Nói là nói vậy, nhưng hôm sau Hạ Nguyên vẫn đi ra ngoài một lần lúc đang là giờ làm việc của người khác —— vì để cắt tóc.
Ở thời đại này, kiểu tóc là một trong những phương tiện quan trọng để phân biệt người khác.
Trong trường hợp gặp phải Giang Tích Ngôn, mái tóc dài này của cô sẽ làm anh ta nhớ lại đêm hôm đó, cô nghĩ tới nghĩ lui một đêm, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định hóm hỉnh nhưng đầy tàn nhẫn này.
Cô để tóc dài được ba năm, khi mang tóc đi cắt trong lúc bận rộn viết bản thảo, cũng không muốn cắt ngắn.
Cuối cùng mái tóc này lại vì bản thân không cẩn thận cưỡng hôn Giang Tích Ngôn, mà hy sinh lừng lẫy.
Khi Hạ Nguyên cầm đoạn tóc dài mà cô đã cắt đi về nhà, trái tim cô đã rỉ máu.
Nhưng chỉ cần nghĩ, hy sinh mái tóc, có thể giảm bớt hơn phân nửa tỷ lệ bị Giang Tích Ngôn nhận ra, thì cô lập tức cảm thấy mái tóc dài này của mình cũng coi như là chết có ý nghĩa.
Hai ngày nay Hạ Nguyên đều ở nhà, lén lút tìm hiểu xem nhà bên cạnh làm việc và nghỉ ngơi như thế nào.
Buổi sáng khi nào ra cửa, cô không biết, nhưng có thể chắc chắn rằng lúc bản thân cô còn đang nằm mơ, thì Giang Tích Ngôn đã ra ngoài đi làm rồi. Buổi tối nhiều nhất 8 giờ là về đến nhà.
Biết rõ Giang Tích Ngôn làm việc và nghỉ ngơi thế nào, sẽ gần như hoàn toàn tránh được cơ hội gặp anh ta ở hành lang và thang máy.
Cứ vậy trôi qua một tuần, đội hình chạy bộ buổi tối “Bốn mươi hai cây số” đã hoạt động được hơn hai tháng, cuối cùng đã chào đón thêm một cuộc chạy bộ buổi tối nữa.
Nhóm chạy bộ buổi tối cố định chín giờ mỗi ngày là phải tập hợp để mở cuộc chạy bộ, địa điểm xuất phát nằm bên ngoài tiểu khu, đi qua đi lại mất vài phút mà thôi.
Hạ Nguyên thay vì đi chạy bộ thì lại bỏ ra một số tiền lớn để mua đồ thể thao và giày chạy bộ nhưng vẫn chưa mặc được vài lần, cô giả vờ như mình là một vận động viên thể dục thể thao hàng đầu, ngẩng đầu xoải bước chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng chỉ vừa mở cửa, ánh mắt bỗng liếc qua cánh cửa bên cạnh và phát hiện ra có một bóng người.
Cô gần như phản xạ có điều kiện, kéo nửa người đang vươn ra quay ngược trở lại trong phòng, đóng sầm cửa lại thật mạnh.
Nguy hiểm thật!
Cũng may cô phản ứng nhanh, nếu không lúc nãy đã đυ.ng phải Giang Tích Ngôn rồi.
Chỉ hai giây ngắn ngủi, nhưng Hạ Nguyên cảm thấy như mình vừa trải qua một bài kiểm tra sinh tử, trái tim suýt nữa đã bay ra khỏi l*иg ngực.
Mặc dù đã cắt tóc, nhưng xét cho cùng cũng chỉ mới trôi qua hơn một tuần, bây giờ đã gặp mặt nhau, vẫn không đủ bảo hiểm lắm.
Cô vỗ ngực, để cho trái tim nhỏ bé đáng thương của mình đập chậm lại.
Sau đó cô vươn tay cầm lấy điện thoại, nhấp vào nhóm trò chuyện trên WeChat, gửi tin nhắn vào “Bốn mươi hai cây số”: Tôi vừa thấy hơi khó chịu, hôm nay không đi, mọi người cố lên!
Mà lúc nãy, Giang Tích Ngôn đang đứng trước nhà mình để khóa cửa, cũng vì động tĩnh lớn ở nhà bên cạnh mà vô thức quay đầu lại nhìn.
Mặc dù chỉ nhìn thấy có một bóng dáng vụt qua, nhưng anh vẫn cảm thấy dường như có chút quen thuộc.
Khóe môi anh cong lên, anh cất chìa khóa vào, bước đến trước cửa thang máy, rồi gọi điện thoại cho Giang Mạc Ngữ.
Cô em gái ở đầu bên kia âm dương quái khí trả lời: “U a! Mặt trời mọc đằng tây, làm phần mộ tổ tiên Giang gia của chúng ta tỏa khói nhẹ, thế nhưng Giang Đại Boss lại chủ động gọi điện thoại cho em sao?”
Giang Tích Ngôn không chấp nhặt với cô, như là thuận miệng hỏi: “Giang Mạc Ngữ, khuê mật Hạ Nguyên đó của em không phải ở Giang Thành sao? Cô ấy cũng sống ở Riverside Family à?”
Giang Mạc Ngữ nói: “Đúng vậy! Anh gặp được cậu ấy rồi à? Mấy ngày trước em phụng mệnh của mẹ gửi đồ ăn cho anh, sợ một mình anh ăn không hết, nên gọi điện thoại bảo cậu ấy qua chỗ anh lấy một ít, có điều cậu ấy nói không cần, em cũng quên nhắc đến với anh. Em đoán cậu ấy chắc cũng không dám đi gõ cửa nhà anh đâu, xét cho cùng từ nhỏ cũng giống như em, đều lớn lên dưới thế lực xấu xa của anh……”
Cửa thang máy tinh một tiếng mở ra, Giang Tích Ngôn nhướng mày bước vào, không chút lưu tình chặn ngang tiếng ồn trong điện thoại: “Được rồi, anh biết rồi.”
Không đợi đối phương nói tiếp, anh đã dập máy.
Để lại Giang Mạc Ngữ ở đầu dây bên kia: Ha ha, anh trai à!
Hơn một tiếng sau, group chat “Bốn mươi hai cây số” lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Lâm muội muội: Gọi Bánh Trôi! Gọi Bánh Trôi!
Bánh Trôi: Đến đây đến đây!
Lâm muội muội: Tối nay cô không đến chạy bộ thật sự là quá tồi tệ.
Bánh Trôi:???
Lâm muội muội: Nhóm chạy bộ tối nay xuất hiện thêm một anh chàng siêu đẹp trai, bình thường tôi chỉ có thể chạy được một km, hôm nay phá ký lục chạy năm km, năm km đó!
Đại Phi: Cô gọi đó là chạy sao? Hoàn toàn là đi bộ được chứ?
Lâm muội muội: Thì sao? Dù sao đồng hồ thể thao đã hiển thị là năm km, đây là sức mạnh của anh chàng đẹp trai, nghĩ đến anh chàng đẹp trai ở trước mặt, tôi có bò cũng phải bò lên tới trên.
Bí Đao: Đáng tiếc anh chàng đẹp trai đó chỉ cần nửa phút, ngay cả bóng dáng của anh ta cô cũng không nhìn thấy được.
Lâm muội muội: Nửa phút cũng không thể ngăn cản tôi chụp được hình ảnh tuyệt đẹp của anh chàng đẹp trai.
Sau khi gửi tin nhắn, Lâm Gia lập tức vứt ra một bức ảnh.
Là bóng lưng của một chàng trai đang chạy bộ, vì ánh đèn buổi tối lờ mờ, nên chỉ thấy được hình dáng.
Dáng người của chàng trai thon dài, anh ta mặc đồ thể thao, bị ống kính bắt giữ ngay lúc một chân vừa nâng lên, hiện ra đường cong tuyệt đẹp cùng với tư thế chạy.
Mặc dù Hạ Nguyên hiểu biết rất ít về chạy bộ, nhưng cũng có thể thấy được tư thế của người này rất chuyên nghiệp, chắc là một cao nhân chạy bộ rồi đây.
Lâm muội muội: Thế nào? Có phải dáng rất chuẩn không?
Bánh Trôi: Trông cũng được.
Lâm muội muội: Tôi nói cô nha, gương mặt lại còn đẹp trai hơn nữa.
Bánh Trôi: Thật vậy à?
Lâm muội muội: Tôi đã hỏi anh đẹp trai rồi, anh ấy nói nếu có thời gian, sẽ đến chạy bộ mỗi tối, tôi quyết định, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ gió mặc gió, mưa mặc mưa để đến chạy bộ, Bánh Trôi, ngày mai cô nhất định phải đến đó, anh đẹp trai sẽ tính cho cô một phần.
Bánh Trôi: Người anh em, nghe những lời này của cô, ngày mai tôi có té gãy chân cũng phải bò qua cho bằng được.
Đại Phi: Không thể chịu đựng được những người phụ nữ mê trai như mấy người mà.
Bí Đao: Hai người có thể nghĩ đến tâm trạng của một tên béo 100kg chưa mất nụ hôn đầu như tôi đây không vậy?
Lâm muội muội: Người ta đẹp trai, còn đi chạy bộ mỗi ngày, anh là một tên béo 100kg, có lý do gì để không kiên trì hả? Còn Đại Phi, nếu anh luyện được thành vóc dáng như anh đẹp trai tối nay, ngay cả khi đánh không lại, thì cũng có thể chạy trốn, có thể bị tên huấn luyện viên thể hình cho anh đội nón xanh ấn xuống đất mà cọ xát sao? Vì vậy, chạy bộ đi! Bắt đầu từ ngày mai, đội hình Bốn mươi hai cây số chúng ta phải chạy, cuộc đua Marathon đang chờ chúng ta ở phía trước.
Đại Phi: Ha ha!
Bí Đao: Cáo từ!
Lúc này đã vào mùa hạ, ban ngày nóng bức, Hạ Nguyên sẽ tiến hành một hoạt động ngoài trời vào buổi tối —— mát mẻ trên ban công.
Uống coca, hóng gió, nghe nhạc, chơi điện thoại và nói chuyện tào lao với tiểu đồng bọn, cuộc sống hạnh phúc về đêm của trạch nữ, chỉ vừa mới bắt đầu.
Cách đây không lâu, nhờ phản ứng nhanh chóng của bản thân, cô còn tránh được một kiếp, sau thảm kịch tỏ tình thất bại và cưỡng hôn Giang Tích Ngôn, lúc này cô mới có được khoảng thời gian thả lỏng.
Cô đang nằm trên ghế lười, bắt chéo hai chân, hết sức vui vẻ mà nhìn những người trong nhóm đang đấu đá lẫn nhau, mắt bỗng liếc qua phòng khách đang sáng đèn ở nhà bên cạnh, có một bóng dáng cao lớn xuất hiện bên trong cửa sổ sát đất ở ban công.
Cô nhanh chóng phản ứng lại, chống một tay xuống đất, lăn xuống khỏi chiếc ghế lười, và chui vào trong phòng nhanh như chớp.
Vì động tác quá nhanh, nên điện thoại vô tình rơi xuống đất, cô muốn đi ra lấy lại, nhưng lại nghe thấy cửa sổ sát đất ở nhà bên cạnh bị kéo rầm ra, có người đi ra ban công.
Cô không dám đi ra ngoài nữa, chỉ có thể trốn ở phía sau tấm màn, quỳ rạp trên sàn, vươn cánh tay ra, khẽ vồ vồ để lấy điện thoại về.
Giang Tích Ngôn đứng trên ban công, duỗi dài cánh tay và vận động qua lại, anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía nhà bên cạnh.
Vóc dáng của anh cao lớn, vừa lúc có thể nhìn thấy trên mặt đất của ban công thiếu ánh sáng đó, bất thình lình có một cánh tay đang cầm điện thoại, lặng lẽ không một tiếng động mà thu vào trong phòng.
Anh cong môi, lắc đầu cười khẽ một tiếng.
Hôm sau, lại là một ngày trạch nữ của Hạ Nguyên, dưới sự thúc giục liên hồi của Lâm Gia, cô dây dưa dây cà hơn chín giờ mới chịu đi ra ngoài.
Nhóm chạy bộ buổi tối này của bọn họ có hơn ba mươi người, rời bỏ và mới tham gia đều là những chuyện bình thường, dù sao chạy bộ cũng là một bài tập nhàm chán hàng đầu, mỗi ngày chỉ có hơn mười người đến, kiên trì lâu dài lại càng cực kỳ bé nhỏ.
Lúc Hạ Nguyên đến, tất cả mọi người đều đã bắt đầu khởi động để làm nóng cơ thể.
Lâm Gia mặc một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt đang khởi động, thấy cô đi chậm rì rì, vội vàng vẫy tay: “Chỗ này chỗ này!”
Hạ Nguyên chạy đến, thấy Tần Phi và Trương Hiểu Đông cũng đang làm nóng cơ thể ở bên cạnh, cười nói: "Sao hôm nay hai người cũng đến vậy?”
Tần Phi vừa ấn hai chân vừa nói: “Lâm muội muội cũng có thể kiên trì được hai ngày, tôi đây lại không thể vượt qua được sao?”
Trương Hiểu Đông cười hì hì tiếp lời: “Hôm nay tôi đi hỏi giáo dục tư nhân, một khóa học tận vài trăm tệ, hơn nữa khi nhìn thấy thân hình này của tôi, còn cố tình tăng giá lên nữa, tôi tức giận đến mức buổi tối ăn có hai bát cơm, vẫn là quyết định tự mình động thủ vì cơm no áo ấm mà đến chạy bộ, không có gánh nặng và chi phí bằng không, ngay cả khi thất bại cũng không mệt.”
Lâm Gia nói: “Nếu anh có thể kiên trì một tuần, chị đây sẽ mời anh ăn một bữa tiệc lớn.”
Trương Hiểu Đông nói: “Đây là cô nói đó nha.”
Lâm Gia khịt mũi, rồi lén lút kéo Hạ Nguyên qua một bên, chỉ ngón tay về phía một bóng người đang khởi động ở cách đó không xa: “Nhìn thấy không? Đó là anh đẹp trai mà tôi nói hôm qua đó.”
Hạ Nguyên nhìn theo hướng tay cô chỉ, người đàn ông đó đang đứng dưới ánh đèn đêm, đưa lưng về phía bọn họ.
Vóc dáng anh ta cao lớn và hiên ngang, tóc ngắn, trông rất thoải mái, tươi tắn và lưu loát. Thân trên mặc áo thể thao, thân dưới là quần đùi thể thao, quần màu đen bó sát vào phần đùi, phác hoạ ra đường cong bắp chân tuyệt đẹp.
Lúc này người đàn ông đó đang hoạt động tay chân, hai người bạn chạy cùng ở bên cạnh nói chuyện với anh ta rất nhiệt tình, nhưng anh ta chỉ thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.
Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng nhìn bóng lưng và dáng người này, Hạ Nguyên đã tin rằng Lâm Gia không lừa cô.
…… Chỉ là, sao cô lại cảm thấy hơi quen mắt, như đã từng gặp qua ở đâu đó.
“Đi đi đi! Chúng ta đi qua chào hỏi một tiếng.” Hạ Nguyên đang định tìm kiếm cảm giác quen thuộc này trong trí nhớ, thì đã bị Lâm Gia lôi đi.
“Hey!” Đi đến phía sau người đàn ông, Lâm Gia gọi.
Người đàn ông đang vươn cánh tay, không nhanh không chậm quay đầu lại. Mà lúc này, cảm giác quen thuộc trong đầu Hạ Nguyên cùng với gương mặt dưới ánh đèn đêm đó đã trùng khớp ngay lập tức.
Mặc dù đã mấy năm không gặp, mặc dù đã trưởng thành rất nhiều.
Nhưng khuôn mặt điển trai này cùng với cái người trong ký ức của Hạ Nguyên, lại không có bất cứ sự khác biệt nào.
Cô muốn trốn nhưng đã quá muộn, bởi vì bên cạnh không có bất cứ nơi ẩn nấp nào có thể che đậy cô lại được.
Vì thế, khi ánh mắt của Giang Tích Ngôn nhìn qua cô, cô chỉ có thể giả vờ ngạc nhiên và nói: “Anh Tích…… Ngôn? Sao lại là anh?”
So với phản ứng thái quá của cô, vẻ mặt của Giang Tích Ngôn lại rất điềm tĩnh, thậm chí có thể nói là không có bất cứ biểu cảm nào, trông còn lạnh lùng hơn cả cậu thiếu niên tàn khốc trong ký ức của Hạ Nguyên.
Trong đầu cô bỗng hiện ra cảnh tượng trên sàn nhảy ở quán bar vào đêm đó, mặc dù lúc đó không nhìn thấy người, nhưng hơi ấm của đôi môi đó, cô vẫn còn nhớ mang máng.
Gần như là theo bản năng, khi chào hỏi xong, mắt cô lập tức dừng lại ở đôi môi với đường cong lạnh lẽo đó.
Sau đó không tự chủ mà rùng mình vài cái.
Cô lúc đó, đúng là to gan lớn mật mà!
Editor: Lạc Lạc