Cực kỳ không kiên nhẫn.
Chu Nhiên cấp tốc đưa Lạc Tầm rời khỏi phòng.
Cửa bị đóng lại, Đoàn Cẩn Du đang đọc kịch bản cũng lạnh nhạt ngẩng đầu lên nhìn lướt qua căn phòng, từ cửa chính đến cửa sổ, hết thảy đều bình thường.
Vậy Lạc Tầm vào đây bằng cách nào?
――――――――――――――
Chu Nhiên mặc qυầи ɭóŧ áo ba lỗ, mặt không rửa đầu không chải, như ông lão mới đi mót thóc về, mà vẫn có tinh thần vừa đi vừa lẩm bẩm không ngừng. Trong đầu Lạc Tầm hiện lên một cuộn chỉ rối, một loạt ký ức của nguyên chủ ùn ùn kéo đến, che kín đầu óc hắn, hơn nữa bên tai còn văng vẳng tiếng Chu Nhiên, khiến đầu hắn muốn nổ tung.
Chu Nhiên vừa nói vừa dẫn hắn đi vòng vòng, rẽ qua mấy chỗ ngoặt hành lang của khách sạn mới đến căn phòng ‘cách xa tôi một chút’ như lời Đoàn Cẩn Du nói.
Chỉ mỗi cách xa một chút thôi á? Lạc Tầm chỉ muốn bị ném ra vũ trụ ngay thôi.
Vất vả lắm mới về đến phòng, Lạc Tầm đang muốn đóng cửa lại, lại bị Chu Nhiên dùng chân chặn lấy, cậu ta lau nước mắt, thấm thía dặn dò: “Mấy ngày này cậu cứ ở tạm đâu đi, gần đây có nhiều paparazzi theo dõi anh Du lắm, không có chuyện gì thì cậu đừng đến tìm anh ấy, nếu như bị chụp phải sẽ rất phiền toái.”
“Ừ ừ ừ.” Trong đầu Lạc Tầm nghĩ sang chuyện khác, ậm ừ trả lời, muốn nhanh chóng ứng phó cho xong Chu Nhiên, ai biết được đối phương vẫn không chịu dừng lại.
“Khoảng thời gian này anh Du bận đóng phim, có lẽ không rảnh quản cậu đâu, nhưng cậu cũng nên thành thật một chút, cậu cũng biết trong cái vòng này, người muốn kéo anh Du xuống cũng không ít, cậu đừng để người khác nắm được nhược điểm của anh Du.”
“Ừ ừ biết rồi biết rồi.”
“Mấy hôm trước cậu mất tích,anh Du đã lấy cớ gạt lão gia tử là cậu đến phim trường chăm sóc anh ấy đóng phim, nếu lão gia tử hỏi lại thì cậu đừng có lỡ miệng.”
“Được được được.”
“Còn nữa...”
Rầm ---
Một tiếng động lớn vang lên, Chu Nhiên cứ như vậy bị nhốt ngoài cửa, ngây ngốc nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt một hồi lâu, sau đó mới sâu kín phản ứng lại, cậu ta gãi đầu, lẩm bẩm: “Không phải Lạc Tầm hiền lắm mà? Từ lúc nào lại trở nên ‘hung mãnh’ như vậy?”
Khó khăn lắm Lạc Tầm mới có thời gian yên tĩnh, hắn lết hai chân đến mép giường, ngã ụp mặt xuống giường, đợi đến khi cơ thể thả lỏng hết cỡ, ký ức của nguyên chủ mới dần hiện lên trong đầu.
Nguyên chủ Lạc Tầm vốn là đứa con không được yêu chiều nhất nhà họ Lạc, đã từng gặp Đoàn Cẩn Du trong một buổi tiệc rượu, bởi vì lớn lên rất giống với người mà Đoàn Cẩn Du thích, nên đã bị nhận nhầm ở đó rồi bị lôi ra làm trò cười. Đoàn Cẩn Du sống 28 năm không gần nam nữ sắc, lần đầu tiên có thái độ khác với một người đàn ông. Ông nội của Đoàn Cẩn Du là Đoàn Thẩm Khâm vốn đang u sầu không biết cháu trai mình có thể chất độc thân không, vốn đã chuẩn bị nhận mệnh rồi, lại thấy được đại hỷ.
Sau đó, vì công ty nhà họ Lạc thiếu nợ, nên ông nội của Đoàn Cẩn Du là Đoàn Thẩm Khâm tìm tới cửa, bày tỏ Đoàn gia có thể trợ giúp Lạc gia vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng với một điều kiện là muốn Lạc Tầm làm cháu dâu mình.
Bố Lạc Tầm ước gì có thể tìm được một lý do để đuổi Lạc Tầm đi, cơ hội đưa tới cửa luôn rồi làm sao có thể không đồng ý? Ngay cả quyền quyết định Lạc Tầm cũng không có, như như vậy bị bố ruột “bán” cho Đoạn gia, bị Đoàn Thẩm Khâm cho rằng là người tình của Đoàn Cẩn Du. Bởi vì cậu ta lớn lên rất giống với người trong lòng của Đoàn Cẩn Du, nên Đoàn Cẩn Du cũng không phản đối thái quá. Hai người cứ như vậy giả vờ làm đôi chồng chồng ân ái trước mặt Đoàn Thẩm Khâm, kỳ thật sau lưng lại không giao lưu gì nhiều.
Tính cách Lạc Tầm yếu đuối, vâng vâng dạ dạ, dễ bề khống chế, bị người ta sắp xếp cũng sẽ không nói gì, cả đời bị bắt nạt cũng đáng lắm.
Ngay cả công ty nhà họ Lạc vốn cũng là tài sản của gia tộc nhà mẹ đẻ Lạc Tầm, mà bố Lạc Tầm là Lạc Kỳ, là phượng hoàng nam điển hình, ở rể nhà giàu, sau đó cứ dần dần như tằm ăn dâu ăn đến gia sản nhà vợ, cuối cùng bức tử mẹ Lạc Tầm, sau đó đưa nhân tình với con hoang mà lão nuôi bên ngoài về nhà. Ngay cả cái chết của cậu ta cũng là do người anh trai cùng cha khác mẹ ra tay để danh chính ngôn thuận chiếm đoạt tài sản.
Lạc Tầm đáng thương này rõ ràng là người nhà họ Lạc chính thống, bị bắt nạt nhiều năm như vậy cũng không dám hó hé nửa lời.
Nguyên chủ này không chỉ không quyền không thế mà còn không có năng lực, chỉ có mỗi ý niệm trong đầu là muốn báo thù, đến cuối cùng vẫn phải mặc cho người ta sắp đặt, còn vứt bỏ đi cả tính mạng.
Lạc Tầm thở dài, nếu như hắn chiếm lấy cơ thể này, với tính tình nóng nảy của mình, nếu như bị bắt nạt làm sao hắn có thể để yên cho người ta sắp xếp.
Chợt trong đầu hắn truyền đến một thanh âm xa lạ.
"Xin chào ký chủ."
"Cái quái gì vậy!"
Lạc Tầm sợ hãi giật mình, ngồi bật dậy: "Ai?"
Thanh âm phát ra trong đầu từ tốn nói: "Tôi là hệ thống."
Đầu Lạc Tâm có hơi mơ màng.
Giọng nói trong đầu hắn vẫn tiếp tục: "Chúc mừng ký chủ thành công trói buộc với trò chơi, vốn dĩ trò chơi này dựa theo thực tế, tất cả đều giống và chân thật như ngoài đời thật, ở trong trò chơi, ký chủ cần phải hoàn thành nhiệm vụ để đạt được phần thưởng cuối cùng."