Edit: Lạc Lạc
Không biết là vì ngâm suối nước nóng, hay là vì cuộc trò chuyện với Dư Cẩm Niên, khiến Hạ Nguyên cảm thấy rất dễ chịu, đêm nay cô ngủ rất ngon, gần như cả đêm không mơ một giấc mơ nào, sau đó là bị đánh thức bởi tiếng chim ngoài cửa sổ vào ngày hôm sau.
Cô sảng khoái ngồi dậy khỏi giường, nhận ra chân của mình dường như không bị nhức mỏi. Vừa rửa mặt xong, đã nghe có người gõ cửa, Hạ Nguyên mở cửa ra, là Dư Cẩm Niên.
“Sửa soạn xong chưa? Đi ăn sáng thôi, Tằng Tuyết đi trước rồi.”
Hạ Nguyên gật đầu, xoay người lại cầm lấy thẻ phòng và đi ra ngoài cùng anh.
Dư Cẩm Niên mỉm cười nhìn cô, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
“Rất tuyệt ạ.” Hạ Nguyên mỉm cười và gật đầu, “Kiểu phúc lợi này có thể thường xuyên có.”
Dư Cẩm Niên cười nói: “Nếu em thích, anh sẽ tặng cho em một thẻ hàng năm, rảnh rỗi em có thể thường xuyên đến đây thư giãn.”
Hạ Nguyên nói: “Sao có thể không biết ngượng thế chứ, thẻ hàng năm ít nhất cũng mấy vạn, ông chủ anh đây có thể sẽ mệt mỏi rất nhiều.”
Dư Cẩm Niên cười: “Vậy em viết thêm hai quyển sách nữa đi.” Dừng một lúc, anh lại nói, “Có điều với tốc độ hai quyển một năm như bây giờ, anh cảm thấy rất vừa phải.”
Lúc cả hai đi đến chỗ thang máy, thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Dư Cẩm Niên gọi: “Đợi một lát.”
Vì thế cửa thang máy vốn đã khép lại, lại từ từ mở ra.
Hạ Nguyên lơ đãng liếc nhìn vào trong, sững sờ.
Trong thang máy có hai người đàn ông trẻ trung, cao lớn và đẹp trai, một trong hai người đó lại là Giang Tích Ngôn.
Tất nhiên Giang Tích Ngôn cũng nhìn thấy Hạ Nguyên, anh khẽ cong môi mỉm cười với cô.
Người này và Dư Cẩm Niên hoàn toàn bất đồng loại hình, Dư Cẩm Niên cười, cho người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân. Tuy nhiên Giang Tích Ngôn dường như là vì sự lạnh lùng của ngũ quan và khí chất, nên nụ cười nhàn nhạt đó không chỉ không khiến người ta cảm thấy ấm áp, mà còn khiến người ta cảm thấy căng thẳng không thể diễn tả.
Đương nhiên, Hạ Nguyên cũng nghĩ rằng đó có thể là do Giang Tích Ngôn đã để lại một cái bóng ma không thể xóa nhòa trong tâm trí trẻ thơ của cô, vì vậy mà không thể nào tránh khỏi việc này.
Hạ Nguyên đi theo Dư Cẩm Niên vào thang máy, chủ động chào hỏi: “Anh Tích Ngôn, anh đến ngâm suối nước nóng à!”
Giang Tích Ngôn nhìn cô và ừ một tiếng, sau đó lại nhìn sang Dư Cẩm Niên bên cạnh cô, nhẹ nhàng và bâng quơ gật đầu với anh, xem như chào hỏi.
Lúc này Dư Cẩm Niên mới nhận ra anh là ai, chẳng phải là anh trai của bạn thân và là hàng xóm hiện tại của Hạ Nguyên đây sao?
Anh mỉm cười đáp lại, không nói gì nữa.
Giang Tích Ngôn cúi đầu nhìn Hạ Nguyên, hỏi: “Đi ăn sáng à?”
“Vâng.” Hạ Nguyên gật đầu.
Thang máy không lớn, vóc dáng ba người đàn ông đều rất cao, một cô gái như Hạ Nguyên lại bị kẹp trong đó, luôn cảm thấy là lạ không nói nên lời, cũng không biết là vì ai.
Cũng may rất nhanh đã đến nhà hàng trên tầng hai, đi theo Dư Cẩm Niên ra khỏi thang máy, cuối cùng Hạ Nguyên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đang là thời điểm dùng cơm, có rất nhiều người trong nhà hàng buffet. Mặc dù bữa sáng rất rực rỡ muôn màu, Hạ Nguyên rất muốn ăn thử tất cả mọi thứ, nhưng vì có Dư Cẩm Niên ở đây, nên cô ngại không dám lấy nhiều.
Sau khi quay lại chỗ ngồi, Tằng Tuyết nhìn vài thứ vô cùng đáng thương trên đĩa của cô, cười nói: “Ăn nhiều một chút, nếu không chút nữa leo núi sẽ rất đói.”
Hạ Nguyên: “Leo núi?”
Dư Cẩm Niên nói: “Đã đến đây thì tất nhiên phải leo núi, hôm nay thời tiết cũng không tệ, rất thích hợp.”
Ngọn núi mà Dư Cẩm Niên nói Hạ Nguyên cũng biết đến, đó là ngọn núi Hồng Loa ở bên cạnh, độ cao hơn một nghìn mét so với mực nước biển, leo lên leo xuống cũng phải mất nửa ngày trời. Lúc vào đại học cô đã từng đi leo một lần với hai người này, sau khi trở về tàn phế mất hai ngày đã không nói, quan trọng là vì bản thân thể lực kém và tốc độ chậm, còn làm chậm tiến độ của cả hai.
Bây giờ với cân nặng 60 này của cô, tốc độ sẽ chỉ chậm hơn, thật sự sẽ lại biểu diễn một hình ảnh buồn "người khác đã lên đến đỉnh núi nhưng mình chỉ vừa qua chân núi".
Không cần phải khiến bản thân mất mặt xấu hổ thì hơn.
Cô vội nói: “Mấy hôm nay em chạy bộ chân vẫn chưa hồi phục, có lẽ không thể leo núi được. Thế này đi, em sẽ đi chơi gần khách sạn, hai anh chị cứ việc đi, tới lúc đó lại cùng nhau ăn trưa.”
Lúc cô nói lời này, ánh mắt vô tình rơi trên một cái bàn ở cách đó không xa, cô thấy Giang Tích Ngôn và bạn đồng hành của anh, đang vừa ăn vừa chuyện trò vui vẻ. Đúng lúc này, có một cô gái cao gầy và sành điệu tiến đến bàn của bọn họ, đến gần thì thầm vào tai Giang Tích Ngôn, sau đó mỉm cười và ngồi xuống.
Tật nhiều chuyện của Hạ Nguyên lập tức bùng lên, Giang Tích Ngôn đây là thế nào? Cô thật sự không thể tưởng tượng được kiểu hành tẩu hung thần này của Giang Tích Ngôn, dáng vẻ sẽ trông như thế nào khi yêu một ai đó?
Có điều cô gái đó thật sự rất xinh đẹp, lúc nhìn Giang Tích Ngôn nói chuyện, biểu cảm hoàn toàn có thể được gọi là liếc mắt đưa tình.
Cô nhìn quá chăm chú, Dư Cẩm Niên và Tằng Tuyết bên cạnh đang nói những gì, cô cũng không nghe vào một câu.
Không biết có phải là do tầm nhìn của cô quá công khai hay không, Giang Tích Ngôn vốn đang nói chuyện với người đẹp, bỗng nhiên anh quay đầu lại, nhìn về phía cô.
Cô nhất thời không đề phòng, muốn tránh né cũng đã không kịp, đối diện với cặp mắt đen như mực tàu đó của anh, sinh sôi khiến người khác bắt được hành vi nhìn trộm của cô.
Hạ Nguyên mỉm cười xấu hổ gật đầu với anh, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục dùng bữa.
“Hạ Nguyên…… Hạ Nguyên……”
“A?” Bởi vì thất thần, Dư Cẩm Niên gọi hai tiếng, Hạ Nguyên mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên hỏi, “Sao thế ạ?”
Hành động vừa rồi của cô, tất nhiên đều lọt hết vào mắt Dư Cẩm Niên, anh cười miễn cưỡng: “Chút nữa anh và Tằng Tuyết đi leo núi, nếu em cảm thấy buồn chán, có thể đi spa.”
“Ồ, vâng ạ!”
Dư Cẩm Niên nhìn cô, sau đó lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông đang đàm tiếu với người khác ở đằng xa, khẽ cau mày.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Hạ Nguyên nằm trên giường lớn của khách sạn chơi điện thoại một lúc, thật sự là chán muốn chết, mỗi ngày ở nhà đã trạch, ra tới khách sạn mà vẫn còn trạch thì thật sự là không thể nào nói nổi, vì thế cô đã thay quần áo và đi ra ngoài, mang ý định đi dạo một mình.
Nhưng còn chưa đi đến thang máy, đã đυ.ng phải Giang Tích Ngôn vừa rời khỏi nhà. Anh cầm trên tay một cái xô nhỏ, sau lưng đeo một cái túi là lạ.
“Không đi cùng bạn à?” Giang Tích Ngôn nhìn thấy Hạ Nguyên, lên tiếng hỏi.
“Bọn họ đi leo núi rồi.”
“Sao em không đi?”
“Chân em vẫn còn hơi đau.”
“Vậy bây giờ em đang làm gì một mình em thế?”
“…… Đi dạo lòng vòng.”
Giang Tích Ngôn nhấn mở thang máy, bảo cô đi vào trước, sau đó theo sát phía sau cô, mới tiếp tục lên tiếng: “Tôi đi câu cá.”
“Ồ!” Hạ Nguyên nhìn cái túi trên lưng anh, có lẽ bên trong được chứa dụng cụ câu cá.
“Nếu em rảnh, có thể đi câu cá cùng tôi.”
“……”
Hai mươi phút sau, Hạ Nguyên nhìn đập chứa nước dùng để câu cá trước mặt cô, trong một khoảnh khắc không thể hiểu được tại sao mình lại đi theo Giang Tích Ngôn đến đây.
Giang Tích Ngôn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặc dù vẫn chưa đến mười giờ, nhưng xét cho cùng cũng đã bước vào mùa hè, vào những ngày nắng, sẽ không thể tránh khỏi ánh mặt trời gay gắt.
Anh lấy từ trong túi ra một chiếc mũ ngư dân được gấp gọn gàng, mở ra và đội lên đầu Hạ Nguyên.
Hạ Nguyên vẫn còn đang ngơ ngác, đột nhiên trên đầu xuất hiện thêm thứ gì đó, phản ứng lại mới biết là Giang Tích Ngôn đã đội mũ cho mình.
Mặc dù cô đã tăng cân, nhưng khuôn mặt vẫn rất nhỏ, chiếc mũ ngư dân này là kiểu cho nam, đội trên đầu cô, ngay cả hai mắt cũng bị che lấp. Cô tùy tiện đẩy mũ ra một chút, điều chỉnh lại, lúc này mới lại nhìn thấy ánh sáng.
Cô quay đầu lại nhìn Giang Tích Ngôn, vừa lúc đối diện với ánh mắt mang ý cười của anh.
Hạ Nguyên sờ lên mặt mình: “Sao thế? Có cái gì trên mặt em sao?”
Giang Tích Ngôn nói: “Nhìn dáng vẻ của em, làm tôi nhớ tới Củ Cải.”
“Hả?” Hạ Nguyên không hiểu.
Giang Tích Ngôn cười nói: “Là con thỏ của Hạ Tiểu Kháp.”
Hạ Nguyên sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, Hạ Tiểu Kháp là nhân vật chính trong cuốn truyện thiếu nhi Cuộc phiêu lưu của Hạ Tiểu Kháp của cô, có một con thỏ trắng mê ăn mê ngủ trắng trẻo và mập mạp, là một nhân vật trung gian hài hước, thỉnh thoảng xuất hiện được một đoạn ngắn.
Sao cô có thể giống như con thỏ ngốc kia được?
Tất nhiên, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là làm sao Giang Tích Ngôn biết Củ Cải? Nghe giọng điệu của anh, là đã đọc cuốn truyện thiếu nhi đó của cô rồi sao?
Hạ Nguyên vẫn đang hỗn loạn, Giang Tích Ngôn đã mỉm cười giải đáp câu hỏi của cô: “Tôi đọc xong ba quyển đầu tiên rồi, rất hay.”
Không phải, sách của cô là sách thiếu nhi chỉ phù hợp cho trẻ em dưới mười bốn tuổi thôi mà!
Hạ Nguyên nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của anh, từ cơn gió hỗn loạn biến thẳng thành sấm sét.