Thương Diệc Trụ không cự tuyệt cũng không đồng ý, hỏi ngược lại: "Không sợ bị người chụp được sao?"
Tầng cao nhất đã được bao hết nên không lo về vấn đề này, nhưng dưới tầng lầu là khách sạn, người nhiều mắt tạp, nhỡ may bị người nhận ra.
Cố Chỉ phủi ống quần bị dính cánh hoa bên trên, mặt mày cong cong cười tươi: "Anh sợ sao?"
Thương Diệc Trụ nhẹ chọn mày một chút.
Hắn tất nhiên không sợ rồi.
"Em không sợ." Cố Chỉ đứng lên đứng ở trước mặt Thương Diệc Trụ, dơ một ngón tay cọ cọ ngực hắn, "Có thể cùng Thương ảnh đế truyền ra tai tiếng với em rất là vinh hạnh rất lớn, hôm nay truyền ra, ngày mai em có thể bạo rồi."
"Ngày sau em chỉ cần nằm ở trên giường để đếm tiền thôi." Cố Chỉ cười đến mi mắt cong cong, "Đến lúc đấy, đến lượt em bao dưỡng anh."
"Bao dưỡng tôi?" Thương Diệc Trụ nhéo nhéo chóp mũi Cố Chỉ, nhẹ giọng cười nói, "Em không sợ sẽ bị nước miếng fans của tôi dìm chết đuối à!"
"Lo a.""
Fans của Thương Diệc Trụ một người so với một người đều hung tàn hơn một người, lúc trước có không ít nữ minh tinh truyền ra tai tiếng muốn cọ nhiệt của Thương Diệc Trụ, nhưng chưa một ai hoàn hảo không tổn hao gì tạo ra drama.
Nếu một ngày nào đó xảy ra việc này, cậu sợ chưa tới ngày hôm sau, cậu sẽ bị fans của hắn tập thể công kích, bức xóa luôn Weibo để được bình an.
Thương Diệc Trụ khóe môi hơi nhếch, ánh mắt tràn ngập nghiền ngẫm: "Vậy còn bao không? Tôi còn có cơ hội không làm mà hưởng không?"
"Bao a." Cố Chỉ không do dự, khẳng định gật đầu, vòng tay câu lấy cổ hắn, "Đến lúc đó em mang anh dấu đi, chỉ có thể để một mình em nhìn thấy thôi."
Thương Diệc Trụ cười gỡ tay cậu ra, nhấc chân đi ra ngoài: "Vậy em hãy nỗ lực lên, tôi chờ."
Cố Chỉ đuổi kịp bước chân của Thương Diệc Trụ, thử hỏi: "Cho nên, anh đáp ứng ngủ với em sao?"
Ngón tay ấn mở cửa thang máy, Thương Diệc Trụ đi vào trong thang máy, đeo tốt khẩu trang, không trả lời cậu, nhưng ngón tay ấn số tầng khách sạn.
Không biết bên ngoài đã hạ xuống cơn mưa nhỏ từ lúc nào.
Đêm khuya, Lâm thành như cũ đèn đuốc sáng trưng, trong cơn mưa nhỏ mơ hồ tản mát ra ánh sáng ấm áp của đèn đường màu vàng, giống như những ngôi sao nhỏ nhấp nháy trong bầu trời đêm.
~ ~ ~ ~ ~ ~
Tạnh mưa, cả phòng kiều diễm cũng dừng lại.
Thương Diệc Trụ phủ lên áo khoác, ngồi ghế trước cửa sổ sát đất, hai chân thẳng tắp vắt chéo, bộ dáng lười biếng.
Rút ra một điếu thuốc trong bao, cúi đầu bật lửa, hút sâu một ngụm, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại an nhàn, thoải mái.
Rạng sáng bốn giờ, cảnh tượng ban đêm với ánh đèn nhấp nháy a hoa, rực rỡ ở các hộp đêm, quán bar có những con người cuồng hoan, buông thả đã dần dần bị thay thế bởi những gông cùm xiềng xích vất vả của cuộc sống cơm áo gạo tiền.
Đầu ngón tay Thương Diệc Trụ kẹp điếu thuốc đang cháy, bỗng nhiên nhớ tới một câu kia mấy ngày trước Cố Chỉ đã hỏi hắn.
"Anh, không cần em nữa sao?"
Kỳ thật lúc Cố Chỉ nói ra câu hỏi đó, xác thật hắn cũng có tính toán cùng Cố Chỉ kết thúc.
Nguyên nhân đơn giản là Từ Úc Thu đã trở lại, Tiểu Thu chân chính của hắn đã trở lại rồi.
Còn có, hắn chán rồi.
Cố Chỉ xác thật đúng là có một cái túi da vô cùng giống Từ Úc Thu, khi cậu làm hành động tương đồng liền ngay cả song thân Từ Úc Thu cũng không thể nào phân rõ ràng ai với ai được.
Nhưng đồ giả sở dĩ là đồ giả, bởi vì dù có giống như thế nào đi chăng nữa đồ giả vẫn vô pháp trở thành đồ thật.
Vô luận Cố Chỉ có làm hành động giống Tiểu Thu như thế nào đi chăng nữa, hắn vĩnh viễn không có bị lừa, trong lòng hắn đều vô cùng rõ ràng.
Đây là Cố Chỉ.
Cho nên hắn chán, lừa mình dối người đây chỉ là một trò chơi lâu năm, hắn không muốn chơi nữa.
Nhưng........
Khi Cố Chỉ nói ra câu hỏi kia, thế nhưng hắn dao động, hắn không thể nào đưa ra đáp án cho câu trả lời của cậu, thế cho nên sau đó hắn chạy trối chết.
Cố Chỉ nửa ghé vào giường đệm mềm mại, tầm mắt vẫn không rời nhìn Thương Diệc Trụ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thương Diệc Trụ chủ động hút thuốc, hơn nữa động tác lại dị thường thành thạo, căn bản không giống một người chưa bao giờ hút thuốc qua.
Cậu không tự giác mà cắn cắn môi dưới, lúc này Thương Diệc Trụ giống như một con báo ẩn núp trong bóng đêm, gợi cảm mỹ lệ lại vô cùng nguy hiểm.
Là phong tình cậu chưa bao giờ được gặp qua.
"Hóa ra anh cũng hút thuốc a!" Thanh âm Cố Chỉ khàn khàn mang theo tình sự mãnh liệt vừa qua.
Thương Diệc Trụ nhẹ nhàng cười một tiếng, híp mắt suy nghĩ, liếc hướng cậu: "Bỏ rất nhiều năm."
"Vì sao?"
Thời điểm Thương Diệc Trụ bao dưỡng cậu, bất quá mới 23 tuổi.
Tuổi như vậy, không có mấy người trẻ tuổi sẽ bỏ thuốc lá.
Đây là một loại trào lưu sao?
"Muốn biết?"
Tươi cười Thương Diệc Trụ có một tia nguy hiểm không dễ dàng phát hiện ra.
Cố Chỉ cảnh giác lắc đầu, mỗi lần Thương Diệc Trụ nói xong câu đó, nội dung kế tiếp nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ làm trái tim cậu tràn đầy thương tích.
Cậu rất sợ.
Giả ngu không biết là tốt nhất.
Mùi thuốc lá nùng liệt dày nặng trong không khí, câu Cố Chỉ phát tác cơn nghiện thuốc lá, trong lòng tê tê ngứa ngứa, cậu khởi động nửa thân mình bò về nửa giường bên cạnh, trong mắt toát ra khát vọng.
Tất nhiên, Thương Diệc Trụ thấy được, Cố Chỉ với hắn bất quá cách nhau một khoảng nửa thước, hắn chỉ cần nghiêng qua thân mình, là có thể hôn lên cánh môi ửng hồng của Cố Chỉ.
"Muốn hút?"
"Muốn ạ."
Thương Diệc Trụ nhìn chằm chằm cậu không nói một lời, xem đến lông toàn thân Cố Chỉ dựng đứng hết lên, cậu đang chuẩn bị lùi lại tự mình lấy thuốc hút, đột nhiên một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ cậu, cậu chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo đã bị làn môi mềm mại dán lên, khói thuốc nồng đầm được đẩy tiến vào.
Cậu có thể từ trong ánh mắt của Thương Diệc Trụ thấy được vẻ mặt kinh ngạc tới mở to mắt của chính mình.
Thật ngu ngốc.
Trái tim trong l*иg ngực nhảy loạn còn ngốc hơn, phảng phất giây tiếp theo có thể nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Thương Diệc Trụ dán lên cánh môi cậu cọ cọ, hơi hơi lùi đầu lại, cánh mũi vẫn chạm nhau hơi thở giao hòa, thanh âm khàn khàn nói: "Còn muốn nữa không?"
".....muốn." Cố Chỉ vươn đầu lưỡi qua liếʍ môi Thương Diệc Trụ, ngón tay đoạt lấy điếu thuốc trên tay Thương Diệc Trụ , cậu hút một ngụm thật sâu, ngửng đầu hôn lên môi hắn.
Ôn nhu giao hòa, không khí ái muội.
Thương Diệc Trụ thả nhẹ lực đạo, cái trán chống trán Cố Chỉ: "Lại muốn sao?"
Cố Chỉ thở hổn hển mấy hơi, thân thể nhịn không được nhũn ra bất đắc dĩ dựa vào hai tay bám trên vai Thương Diệc Trụ không để bản thân ngã xuống, đôi mắt nóng bỏng chăm chú nhìn Thương Diệc Trụ: "Trong lòng, trong đầu, mỗi tế bào trên người, từng hơi thở đều muốn anh, mỗi nơi trên thân thể chỗ nào cũng muốn anh."
Thương Diệc Trụ khó được ngẩn ra vài giây, hắn nhẹ nhàng thở dài: "Cố Chỉ........"
Đầu ngón tay Cố Chỉ đè lại cánh môi Thương Diệc Trụ, không để hắn nói ra những câu tiếp theo.
"Em là Tiểu Thu." Cậu ôn nhu nở nụ cười, thong thả mà kiên định nói: "Anh, thế gian này không cần một người tên Cố Chỉ."
Làm người không thể quá tham lam, cậu quyết định làm làm tốt thế thân của Từ Úc Thu, đã như vậy thì cần gì một người tên là Cố Chỉ nữa.
Một vật đổi một vật, yết giá rõ ràng.
Cậu không thể một bên dựa vào bộ dáng của Từ Úc Thu để nhận được n nhu của Thương Diệc Trụ, một bên lại không ngừng cố gắng để Thương Diệc Trụ chập nhận mình là Cố Chỉ được.
Ánh mắt Thương Diệc Trụ ám trầm, hắn hít vào một hơi thật sâu, một lần nữa ngồi lại ghế dựa, đem nửa điếu thuốc còn lại hút xong.
"Nếu.....tôi không cần em làm Tiểu Thu nữa thì sao?"