Chương 1: Bạo hồng

Mùa hạ, thành phố Lâm, đêm thời thượng tân tú.

Kết thúc phần đi thảm đỏ, phóng viên tại hiện trường nối đuôi nhau mà đi vào bên trong hội trường.

Hôm nay cùng trước đây có chút khác biệt, các phóng viên giải trí, cameraman không nhắm vào các diễn viên đang hồng quay chụp, cũng không đem ống kính hướng về phía các diễn viên đang trên đỉnh lưu lượng, mà hết thảy vây quanh một diễn viên ít tên tuổi không được mấy ai biết đến.

Vị nam diễn viên bị bao vây này, tên gọi Cố Chỉ, xuất đạo đã bảy năm, nhưng lại chưa nổi tiếng được một ngày nào.

Rõ ràng là có một dung mạo kinh diễm có thể so với khuôn mặt Phan An, nhưng cậu sẽ luôn đóng vai nam thứ bi kịch không có được tình yêu của nữ chính, điểm này dẫn tới vô số người xem phun tào nữ chính không biết tốt xấu chút nào.

Phải nói rằng, Cố Chỉ xuất đạo đến nay xác thật chưa bao giờ gây ra bất kỳ sóng gió nào, cậu chỉ đơn giản là đóng một bộ phim truyền hình kiểu sách giáo khoa, mọi người nhìn thấy anh ấy đều kiểu: " A...... cậu là....... a cái kia........."

Cái kia nửa ngày không thấy đằng sau đâu cả.

Theo đạo lý, Cố Chỉ chắc chưa bao giờ gặp qua loại tình thế này mới đúng, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, khóe môi trầm ổn luôn treo tươi cười thành thạo đúng mực, dưới ánh đèn lộng lẫy khuôn mặt tinh xảo càng thêm kinh diễm nổi bật, không thua bất luận một diễn viên đỉnh lưu nào ở đây cả.

"Mấy ngày gần đây, có paparazzi chụp được ảnh ngài bước ra từ nhà Thương ảnh đế, chuyện này có phải sự thật không?" Một phóng viên của tờ báo nào đó nhanh chân chen lên đầu đến trước mặt Cố Chỉ.

Giọng nói của hắn dần mơ hồ đi trong tiếng ồn ào và tiếng nháy máy ảnh, nhưng ba chữ Thương ảnh đế vừa thốt ra toàn trường lại càng ồn ào xôn xao.

Hóa ra không phải Cố Chỉ một đêm bạo hồng, mà là cậu cọ lên người Thương Diệc Trụ.

Nhắc tới Thương Diệc Trụ, bất luận là đỉnh cấp lưu lượng, hoặc tiểu thịt tươi đang hồng trong mắt không khỏi toát ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Trong giới gải trí mà nói Thương Diệc Trụ có thể được gọi là thần thoại không người nào là không biết.

22 tuổi xuất đạo, xuất đạo một cái lập tức bạo hồng bằng một bộ [Vây ở trong l*иg trạm khắc hoa], lúc đó như cơn cuồng phong quét qua tất cả các đại diễn đàn trong và ngoài nước, được đề cử vô số giải thưởng, tuổi vẫn còn trẻ mà đồng thời có song kim ảnh đế.

Cố Chỉ né tránh microphone cơ hồ muốn đâm cả vào mặt cậu, hơi níu mày lại không mặn không nhạt nói: "Paparazzi???"

Phóng viên không đáp trong mắt đều là nóng bỏng tìm tòi nghiên cứu mà hỏi lại: "Theo tờ tin nóng cảm kích người, xu hướng giới tính của Thương ảnh đế không có giống với người bình thường."

Phóng viên đang ám chỉ cái gì, Cố Chỉ vừa nghe đã hiểu, cậu ra vẻ ngạc nhiên: "Là đồn đi? Hai ngày trước tôi còn nhìn thấy có phụ nữ bước ra từ nhà Thương ảnh đế mà."

Mọi người: "!"

Cố Chỉ nhẹ nhàng nói một câu, như ném một quả bom tạc cho mọi người ở đây choáng váng đầu óc thầm hô đây là một cái đại tin tức.

Không ít phóng viên mừng thầm trong bụng, lại âm thầm cười nhạo, thật là không biết tốt xấu, loại này lời nói cũng dám nói.

Nhưng mặc kệ tin tức này là thật hay là giả,Thương Diệc Trụ chưa bao giờ có tai tiếng như vậy, hiện tại trong nhà lại xuất hiện bóng dáng của nữ nhân ra vào. Này so với tin tức Cố Chỉ xuất nhập nhà Thương Diệc Trụ còn muốn bạo kích hơn nữa.

Các phóng viên rất sợ tin tức sai lầm, mồm năm miệng mười tranh nhau đặt vấn đề: "Đây là cậu đang giúp Thương ảnh đế công bố tin tức yêu đương sao?"

"Có phải Tống nữ minh tinh diễn cùng Thương ảnh đế mấy ngày trước hay không?"

Ánh mắt mọi người nóng bỏng nhìn thân ảnh ngay thẳng của Cố Chỉ, gấp không chờ nổi muốn từ trong miệng Cố Chỉ biết nữ nhân đó là ai?

Cố Chỉ ra vẻ cao thâm cười khẽ: "Mọi người đối với nữ nhân này cũng rất quen thuộc."

Mọi người xung quanh như ngừng thở, mắt dán chặt vào trên người Cố Chỉ.

Là trong tối ngoài sáng luôn nói thích Thương Diệc Trụ đứng đầu tứ đại hoa đán Minh Dao?

Hay là Triệu ảnh hậu đã cùng hợp tác lấy qua vô số giải thưởng?

Mỗi người trong lòng đều có người lựa chọn.

Cố Chỉ hơi câu khóe môi, nói ra một cái tên khiến mọi người ở đây trừng to mắt.

"Chu Tiểu Nặc."

Cảm xúc đang nhiệt huyết sôi trào không kịp đề phòng đột nhiên bị cái tên Chu Tiểu Nặc như gáo nước lạnh hất xuống, tưới đến lạnh thấu.

Chu Tiểu Nặc cùng Thương Diệc Trụ tên giống như nhau vang dội, nhưng Thương Diệc Trụ là dựa vào thành tích không ai địch nổi để nổi tiếng, còn Chu Tiểu Nặc dựa vào tin đồn tình ái để nổi tiếng, nàng trong vòng có tiếng là Les phóng đãng, bạn gái trong vòng và ngoài vòng nhiều vô số.

Nếu một ngày bắt gặp Thương Diệc Trụ cùng Chu Tiểu Nặc cùng nằm trên một cái giường, mọi người đều cho rằng bọn họ chỉ đơn giản đắp chăn nói chuyện phiếm mà thôi.

Còn nữa Chu Tiểu Nặc là bạn tốt trong vòng bạn bè của Thương Diệc Trụ chuyện này ai cũng biết, vậy chuyện cô ta ra vào biệt thự Thương Diệc Trụ có cái gì hiếm lạ đâu.

Các phóng viên hai mặt nhìn nhau, trong lòng không hẹn cùng toát lên một ý nghĩ tức giận "bị chơi rồi", lại thấy sẽ không hỏi được tin giật gân gì, liền không lưu luyến tới cái tiểu minh tinh tuyến mười tám lãng phí thời gian trong nháy mắt giải tán ra tứ phía.

Đương nhiên, có vài vị phóng viên vẫn tin tưởng Thương Diệp Trụ là Gay chưa có từ bỏ ý định cố gắng lôi kéo hỏi thêm từ chỗ Cố Chỉ ý đồ muốn tìm được một ít dấu vết để lại, "Lời nói mới vừa rồi của ngài là đang gián tiếp thừa nhận đúng là ngài có bước ra từ nhà Thương ảnh đế sao? Hai người có quan hệ gì sao?"

Cố Chỉ bình tĩnh cười nói: "Tôi không có nói như vậy, đừng suy nghĩ vớ vẩn." Đuôi mắt hẹp dài hơi hơi nhướn lên, "Chỉ là trùng hợp tôi ở cánh vách nhà Thương ảnh đế thôi."

Này một cái nhướn mày xinh đẹp làm các nữ phóng viên đang bao vây xung quanh mặt đỏ tim đập.

"Nếu ngài cùng Thương ảnh đế là hàng xóm, nói vậy hai vị rất quen thuộc sao?"

"Quen a, đương nhiên là quen rồi. Còn cùng nhau hút thuốc lá."

Phóng viên hỏi cái vấn đề này bị thái độ của Cố Chỉ chặn trở về.

Thương Diệc Trụ không hút thuốc lá, trong vòng mọi người đều biết.

Hắn thầm phun tào, Cố Chỉ là một cái diễn viên tuyến mười tám đừng nói làm hàng xóm của Thương ảnh đế, sợ là đến cái WC mua cũng không nổi đi,hắn như thế nào tin được.

Một phóng viên giải trí khinh bỉ trào phúng nói với Cố Chỉ: "Thương ảnh đế trước giờ không hút thuốc lá, người mà ngài nhận thức là giả mạo Thương ảnh đế đi?!"

~~~~~~~~~~~~~~

Một lần tham gia thảm đỏ, Cố Chỉ thu hoạch không ít nhiệt độ.

Nhóm phóng viên giải trí khinh thường bút mực, acc marketing lại ngồi mát ăn bát vàng, hùng hồn tuyên bố về rất nhiều nội dung gây dẫn chiến fandom.

Fans của Thương Diệc Trụ nổi tiếng sức chiến đấu cường bạo, có tổ chức có đoàn đội tính toán, bọn họ giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi mà ùa đến.

[Tháng này là lần thứ mấy rồi? Mỗ tiểu minh tinh tuyến mười tám này có mặt mũi hay không vậy? Mỗi ngày ăn vạ có ý tứ gì vậy?]

[Ảnh đế đẹp trai duy nhất trên đời a.]

[Minh tinh họ Cố, cậu chỉ biết hút máu sao? Trách không được xuất đạo 7 năm, tài nguyên thối nát một đám.]

Từ đầu Cố Chỉ còn có mười mấy fans nhảy ra phản bác, nhưng fans của Thương ảnh đế người đông thế mạnh, như châu chấu quá cảnh không có ngọn cỏ để gặm.

Đến cuối cùng chỉ còn lại một hai fans trung thành không cam lòng mà ngoan cố chống cự, nhưng thanh thế ảnh đế ở trước mắt bọn họ cũng bất quá chỉ như là bọ ngựa đá xe mà thôi.

Phòng nghỉ hậu trường, trợ lý đi ra ngoài, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Cố Chỉ.

Khóe miệng cậu ngậm cười, hai chân thon dài thẳng tắp giao nhau đặt trên bàn trang điểm, ngửa ra đằng sau dựa vào lưng ghế, trên mạng tiếng mắng một mảnh, thậm chí Hoa ảnh đế câu được câu câu không bình luận công kích cậu, cậu cũng không hề có phản ứng, thỉnh thoảng còn rung đùi đắc ý nghĩ lại một chút những điều fans nói có đúng không.

Cậu buồn chán đến chết, bỗng nhiên một cái tên id hấp dẫn nhảy ra thu hút sự chú ý của cậu [Giơ lên cao thương cố đại kì].

Giữa những lời tinh phong huyết vũ nhục mạ Cố Chỉ cực kỳ không hợp đàn.

[Giơ lên cao thương cố đại kỳ: Theo ta thấy manh như thế này thành CP được không?]

Cố Chỉ phụt một cái cười ra tiếng khiến hai hàng mi dài rung rinh rung rinh theo. Cậu thuận tay click mở ra trang chủ [Giơ lên cao thương cố đại kỳ], đang chuẩn bị hảo hảo xem vị độc nhất vô nhị fan CP Weibo này như thế nào, "Kim chủ" hai chữ cực đại đang gọi tới chiếm chỗ dễ thấy nhất trên di động.

Số điện thoại này ước chưng đã hai tháng rồi chưa từng liên lạc với cậu.

Lông mày Cố Chỉ hơi suy sụp xuống, bên môi ý cười thu bớt lại.

Ngón trỏ nhấn nhấn, dùng tài khoản phụ đánh một cái chú ý vào [Giơ lên cao thương cố đại kỳ] thu hồi lại giao diện Weibo, cậu dùng hai giây tự hỏi, chung quy là có nên nhận hay không nhận cuộc gọi này đây.

Cuối cùng không chịu nổi tiếng chuông đinh linh ầm ỹ phiền nhiễu, bình tĩnh thu hồi giao diện trò chuyện Weibo, ấn xuống tiếp nhận cuộc gọi, không tiếng động trong lòng đếm số.

Một.

Hai.

Ba.

Ra tới.

"Ra tới." Bên kia điện thoại đồng thời lên tiếng cùng tiếng lòng của cậu.

Đậu, kim chủ đúng là vạn năm bất biến.

~~~~~~~

Chiều buông xuống.

Cố Chỉ né tránh ánh mắt của mọi người,vòng qua chỗ không có người, đi qua con đường chuyên dụng cho minh tinh, cuối con đường xung quanh không có nhà dân cư ngụ có một chiếc Maybach màu đen, không tiếng động dừng lại.

Cậu quen thuộc kéo ra cửa ghế đằng sau.

Nam nhân quần tây giày da, lười biếng dựa lưng ra sau ghế da đang ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cậu cởi ra áo khoác dính đầy nước hoa, khom lưng đi vào kêu một tiếng, "Anh ơi."

Thương Diệc Trụ "ừ" một tiếng mắt vẫn không mở.

Cố Chỉ đợi một hồi, Thương Diệc Trụ vẫn không có phản ứng gì, cậu mím môi, đứng dậy quỳ xuống bên chân Thương Diệc Trụ.

Tài xế mặt không đổi sắc, trầm ổn mà nhấn chân ga lái xe đi, hắn đem xe chạy tới chỗ góc hẻo lánh nhất, bảo đảm xung quanh không có ai, móc ra hộp thuốc lá, xuống xe khóa kỹ cửa, dựa vào cửa xe châm lên điếu thuốc từ từ hút.

Trong xe một màng xuân sắc, không tràng ra bên ngoài nửa phần.