Chương 13

Edit: Josel

Yến Tương Ly vội vàng ngẩng đầu, trơ mắt nhìn bạn học nhân thế ngó lơ sự tồn tại của mình, lập tức mở cửa trước ra.

Yến Tương Ly khó hiểu cúi đầu nhìn lướt qua thân thể của mình.

Chẳng lẽ cậu có kỹ năng đặc biệt tự động tàn hình mỗi khi nhân vật chính đạt đến điểm cốt truyện quan trọng không? Hay chỉ đơn giản là do vai chính bị mù?

Bạn học nhân thê vừa bước vào lớp liền nhìn thấy vẻ mặt lảng tránh bạn học đầu đinh, cậu ta lập tức kinh ngạc che miệng: "Bạn học Xuân Cừu, thế mà cậu lại đang hát —— a!"

Cùng với tiếng kêu của bạn học nhân thê, bạn học đầu đinh đẩy bạn học nhân thê vào tường, túm lấy cổ áo của bạn học nhân thê, hung ác đe dọa: "Cậu mà dám nói ra thì chết với tôi!"

Yến Tương Ly đường đường chính chính nhìn lén bên ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy cảnh tượng bạo lực gia đình hư hư thực thực này, cậu không khỏi nhíu mày.

Cái thứ gì vậy, dám hát mà không dám cho người ta nói sao, lại còn đối xử với vợ mình như vậy, phán cậu ở tù không vợ!

Bạn học nhân thê sợ hãi đến mức rơi nước mắt, run rẩy xin lỗi: “Tôi… tôi xin lỗi…”

Đúng lúc này, ngoài phòng học bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

“Có người tới!”

Bạn học đầu đinh giật mình, vô thức túm bạn học nhân thê cùng trốn dưới gầm ghế.

Yến Tương Ly: “…”

Không hiểu, tại sao lại phải trốn chứ?

Yến Tương Ly nhìn về phía hành lang, cậu nhìn thấy công lẳиɠ ɭơ chân dài hồi sáng mới trêu chọc nhóc thụ đáng yêu đang nắm lấy tay nam sinh đeo kính, dùng một tay đẩy mạnh nam sinh đeo kính vào lớp, sau đó ấn nam sinh đeo kính vào đúng cái vách tường hồi nãy bạn học đầu đinh mới đè bạn học nhân thê.

Nam sinh đeo kính sợ đến mức kính muốn bay mất, cậu ta nắm chặt cổ áo, chật vật nói: "Cậu cậu cậu muốn làm gì?"

Công lẳиɠ ɭơ chân dài trêu chọc khuôn mặt nam sinh đeo kính: “Ồ, còn là một nhóc nói lắp, thật đáng yêu.”

Lúc này Yến Tương Ly có một câu “Cậu thật lẳиɠ ɭơ” không biết có nên nói hay không.

Nam sinh đeo kính nghẹn đỏ mặt, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm tức giận nói: “Buông buông buông tôi ra!”

Công lẳиɠ ɭơ chân dài véo cằm nam sinh đeo kính, ngón trỏ thon dài nâng chiếc kính của nam sinh đeo kính lên, bàn tay rộng đẩy mắt kính dưới tóc mái hơi dài của nam sinh đeo kính lên.

Nam sinh đeo kính nhất thời mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nhìn cậu ta.

Công lẳиɠ ɭơ chân dài lập tức nhìn đến sửng sốt, không biết vì sao lại hơi đỏ mặt, hồi lâu mới lẩm bẩm: "Chậc, dáng dấp cũng không tệ, làm gì mà cả ngày cứ mang mắt kính thế, xấu chết đi được."

Nam sinh đeo kính giật lại mắt kính, nổi giận đùng đùng nói: “Ai ai ai cần cậu lo!”

Công lẳиɠ ɭơ chân dài thấy lạ nói: “Ha, còn biết tranh luận nữa, có tin tôi…”

Đúng lúc này, ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng động.

“Mau trốn đi!”

Công lẳиɠ ɭơ chân dài nhanh chóng nắm lấy tay nam sinh đeo kính trốn sau tấm rèm, vừa cúi đầu xuống đã gặp phải ánh mắt đờ đẫn của bạn học đầu đinh và bạn học nhân thê đang trốn dưới gầm bàn.

Hai bên đều ngây ngẩn cả người.

Sự xấu hổ vô hình lan tràn ra trong không khí.

Yến Tương Ly: “…”

Đêm nay là ngày mấy? Mắc gì đêm hôm không chịu ngủ mà còn tới tụ tập ở phòng học.

Yến Tương Ly lại ngẩng đầu nhìn về phía hành lang, thấy trúc mã đang nắm tay bạn cùng bàn, vui vẻ chạy vào lớp, vẫn ấn vào đúng vách tường hồi nãy rồi bắt đầu hôn mãnh liệt.

Tường nói các người thanh cao, các người ghê gớm, các người chơi ép tường mà nhất quyết chỉ báo mỗi tôi.

Yến Tương Ly: “…”

Phiền quá đi, vẫn chưa đủ sao, tôi còn có thể lấy sách được không đây hả?

Cho nên là thật sự không có ai nhìn thấy tôi sao?

Đột nhiên ánh đèn pin từ xa chiếu đến, chiếu thẳng vào mắt Yến Tương Ly.

Giọng nói lớn tiếng của bảo vệ kèm theo tiếng bước chân vội vã vang lên: "Cái cậu cao lớn phía trước kia, ra ngoài ngay cho tôi! Buổi tối đừng có đi dạo lung tung trong trường! Có nghe thấy không?!"

Yến Tương Ly: “…”

Đệch mợ, hóa ra bảo vệ nhìn thấy tôi!

Yến Tương Ly hoảng loạn mở cửa sổ ra nhảy vào lớp, vội vàng đẩy bạn học trúc mã và bạn cùng bàn đang ngây ngốc qua một bên.

“Nhanh nhanh nhanh, thất thần làm gì? Trốn đi!”