Chu Phụng Khang khôi phục lại thần sắc.

Cố Chỉ lúc này mới cảm nhận được đau đớn trên tay, lời nói của Chu Phụng Khang còn có một loại tầng ý tứ khác, để cậu trở về chờ đợi tin tức.

Cậu cúi người chào, không chần trờ đi ra ngoài, dư quang khóe mắt ngó Thương Diệc Trụ, hắn đã trở lại ngồi bên cạnh Chu Phụng Khang, ở đó cúi đầu chơi di động.

Thương Diệc Trụ ở một bên trầm mặc, thẳng đến khi Cố Chỉ biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới mở miệng nói: "Tôi cũng nên đi rồi."

Chu Phụng Khang cầm cốc uống một ngụm nước: "Không lưu lại xem những người tiếp theo sao?"

Thương Diệc Trụ cười khẽ: "Lão sư quyết định là được rồi, tôi cũng chỉ là đi ngang qua đây ghé vào xem một chút thôi."

Chu Phụng Khang nhướng nhướng mày: "Giúp người khác tìm cảm giác diễn, cũng coi như đi ngang qua đây sao?"

Thương Diệc Trụ: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì."

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì, lại khiến cậu ở đây lâu như thế." Chu Phụng Khang hồ nghi, liếc liếc mắt nhìn Thương Diệc trụ hỏi: "Cậu là đối với tiểu Cố có ý tứ?"

Lại đề cử lại hỗ trợ.

Hắn nhận thức Thương Diệc Trụ mười năm có hơn, bỏ qua những tai tiếng rối loạn lung tung kia mà nói, hắn thật sự chưa gập ai có thể làm Thương Diệc Trụ để tâm tới như vậy.

Nếu không phải ngẫu nhiên biết được, Thương Diệc Trụ có một mối tình đầu, hắn còn nghi ngờ đồ đệ hắn tâm đắc nhất có phải có tính lãnh đạm hay không.

Thương Diệc Trụ vẫn là bộ dáng không có một gợn sóng, hắn nhìn theo địa phương Cố Chỉ vừa rời đi, thấp thấp cười nhạo một tiếng: "Lão sư, ngài để ý phim trường tình ái sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »