Chương 2

Edit: Josel

Hành lang dần dần có người đến, bạn cùng bàn của Yến Tương Ly nhìn thấy Yến Tương Ly ở ngoài một mình nên đi tới chào hỏi cậu: “Bạn học Yến, chào buổi sáng, sao cậu không đi vào mà lại đứng ở bên ngoài thế?”

Yến Tương Ly nhẹ nhàng nhìn cậu ta: “Chán.”

Bạn cùng bàn bỗng nhiên che ngực lại như trúng phải mũi tên: “Trời ạ, lúc cậu ấy nói chuyện chỉ nói có một chữ, cậu ấy ngầu quá đi mất!”

Yến Tương Ly: “?”

Tôi nói chuyện chỉ nói một chữ là trêu cậu ghẹo cậu sao?

Gương mặt bạn cùng bàn ửng hồng, vẻ mặt hoảng loạn che trái tim lại, lẩm bẩm nói nhỏ: “Khoan đã, loại cảm giác trái tim đột nhiên nhói lên một cái này là gì? Chẳng lẽ…? Mình… có lẽ mình yêu cậu ấy rồi!”

Yến Tương Ly: “???”

Cậu yêu thích cũng tùy tiện quá rồi! Trái tim dễ đau như vậy thì phiền cậu đi khám bác sĩ đi có được không?!

Bạn cùng bàn nhanh chóng nhìn trộm khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Yến Tương Ly dưới ánh mặt trời, khẽ cắn môi nói: “Mình vẫn luôn biết A Ly rất đẹp, nhưng trước kia mình cũng chưa từng phát hiện thì ra A Ly lại đẹp đến như vậy, lông mi của cậu ấy dày và dài, mũi cũng rất cao, đôi mắt vừa đen vừa sâu, khi cậu ấy lạnh lùng nhìn mình là lại như muốn hút linh hồn của mình vào, làm mình không thể nào kiềm chế được mà bị cậu ấy hấp dẫn, có lẽ đây gọi là ân huệ trời ban.”

Yến Tương Ly: “…”

Đừng có tùy tiện hêm những bộ lọc kỳ lạ vào người tôi!

Cho nên tại sao cậu lại nói suy nghĩ trong lòng ra ngoài? Tôi đều nghe thấy hết đó!

Yến Tương Ly vừa chống ngón chân xuống đất, vừa cả người cứng đờ bước vào phòng học trước ánh mắt ngượng ngùng muốn nói lại thôi của bạn cùng bàn.

Nhưng mà cậu đã quên, bạn học giáo bá ngồi ngay phía trước cậu.

Vì thế khi cậu vừa ngồi xuống, lớp trưởng đại nhân ở nơi xa lập tức dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc cậu một cái.

Yến Tương Ly: “…”

Làm gì vậy hả, hồi sáng chỉ là ngoài ý muốn, cậu cũng không phải cố ý muốn xem con trai hôn môi nhau.

Yến Tương Ly oan ức mở cuốn sách giáo khoa vật lý lượng tử ra, định làm một bài toán vật lý siêu khó để tự an ủi bản thân.

……

Lớp Yến Tương Ly học là 12A1, để ngăn chặn tình trạng yêu sớm, các chỗ ngồi trong lớp đều được sắp xếp sao cho nam ngồi cùng nam, nữ ngồi cùng nữ.

Kết quả rất rõ ràng, không chỉ vô dụng mà còn đẩy nhanh quá trình phát triển của tình yêu.

Cũng giống như người bạn cùng bàn bên cạnh cậu, đầu cậu ta quay thẳng 90 độ về phía cậu, nhìn thẳng vào cậu, hận không thể dùng đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào mặt cậu đến mức lủng một cái lỗ.

Yến Tương Ly lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu ta.

Bạn cùng bàn lập tức đỏ mặt cúi đầu giả vờ vẽ vài nét lên tờ giấy nháp.

Yến Tương Ly liếc nhìn qua, nhìn thấy phía trên là từng hàng trái tim nhỏ.

“…” Yến Tương Ly quay người lại, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.

Người bạn cùng bàn lập tức quay lại 90 độ trở về.

Yến Tương Ly: “…”

Cậu tưởng động tác của cậu rất kín đáo sao hả??

Yến Tương Ly dưới ánh mắt nóng cháy của bạn cùng bàn, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than mà vượt qua một tiết học.

Sau khi tan học, giáo bá ngồi ở ghế trước lập tức quay người lại, vội vàng giải thích với cậu: "Yến Tương Ly! Những gì cậu nhìn thấy sáng nay không phải như cậu nghĩ đâu!"

Đúng rồi, tôi đã quên nói, trong trường học của chúng tôi, một nửa nam sinh là giáo thảo, còn một nửa nam sinh kia đều là giáo bá.

Trường học này quá tà môn, sao trước kia cậu lại không nhận ra nhỉ?

Bởi vì trong trường này có quá nhiều giáo bá, đúng lúc cô vợ nhỏ của lớp trưởng đại nhân có một sợi tóc vểnh lên ở trên đầu, để phân biệt nên gọi bạn học giáo bá này là Tiểu Tóc Vểnh vậy.

Yến Tương Ly còn chưa kịp mở miệng, lớp trưởng đại nhân không biết từ nơi nào đó dịch chuyển tới đây, cười lạnh nói: "Cái gì mà không phải như vậy? Cậu muốn phủ nhận quan hệ của chúng ta sao?!"

Tiểu Tóc Vểnh chột dạ trốn tránh: “Không… Tớ không có!”

Yến Tương Ly yên lặng ngậm miệng lại.

Hiểu rồi, thế giới này không cho cậu nói chuyện.

Lớp trưởng đại nhân liếc Yến Tương Ly một cái, lạnh mặt cởϊ áσ khoác đồng phục học sinh ra che lên đầu cậu ta và Tiểu Tóc Vểnh, sau đó nhéo cằm Tiểu Tóc Vểnh rồi dùng sức hôn xuống.

Tiếng nước mờ ám vang lên bên tai.

Yến Tương Ly: “…”

Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi chỉ là một phần trong play của hai người.

Yến Tương Ly lấy cơ học lượng tử ra, bình tĩnh vững vàng giải quyết các câu hỏi, giả vờ như mình bị mù điếc.

……

Tiết học mới sắp bắt đầu rồi, lớp trưởng đại nhân cuối cùng cũng buông Tiểu Tóc Vểnh ra, vuốt tóc vểnh của Tiểu Tóc Vểnh lại, sau đó lại liếc Yến Tương Ly một cái, sắc mặt lạnh lùng trở về chỗ ngồi của cậu ta.

Tiểu Tóc Vểnh ngượng ngùng nằm sấp trên bàn, khuôn mặt hỗn loạn vùi vào trong cánh tay, trên vai khoác chiếc áo khoác mà đội trưởng đại nhân cương quyết để lại, che cổ kín mít.

Yến Tương Ly: “…”

Không có ai thèm nhìn cổ vợ của cậu đâu, cảm ơn!

Bạn cùng bàn lại bắt đầu bắn laze về phía cậu.

Yến Tương Ly đau đầu muốn chết, thời gian một này sao có thể khó khăn như vậy?

Khi đang vẽ trong lớp toán, Yến Tương Ly không cẩn thận làm rơi cục tẩy xuống đất.

Cậu cúi xuống nhặt lên thì nhìn thấy bạn học nam cả lớp đang lén nắm tay nhau dưới gầm bàn.

Yến Tương Ly: “…”

Yến Tương Ly ngẩng đầu lên như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ dùng bút chì vẽ một vòng tròn ma thuật trên cục tẩy, điên cuồng dùng những phương pháp để tăng tốc độ dòng chảy của thời gian.