Chương 1

Thời tiết đầu mùa hạ ít nhiều hơi se lạnh, đến giữa trưa nhiệt độ nóng như cái lò hấp, ngay cả hô hấp cũng như sắp bốc hơi vì nóng.

Cho dù là khu bảo tồn cảnh quan thiên nhiên, phong cảnh đẹp, không khí trong lành, cũng mát mẻ hơn thành phố nhiều nhưng vẫn không thể chịu nổi cái mùa hè vạn dặm không có mây, phơi nắng dưới mặt trời chói chang.

Động vật con nào con nấy đều rúc trong hang sâu không muốn chui ra ngoài, thi thoảng lại có vài tiếng kêu mới biết được ở trong này là nơi duy nhất có động tĩnh.

Bỗng nhiên, không biết có một con mèo từ đâu chui ra, toàn thân nó màu trắng tinh, tuy không mập nhưng bộ lông rất mượt mà, vẻ bề ngoài này vừa nhìn đã biết nó không phải mèo hoang, chắc chắn là được sống trong nhung lụa quen rồi, đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này có vẻ không thích hợp lắm.

Có vẻ mèo trắng đã quá khát, cả người nó ỉu xìu, cái đuôi cũng rũ xuống, không có chút sức lực nào. Nó nhìn thấy ở cách đó không xa, dưới ánh mặt trời chói chang tỏa ra ánh sáng lấp lánh, chạy chậm vài bước nó đã tới bên dòng suối nhỏ, sau đó vùi đầu vào uống vài ngụm nước lớn.

Một lúc lâu sau mèo trắng mới hồi phục lại tinh thần, nó nhìn quang cảnh xung quanh một vòng, đôi mắt mở to đảo hai vòng, sau đó dừng lại ở chỗ thượng nguồn đang có người nằm.

Mèo trắng cảnh giác bước từng bước, chờ khi tới gần mới phát hiện ra, sắc mặt của người này tái nhợt, trên trán còn có một miệng vết thương rất sâu, có thể nhìn thấy cả xương cốt.

Nước suối chảy qua rửa sạch máu trên miệng vết thương, chỉ còn lại một ít máu bị nước sông chảy cuốn đi, vết thương bị nước xối tới nỗi trắng bệch, người kia cũng không biết đã ngâm ở trong nước bao lâu mà phình to lên.

Tơ máu rất nhỏ lẫn vào nước, máu đỏ dần nhạt đi. Mèo trắng đột nhiên nhớ ra, vừa nãy mình vừa mới uống nước ở hạ nguồn, mà trong nước không biết đã trộn lẫn bao nhiêu máu của người này.

Ọe–

Thân là một con mèo trắng có thói ưa sạch sẽ, nó hoàn toàn cảm thấy ghê tởm, đang muốn mắng chửi một câu thô tục, lúc này mới phát hiện ra mình không thể nói chuyện.

Mèo trắng ngước mắt nhìn xung quanh, rừng núi trập trùng, mây bay cao vυ"t, bên núi còn có vách núi, người xui xẻo này không biết đã từ vách núi nào ngã xuống, ngâm lâu như vậy, thế mà cũng không có người tới tìm.

Mèo trắng đã sống cả ngàn năm, có loại xác người chết nào mà nó chưa được thấy, nên cũng chẳng có lòng trắc ẩn với đối phương. Đối với nó hiện tại mà nói, lấp đầy cái bụng rỗng đang kêu to của mình mới là chuyện chính.

Kết quả, xác người chết vừa được mèo trắng chú ý chưa đầy năm phút đã bị ném sang một bên, con mèo trắng chạy nhanh như chớp vào rừng cây, rất nhanh chẳng còn thấy bóng dáng.

----------------

Thời gian đã vào khuya, nhưng đêm khuya lại không cho thành phố được yên tĩnh, ánh đèn neon sáng lấp lánh, làm sáng cả một nửa vùng trời.

Những chiếc xe sang của các phú nhị đại trẻ chạy như bay trên đường, hướng tới thành phố thương mại phồn hoa nhất, chỉ để lại từng tàn ảnh.

Màn hình điện tử trên tòa nhà trung tâm thành phố đang phát một đoạn video quảng cáo phim liên tục, đây là một bộ phim chiến tranh, trong mưa bom bão đạn, tự nhiên lại xuất hiện một bóng lưng một người đàn ông, anh ta mặc quân phục, tôn lên dáng người thẳng tắp, vai rộng chân dài. Anh ta đi về phía tia lửa đang không ngừng tóe ra, trong tay chỉ cầm một khẩu súng, kiên định, không chút do dự.

Cảnh nghệ thuật đứt đoạn bi thảm được kéo dài hết khung hình khiến cho người ta cảm thấy thê lương.

Máy quay chuyển cảnh, người đàn ông lộ mặt, anh có khuôn mặt đặc trưng, lông mày và đôi mắt thanh tú, khung xương tuyệt mỹ, cho dù trên mặt có lấm lem bụi đất cũng không thể che được gương mặt đẹp có tính công kích. Không biết có phải do tính cách của nhân vật hay không mà ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm, ẩn chứa lãnh đạm, lạnh tới thấu xương.

Người đàn ông chỉ để lộ khuôn mặt, không có lời thoại, anh quay lưng lại, hình ảnh bóng lưng dừng lại, tên của người đàn ông chậm rãi xuất hiện trên màn hình.

Đoàn Cẩn Du.

Dưới màn hình điện tử là quảng trường thương mại, ở bên dưới có không ít cô gái đang tụ tập, họ ngửa đầu lên nhìn, trong mắt hiện lên hình trái tim, dùng điện thoại chụp ảnh.

Con mèo trắng vốn chẳng có hứng thú với nhân loại, nó thong thả đi lại, nhanh nhẹn len lỏi qua đám người, hễ gặp được cô gái trẻ nào thì lại cọ cọ cẳng chân người ta, chớp chớp đôi mắt ngấn nước, sau đó mềm như bông mà kêu lên một tiếng.

Rõ ràng là đã phạm tội thành thói, hơn nữa còn là kẻ tái phạm không biết ngượng.

Các cô gái trẻ tất nhiên không thể chống lại sức quyến rũ của con vật lắm lông này, chỉ bằng gương mặt lừa người, mèo trắng đã thành công kiếm được một bữa ăn.

Làn gió mát của đêm hè rất dễ chịu, mèo trắng vừa được ăn uống no nê, nó nấc lên một tiếng thỏa mãn, dáng vẻ cao quý, bước chân thong thả đi bộ trên đường. Sau đó lại nhận được sự vuốt ve của không ít cô gái, nó nheo mắt hưởng thụ, thoải mái vô cùng.

Đối với một con mèo không có khát vọng sống như nó, có cơm ăn, có người nựng là quá đủ cho cuộc sống này rồi.

Nhưng sự thoải mái này chẳng kéo dài bao lâu, một chiếc ô tô màu đen phóng vụt qua, bánh xe lăn qua một vũng nước trên mặt đường, nước bẩn bị bắn ra. Mèo trắng vừa mới tìm được chỗ tốt nhất để chợp mắt, vừa duỗi được nửa người đã bị nước bẩn bắn lên khắp người với mặt.