Chương 4

Edit: Josel

Yến Tương Ly rúc vào trong chăn, run rẩy ôm lấy cơ thể cao 1m89 nhỏ yếu đáng thương lại bất lực của mình.

Cậu là thẳng nam, tất nhiên cậu không thể nào cong được.

Cậu muốn cho thế giới tà môn này biết cậu chỉ là một người qua đường bình thường có vẻ ngoài hơi đẹp trai một chút xíu mà thôi, xin đừng kéo cậu thành vai chính, cảm ơn.

Để sống sót một cách thẳng tắp trong thế giới BL, trước tiên phải hiểu rõ quy luật sinh tồn trong thế giới BL.

Yến Tương Ly lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm các trang web tiểu thuyết BL nổi tiếng trên Baidu, cậu tìm thấy một trang web tên là Thành phố văn học Tấn Giang, sau đó đến cửa hàng ứng dụng để tải APP.

Vì vẫn chỉ là một học sinh nên cậu đã sử dụng tính năng tìm kiếm chính xác để thu thập 100 bộ truyện vườn trường theo thứ tự sưu tập, định dựa vào chúng để tồn tại trong hơn sáu tháng tiếp theo ở trường cấp ba.

Yến Tương Ly nhớ lại người bạn cùng bàn của mình, cậu không có ấn tượng gì với diện mạo của cậu ta lắm, hình như có vẻ khá thanh tú, vóc dáng gầy gò, tính cách có chút hướng nội.

Cậu không phải là một tên mọt sách không để ý chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, cậu vẫn biết một số từ ngữ cơ bản như công và thụ.

Bạn cùng bàn của cậu, nhìn kiểu nào cũng là một thụ yếu đuối.

Yến Tương Ly tìm kiếm trên thanh tìm kiếm theo thuộc tính cơ bản của bạn cùng bàn, sau đó đột nhiên nhìn thấy một bộ truyện tương tự ——《 Mỹ Nhân Mềm Mại Bị Trúc Mã Cố Chấp Theo Dõi》

Được, đêm nay cậu sẽ đọc bộ này trước.

Dù thế nào đi nữa thì cậu vẫn nên gả bạn cùng bàn đi trước rồi nói tiếp.

......

Đêm khuya yên tĩnh, Yến Tương Ly trốn dưới chăn, lén lút đọc tiểu thuyết.

Điện thoại di động của cậu không ngừng nhảy ra thông báo, bạn cùng bàn đã thu hồi hơn mấy trăm tin nhắn rồi.

Yến Tương Ly ngại phiền nên chặn bạn cùng bàn, lên kế hoạch tìm cho cậu ta một tấm chồng trước rồi bỏ chặn sau.

Đây rõ ràng là một bộ truyện ngọt ngào ngốc nghếch, tên truyện cũng như toàn bộ nội dung truyện.

Nhân vật thụ trong truyện này mềm mại yếu đuối, cả ngày khóc sướt mướt, công liền ôm cậu ta vào trong lòng ngực, dùng giọng điệu trầm thấp khàn khàn gọi cậu ta một tiếng bé cưng.

Yến Tương Ly không hiểu, nhưng lại chấn động đến mức suýt chút nữa ngón chân đã moi lủng tấm khăn trải giường.

Có lẽ thể loại này không phải là xu hướng tính dục của cậu.

Không đúng, cậu vốn dĩ đã không thích con trai mà!

Yến Tương Ly xem đến mức da đầu tê dại, điên cuồng lướt xuống phía sau.

Đột nhiên, chăn trên đầu bị xốc lên.

“Yến Tương Ly! Có phải con lại lén trốn dưới chăn đọc sách hay không!”

Đầu Yến Tương Ly lạnh đi, sau đó tiếng nói tức giận của mẹ cậu xoay một vòng trong không khí, biến thành sự kinh ngạc không thể kiềm chế nổi.

“Trời ạ, bé cưng nhà ta thế mà lại đang trốn dưới chăn lén xem tiểu thuyết nè! Mẹ cảm động quá! Chồng ơi, anh mau đến xem đi!”

"Cái gì cái gì? Thật hay giả?" Ba Yến từ ngoài cửa tò mò ngó đầu vào nhìn, vui mừng khôn xiết, sau đó hai vợ chồng hưng phấn ôm nhau quay một vòng.

Yến Tương Ly: “…”

Mẹ Yến rời khỏi vòng tay chồng, dịu dàng nói với cậu con trai đang cứng đờ mặt trên giường, ôm lấy con trai như tủ đông thành tinh: “Đọc tiểu thuyết như thế này không tốt cho mắt đâu, tuy rằng cục cưng đeo mắt kính cũng rất đẹp trai, nhưng vẫn nên ngủ sớm đi, hôm nay không đọc hết thì ngày mai đến trường đọc tiếp, còn nhiều thời gian trên lớp mà, được không?"

Yến Tương Ly: “…”

Mặc dù lời này nghe có vẻ kỳ lạ chỗ nào nhưng nếu đã bị mẹ ruột của mình bắt gặp thì vẫn phải nghe lời.

Yến Tương Ly đặt điện thoại di động thẳng tắp lên bàn cạnh giường, đắp chăn lên đàng hoàng: “Vâng, con đi ngủ đây.”

Mẹ Yến cười xoa đầu cậu: “Ngoan.”