Chương 4: Kỳ nghỉ hè ở việt nam (p1)

Sau khi mua đủ những thứ cần thiết bọn nó phóng về nhà ngủ một giấc. Vì phải bay từ sáng sớm nên bây giờ đứa nào cũng mệt rã rời. Đang lim dim ngủ thì nó có điện thoại:

- Hello! - Nó mắt nhắm mắt mở trả lời

- Sarah, về Việt Nam thế nào? - Minh

- Anh trai hả? Chán! - Nó

- Chán? Thế em đi chào nội chưa? – Minh

- Hả..... Gì cơ? - Nó ngu ngơ hỏi lại

- Đừng nó là em...... NÀY TRẦN NGUYỄN NHẬT MAI, EM VỀ TỪ LÚC NÀO RỒI MÀ CHƯA ĐI CHÀO NỘI HẢ? - Minh

- Anh... anh trai.... calm down, calm down (Bình tĩnh đi) –Nó

- Haiz…. Đi chào ông đi và chuẩn bị đồ để đi học sau hè nhé - Minh thở dài

- WHAT? ĐI HỌC Á? BỌN EM MÀ CÒN PHẢI ĐI HỌC SAO? - Nó hét ầm lên làm 3 nhỏ kia đang ngủ cũng lật đật chạy sang

- Mày làm trò gì vậy? - Phương khó chịu

- Suỵt! - Nó nhìn nhỏ Phương rồi tiếp tục nói chuyện với Minh

- Sao lại không? Thế em định về Việt để ăn rồi gây chuyện hả? Em sẽ học lớp 12 trường Saken. Đó là trường mà tập đoàn DS cùng tập đoàn KB đồng sáng lập. Vì muốn mấy đứa sống “bình thường” một chút nên sẽ phải vào trường bằng cách thi lấy học bổng. Với sức của mấy đứa thì chắc chắn sẽ vào được Saken. Các em tuyệt đối không được để lộ thân phận, kể cả các GV trong trường cũng không biết mấy đứa là ai nên hãy ngoan ngoãn mà học tập đấy - Minh - Sao thảm vậy? -Nó

- Đừng cằn nhằn nữa. Các em còn 1 tháng nghỉ hè trước khi nhập học cơ mà - Minh

- Anh đùa ah? Thế còn việc thi lấy học bổng thì sao? - Nó

- Uk ha, anh quên! Vậy mấy đứa muốn làm thế nào thì làm nhưng nhất định phải vào được Saken. Thôi anh phải đi họp rồi. Tút! Tút! Tút! - Minh nói xong rồi dập máy luôn

- Aaaaaaaa.... Điên mất thôi! - Nó ném cái điện thoại vào ghế sofa

Bọn kia nãy giờ ngồi chỉ nghe được mình nó độc thoại nên máu tò mò nổi lên

- Sao sao sao? Chuyện gì? - phương

- Lo ôn bài đi mà thi lấy học bổng để vào trường Saken - Nó chán nản nhìn bọn bạn

- ÔN? THI? LẤY HỌC BỔNG? - 3 nhỏ

- Đừng đùa nha Mai! Bọn này mà phải đi học sao? - An nghi ngờ

- Thế mới nói -Nó

- Cũng tốt mà! Đi học thì sẽ có bạn, có nhiều trò vui - Vy

- Tao không có nhu cầu kết thêm bạn - Nó

-........................... –Vy mặt ỉu xìu

- Nhưng với gia thế của chúng ta chẳng lẽ phải thi lấy học bổng sao? - Phương thắc mắc

- Ý của các phụ huynh là như thế này..................... – Nó kể lại cuộc nói chuyện vừa rồi

Nghe xong cả bọn nhìn nhau không biết nên nói gì (Hoàn cảnh thảm hại quá mà) Đứa nào cũng thương cho số phận của mình. Đường đường là những tiểu thư của các tập đoàn hàng đầu TG, trời không sợ đất không sợ, từ nhỏ đến lớn làm bạn với những rắc rối mà bây giờ lại phải làm con ngoan trò giỏi, sống âm thầm lặng lẽ trong trường THPT. Thật thảm quá!

" It's a keeping for the lonely

Since the day that you were gone

Why did you leave me

Soledad In my heart you were the only

And your memory live on

Why did you leave me

Soledad " (Nhạc chuông đt của nó)

- Alo - Nó

- Chị về nước saoo không báo cho em một tiếng

- Chị mới về sáng nay - Nó

- Thế chị Stella, Chirs và Lily có về không?

- Nhóc nhớ chị hay nhớ bọn nó vậy? - Nó

- Tất nhiên là cả rồi hix hix…..

- Vậy thì tốt. Bọn chị về cả - Nó mỉm cười hài lòng

- Lâu rồi không gặp nhau, các chị không định mời thằng em này một bữa ah?

- ok, tối nay qua nhà chị đi, bọn chị sẽ đãi nhóc một bữa –Nó

- Các chị…... định……… tự nấu sao? - Người đó giọng hơi run run

- Sao? Không được ah? - Nó nhíu mày

- Ah không. Hay là thôi đi chị, chị em với nhau không cần mời cũng được (Hơi nghi ngờ tài nấu nướng của các công chúa nhà ta đấy)

- Nói vậy là sao hả? Ý nhóc là bọn này nấu ăn chẳng ra gì chứ gì? - Nó hơi tự ái

- Không....... không...... làm gì có..... hixhix ( Quá chuẩn luôn – người bên kia nghĩ)

- Nói vậy thôi chứ bọn này sẽ mời nhóc đi ăn nhà hàng hẳn hoi – Nó

- Ok, vậy tối em qua

- Sao bảo chị em với nhau không cần mời cũng được - Nó cười ranh mãnh

- Hix...hix... tối em qua. Bye chị

Nó vừa dập máy thì bắt gặp ngay mấy cặp mắt dò hỏi của 3 cô bạn. Nhìn dáng vẻ của ai cũng buồn cười

- Mất hình tượng - Nó

- Sao? Nhóc Tuấn ah? - Phương

- Sao nó biết mình về nước mà gọi nhỉ? – Vy

- người của Angel ở khắp mọi nơi, muốn biết ai vừa xuất nhập cảnh dễ như trở bàn tay - An giải thích

- Oh! - Vy ngốc kêu lên một tiếng (vậy t/g mới nói chị này con nít lắm)

- Tối nay tao mời nó đi ăn đấy! - Nó

- Thế còn bọn tao? - An

- Thế mày định ở nhà ah? - Nó

- Never! - An

GTNV:

- Tuấn (Tên khác: Jax): 16t, em họ của nó, bố mẹ mất trong 1 vụ tai nạn giao thông nên từ nhỏ đã sống với Minh ở Việt Nam, hiện đang là quản lí của bang Angel

Cho t/g nói thêm về bang Angel một chút: Bang Angel ngày trước có 1 bang chủ (nó) và 4 bang phó. Tại sao lại là 4 bang phó? (T/g cũng không biết tại sao nữa) Ngoài Phương, An và Vy ra thì vẫn còn 1 người rất quan trọng với bang (t/g gọi tạm là Người Ấy vậy) Người Ấy từng là bang phó quản lí mọi chuyện của bang Angel nhưng sau một biến cố xảy ra, Tuấn đã lên thay Người Ấy làm quản lí bang và thay bọn nó ra mặt giải quyết mọi chuyện. Cũng vì chuyện đó mà trên đời này đã có 1 Girls Royal lạnh lùng và tàn nhẫn như bây giờ (Girls Royal là tên chung của nhóm). Còn đối với TG ngầm mà nói thì Tứ Đại Công Chúa của Angel vẫn còn là một dấu chấm hỏi. Ngoài Tuấn và Người Ấy ra thì không còn ai biết về bọn nó.

- Thôi, có gì sau nói. Bây giờ tao đi thăm ông nội đã. – Nó

- Hay là………….. – Phương

- Huh? - Nó

Tại một biệt thự rộng lớn nhưng mang dáng vẻ cổ kính:

- Ông nội, con về rồi nez - Nó

Ông Cảnh từ trong nhà nghe thấy tiếng đứa cháu gái yêu thì vội chạy ra

- Mai! Con về lúc nào vậy!

- Bọn cháu chào ông ạ! - Phương, An, vy

- A! Chào các cháu, các cháu cũng về nữa hả? - Ông Cảnh

- Vâng ạ, bọn cháu vừa về là đến chào ông luôn đấy! – Phương cười tinh nghịch (t/g: Chị này..... chém kinh khủng)

- Thật sao! - Ông Cảnh (t/g: Ông này già rồi mà còn dễ tin người người)

- Hix.... hix...... – Bọn nó nhìn nhau cười khoái trá

- Nhìn Phương với An thì ngày càng xinh đẹp, càng chững chạc. Còn Vy càng lúc càng xinh xắn, đáng yêu - Ông Cảnh nhận xét

- Ông nội, còn con thì sao? - Nó chen vào

- Cháu gái ta cũng rất xinh đẹp, rất đáng yêu - Ông Cảnh

- Ha....ha....ha.....

Tiếng cười hạnh phúc vang lên nhưng không ai biết được niềm vui nhỏ nhoi đó lại vô tình làm cho trái tim một đứa cháu tan nát. Sự tủi thân, ghen tỵ và cả giận dữ đang bao trùm lên con người này:

“ Trần Nguyễn Nhật Mai, sao em lại trở về?”

- A! Chị Trinh! - Nó gọi khi thấy Trinh đang đứng ở cầu thang

- Ukm, chào mấy đứa, Ông ngoại. Mấy đứa về lúc nào vậy? - Trinh từ từ tiến lại chỗ bọn nó cùng với nụ cười nhẹ nhưng toát lên vẻ thanh cao, quý phái của 1 cô tiểu thư chân chính

- Em vừa về sáng nay. CÒn chị? Em tưởng chị đang bên Mĩ - Nó cũng cười lại

- Chị về VN được tuần rồi - Trinh

- Thế bác Nhung đâu ạ? -Nó

- Mẹ chị đang ở công ty - Trinh

Cuộc nói chuyện tuy kéo dài không lâu nhưng cũng đủ làm cho một người thấy dễ chịu hơn. Lý Phương Trinh – cô gái từ nhỏ đã sống trong cảnh ghẻ lạnh của ông ngoại nhưng lại nhìn thấy 2 đứa em họ của mình là Mai và Minh được ông Cảnh hết lòng cưng chiều. Liệu tình yêu thương của ông Cảnh- thứ mà cô cho là quá xa xỉ có làm cho con người cô thay đổi, có khiến cho 1 thiên thần trở thanh ác quỷ khát máu