Chương 11: Anh muốn đưa em tới phim trường à?

Sân bay đông người nhiều mắt phức tạp, Cố Chỉ lái xe tới nơi hẻo lánh cách sân bay bốn năm km.

Ước chừng năm phút sau, cửa sổ xe vang lên tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc"

Sau đó một người nam nhân quen thuộc kéo ra cửa xe ngồi vào, mang theo hương hoa cam nhàn nhạt, không cẩn thận ngửi sẽ không ngửi thấy.

Cố Chỉ: "Anh!"

Thương Diệc Trụ " ừ" một tiếng, tháo xuống kính râm, thắt kỹ đai an toàn, tựa lưng ra sau ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn liên tục làm việc trong mười chín tiếng đồng hồ, chụp xong một bộ ảnh tạp chí cuối cùng, liền trực tiếp bay trở về, trên máy bay rảnh rỗi lại xem kịch bản chọn ra kịch bản cảm thấy hứng thú, đến bây giờ hắn còn chưa có nghỉ ngơi qua, ngồi xuống, mệt mỏi bị đè nén không chịu được nữa trỗi dậy.

Cố Chỉ nhìn nhìn hắn, nghĩ đến hứa hẹn của chính mình, cởi bỏ đai an toàn, cong eo muốn nhào tới, nhưng cậu còn chưa có đυ.ng tới, đã bị Thương Diệc Trụ giơ năm ngón tay giữ lấy cằm cậu, ngẩng lên.

Cậu khó hiểu nhìn qua, đôi mắt Thương Diệc Trụ thâm thúy nhìn chằm chằm cậu, trong mắt không hề có tìиɧ ɖu͙©.

Thương Diệc Trụ lại chủ động khom lưng ghé tới ở trên môi cậu dễ như trở bàn tay hôn lên môi cậu một cái, thanh âm có chút nghèn nghẹn, "Thiếu."

Trong giọng nói là nồng đậm mệt mỏi làm người khác vô pháp bỏ qua.

Trong lòng Cố Chỉ căng thẳng: "Anh không có nghỉ ngơi tốt sao?"

"Hơi bị lệch múi giờ một chút, không có việc gì."Hắn cọ qua sườn mặt bóng loáng của Cố Chỉ, tựa như một món đồ sứ tốt nhất, "Thương đã tốt, hết giận chưa?"

Cố Chỉ: "Giận cái gì?"

Thương Diệc Trụ cười cười: " Tôi đã thấy trên vòng bạn bè."

Hắn lướt WeChat vô tình nhìn thấy bài đăng của cậu, ảnh chụp một bên khuôn mặt bị đánh đến sưng vù hằn rõ năm vết ngón tay, đôi mắt mở to long lanh ầng ậc nước trực khóc.

Cố Chỉ ngượng ngùng, cậu như thế nào quên xóa chứ.

Nhưng phản xạ của kim chủ cũng không khỏi quá dài đi, tận một tuần!

Thương Diệc Trụ không có thói quen xem vòng bằng hữu, nhưng vòng bằng hữu của Trần Trục lại rất rất nhiều, một ngày có thể xoát thấy tận mười mấy cái tin, nhưng Cố Chỉ phát ra bức ảnh này, đến bây giờ Trần Trục một chút phản ứng cũng đều không có.

Rất kỳ quái.

Trừ phi Trần Trục nhìn không thấy.

"Bị ủy khuất, trực tiếp nói với tôi, không cần quanh co để tôi biết."

Ngữ khí Thương Diệc Trụ thật nhẹ, không nghe ra hỷ nộ ái ố.

Cố Chỉ chột dạ khẽ động khóe môi, chần chừ nửa khắc hỏi: "Cái gì cũng được sao?"

"Ân."

"Anh sẽ thay em xả giận sao?"

Thương Diệc Trụ khẽ nhướn lông mày, vẻ mặt em mau nói đi.

"Xả giận như thế nào cũng được đúng không?"

"Xem tình huống."

Cố Chỉ: "Tỷ như?"

"Phóng hỏa gϊếŧ người không được."

Cố Chỉ cười cười, cậu vừa rồi trong nháy mắt rất sợ Thương Diệc Trụ nói ra một câu như là " Tiểu Đường thì không được."

"Vâng."

Thương Diệc Trụ hơi chọn mi: "Như thế nào? Thật muốn phóng hỏa gϊếŧ người sao?"

"Tức giận tan biến hết rồi." Cố Chỉ học theo bộ dáng của Thương Diệc Trụ hôn hôn khóe môi hắn, "Mới vừa hết xong."

Cậu quét mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe: "Trần thúc đâu?"

"Để chú ấy đi trước rồi." Thương Diệc Trụ một lần nữa dựa trở lại ghế.

Cố Chỉ mím mím môi, suy đoán nói: "Anh muốn đưa em tới phim trường à?"

"Ân." Thương Diệc Trụ cười như không cười hỏi, "Không vui?"

Vui, đương nhiên là vui rồi, chỉ là...........

"Em muốn trước đưa anh trở về nghỉ ngơi đã."

Thương nhìn nhìn đồng hồ: "Tới kịp?"

"Em xin Tần đạo nghỉ nửa ngày." Cố Chỉ móc di động ra tìm kiếm người liên hệ.

Thương Diệc Trụ đè lại tay cậu: " Không cần, trực tiếp đi thôi. Tôi muốn đi cùng em một chút."

Cố Chỉ suy xét một chút, thẳng nhấn chân ga, cảnh vật ngoài cửa xe biến ảo không ngừng.

Điều hòa trong xe mở quá thấp, cánh tay Cố Chỉ da gà nổi hết lên, bật tăng nhiệt độ điều hòa lên, trong xe dần dần ấm lên một chút.

" Anh ơi......"

" Ân?"

Cố Chỉ mấp máy môi một lúc lâu sau cuối cùng lắc lắc đầu: "Không có việc gì."

Có chút lời nói.

Không thể nói, nói ra sẽ không thể rút lui.

~ ~ ~ ~ ~ ~

Cố Chỉ tới địa điểm quay chụp, Trần thúc đã chờ sẵn ở giao lộ rồi, Thương Diệc Trụ cũng không thể cùng cậu tiến vào bên trong.

"Buổi tối, Trần thúc sẽ tới đón em."

"Vâng."

[Giang sơn tuyết] là bộ phim nữ chủ, suất diễn của nam một không có nhiều lắm, nam hai càng thiếu đất diễn hơn.

Cô Chỉ tính toán, với tốc độ quay chụp như thế này, tháng này cậu hẳn là có thể đóng máy rồi.

Suất diễn buổi sáng đúng giờ hoàn thành.

Cố Chỉ ngồi trong phòng nghỉ nhắn tin cho Thương Diệc Trụ, nhưng hắn không có trả lời.

Cậu rảnh rỗi không có việc gì, cầm điện thoại lướt lướt acc phụ đã nửa tháng nay chưa có vào.

Nick acc phụ này của cậu không có theo dõi nhiều người lắm, chiếm đa số là fans của Thương Diệc Trụ.

Trên phần bảng tin tất cả đều là tin tức buổi sáng hôm nay về Thương Diệc trụ.

[Lông chân Thương Diệc Trụ: Để ta nhìn xem đây là lão công của ai mà soái như vậy nào? Nga, nguyên lai là của ta] [hình ảnh] [hình ảnh].

[Ca ca quá ngọt rồi: A A A!!! Chịu không nổi!!! Ca ca hôm nay cười ôn nhu quá đi mất!!!]

Trên ảnh chụp là Thương Diệc Trụ, khóe môi khẽ nhếch, phác họa ra một đạo đường cong duyên dáng, đôi mắt ôn nhu đen láy, đều được chụp rõ ràng rành mạch.

Ánh mắt Cố Chỉ nhìn đến lần đầu tiên cũng kìm lòng không nổi, hô hấp hơi dừng một chút.

[Ta là nam nhân nằm ở trên giường Thương Diệc Trụ: Đây là fans nam a! [hình ảnh]! Ô ô ô ta cũng muốn ca ca ký vào lòng bàn tay của ta! [hình ảnh] [hình ảnh]].

Cố Chỉ xem từng tin tức một , sau đó click mở ra có không ít phần bình luận phía dưới.

[Không ăn rau thơm: Ta ăn sủi cảo không cần giấm nữa rồi!]

[Một viên tiểu kẹo mềm: Ta muốn xuyên trở thành vị fans nam này.]

.........

Cậu vừa xem vừa cười, cậu xem nửa ngày ý cười bên môi vẫn chưa từng hạ xuống, thời gian cũng mau tới rồi, đang chuẩn bị tắt đi Weibo, một cái ID quen mắt liền nhảy ra.

[Giơ lên cao thương cố đại kỳ: Ta cảm thấy fans nam giống Cồ Chấp quá đi! Ta cắn CP.] [ hình ảnh] [ hình ảnh].

Không phải chứ? Như thế này rồi còn có thể nhận ra a! Cố Chỉ chăm chú nhìn ảnh chụp chính mình, trừ bỏ đôi mắt, còn chỗ khác ngay cả một sợi tóc cũng chưa có lộ ra.

Cao nhân.

Cố Chỉ trong lòng vì nàng dựng lên ngón tay cái.

Cậu không lo lắng ngôn luận sẽ để ý bình luận này, vị fans CP này trừ bỏ cậu chú ý tới thì còn có hai người nữa, chính yếu nữa là ngay cả tên của cậu cũng còn đánh sai.

Kháo, giả fans đúng không!!!

Cố Chỉ trong lòng mắng, tay lại thành thật nhấn thích.

Buổi chiều là cảnh diễn dưới nước.

{Nữ chính bị người đuổi gϊếŧ rơi xuống sông, nam hai liền nhảy xuống anh hùng cứu mỹ nhân.}

Một cảnh diễn này không có gì khó khăn cả, lại quay tới tận buổi tối sáu bảy giờ.

Diễn vai nữ chính là Tống Ngọc, là tiểu hoa thế hệ mới, công ty thiết lập nhân thiết vừa xinh đẹp lại vừa chuyên nghiệp, vị tân tiểu hoa đán này một đêm bạo hồng, không có kinh nghiệm, lá gan lại bé, chính bản thân mình không biết bơi, cũng nhất quyết không chịu tìm thế thân, sợ hãi sẽ bị người khác chụp được, truyền ra OOC.

Vì thế một cảnh quay đơn giản lăn lộn tới tận buổi tối, mới miễn miễn cưỡng cưỡng cho qua.

Chuyên nghiệp đúng là rất chuyên nghiệp , nhưng không có đầu óc vẫn là không có đầu óc.

Nàng cũng không ngẫm lại, mới như vậy đã sợ bị người tùy tiện truyền ra , vậy Đường Sương Sinh đi theo lộ tuyến tiểu đệ đệ đáng yêu thì sớm đã bị đăng xuất tới chân trời nào rồi.

Tống Ngọc chậm trễ mọi người lâu như vậy, trong lòng băn khoăn, đưa ra thỉnh cầu mời mọi người ăn cơm khuya.

Một đám người bụng đói kêu vang, giả dối nịnh hót một đống sau đó vội vàng không ngừng đáp ứng.

Cố Chỉ không nghĩ đi, nhưng Tống Ngọc cứ quấn lấy cậu năn nỉ nói, là thật sự cảm thấy người có lỗi nhất chính là Cố Chỉ.

Hai người dây dưa nửa ngày, điện thoại Cố Chỉ rung lên có thông báo.

Cậu đi đến một bên xem tin tức.

[Kim chủ: Có việc đi rồi, lễ vật để trên bàn.]

Vừa vặn nhân viên tổ kịch trường đi ngang qua bên cạnh, Cố Chỉ mỉm cười ngăn cản lại hắn: "Tôi có chút việc muốn tìm Tiểu Đường, cậu ấy có còn ở phim trường tổ A không?"

Nhân viên kịch trường: "A, vậy ngày mai cậu tìm cậu ấy đi, buổi chiều cậu ấy có việc xin nghỉ sớm rồi."Hắn cùng Cố Chỉ cũng gọi là có giao tiếp, nhịn không được cùng cậu bát quái, "Là siêu xe tới đón, biển số xe tôi đều có nhớ đây, là ba số 8 a."

"911 Speedster?"

"Cố ca, sao anh biết?"

Cố Chỉ: "Vừa khéo nhìn thấy."

Trong gara biệt thự kim vực thành Nam vừa lúc có một xe có biển số có ba số 8.

Cố Chỉ cùng nhân viên kịch trường cáo biệt, chậm rãi gợi lên khóe môi, thu hồi di động, đi về hướng Tống Ngọc.

Tống Ngọc: "Nếu anh không nghĩ đi, tôi......"

Cố Chỉ: "Đi."

Khuôn mặt nhỏ của Tống Ngọc không khỏi hiện lên nghi hoặc: "Không phải anh có việc sao?"

"Không có việc gì." Cố Chỉ tươi cười.