Chương 6
Từ trước đến nay Nhạc Phi nói được thì làm được. Đêm đó, cô dỗ hai đứa nhỏ kia ngủ xong, liền lén lút chui vào phòng Dịch Mạc Lặc; vai nam chính đã sớm biết rằng cô sẽ có hành động này, ngồi ở trên giường đợi cô đại giá quang lâm. Nhạc Phi cũng không gượng ép, trực tiếp trên giường ngồi chồm hỗm trên người anh, hai tay vuốt ve da thịt của anh, trong lòng vô cùng thỏa mãn, chờ đợi đã lâu, cuối cùng đã có thể nhấm nháp bữa đại tiệc này. . . . . . Dịch Mạc Lặc luồn tay vào mái tóc mềm mại của cô, sau đó trườn tới lưng, thấp giọng nói: “Anh không thú vị lại không lãng mạn, không có khả năng sẽ cho em sự bất ngờ nào tương lai nếu em hối hận, anh cũng sẽ không để em đi, em nên suy nghĩ cẩn thận.’’ Một khi đã muốn, anh sẽ không tha cho cô. “Mấy trăm năm trước còn có thể suy nghĩ, em quen biết anh cũng không phải ngày một ngày hai.” Cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của anh, cô cảm thấy mình giống như sắc nữ. “Bây giờ ngay cả với tình yêu anh cũng có tính toán, giả sử anh được hạnh phúc còn em lại gặp phiền phức, vậy không thiệt thòi cho em sao?” Nhạc Phi cười ngọt ngào, càng nhìn càng đẹp.”Anh đã để cho em lên giường của anh, không phải là chứng tỏ anh đã chấp nhận em sao? Vậy thì em có thiệt thòi gì đâu?” Dịch Mạc Lặc cười.”Thực ra, buổi chiều thấy em và người đàn ông kia cười nói vui vẻ, anh rất ghen tị.” “Ha ha, biết ghen tị là chuyện tốt.” Anh xoa xoa cánh tay trắng nõn của cô, “. . . . . . Đây là điều em thật sự muốn sao?” “Sao. . . . . . Đột nhiên.” Cô liếʍ liếʍ môi, dáng người to lớn của anh đã sớm làm cô ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể nhào tới ăn anh ngay lập tức, để thỏa mãn du͙© vọиɠ nhiều năm qua. (Di: câu này phải là của nam chính chứ nhể =,=) “Không hối hận sao?” Dịch Mạc Lặc lộ vẻ khó xử, chưa quên cặp mắt mê người lộ ra vẻ tham lam. Người con gái này thật sự là háo sắc không đổi, không có tiến bộ gì cả. . . . . . Nhạc Phi chớp mắt mấy cái, khóe miệng nhếch lên, cười nhạo câu hỏi ngu xuẩn của anh.”Sao phải hối hận? Không phải là anh cũng biết em rất muốn anh sao?” Cô muốn anh, mười năm trước . . . . . . vội vàng mà bỏ mất, mười năm sau, cô đã hai mươi tám, năm tháng như bay, nhưng cái cô lo lắng không phải là tuổi, mà là bỏ qua lần này nói không chừng còn phải chờ thêm mười năm nữa, đến lúc đó có còn thể lực để giở trò với anh hay không cô không dám chắc, thà rằng ngay bây giờ, thịt thiên nga dâng đến miệng sao có thể buông tha. Cũng đã chờ được mười năm, tâm tình kích động đến điên người, nếu thành quỷ cũng muốn phong lưu, cô muốn ăn anh là nguyện vọng bấy lâu nay. Cho dù trời đất có dao động, nước biển chảy ngược, dìm ngập Đài Bắc cũng sẽ không thay đổi mục đích lúc này —— có được anh! Cô có ý xấu với anh từ lâu rồi, hắc hắc hắc. . . . . . “Em đáng có được người tốt hơn anh.” Dịch Mạc Lặc thở dài, trong lòng mâu thuẫn nhưng không muốn buông tay. Nhạc Phi rất đẹp, dáng người cũng chuẩn, chỉ cần không giống kẻ háo sắc, bộc lộ bản chất tham lam với mình như lúc này, có thể nói người gặp người thích, cô xinh đẹp như thế sẽ có được người đàn ông tốt, anh không nên ở cùng một chỗ với cô, trước kia không, tương lai lại càng không. Nhưng là. . . . . . “Em chỉ muốn anh.” Cô mỉm cười, cười đến mức anh thấy lạnh trong lòng.”Yên tâm, em nhất định sẽ yêu thương anh, sẽ không để cho anh cảm thấy đau khổ. . . . . .” Bọn họ thật sự là. . . . . . (Di: một cặp đi ngược lại quy tắc ngôn tình =]]) Dịch Mạc Lặc vuốt ve gương mặt của cô, Nhạc Phi giống như mèo, im lặng ngoan ngoãn để chủ nhân vuốt ve. Biết rõ là nếu mình đáp ứng chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục, nhưng sắc đẹp trước mặt, anh lại không phải họ Liễu, hơn nữa anh không thể vứt vỏ tình cảm đối với cô. Người anh khao khát là cô, anh cũng chỉ cần cô. Nếu từ chối, anh làm không được, nếu vậy, thì buông xuôi đi. . . . . . Ai. “Nếu em muốn, vậy đến đây đi.” “Ha ha. . . . . . Em không khách khí.” Nhạc Phi liếʍ liếʍ môi, hai cánh tay mảnh khảnh bắt đầu làm càn. Vốn cho là cô chiếm hết thượng phong, nào biết anh chỉ cần xoay người một cái cô liền mất quyền chủ đạo, chỉ có thể mặc cho anh bừa bãi phóng túng. Ngoài cửa sổ đột nhiên sấm chớp đùng đùng, tiếng sấm vang rền trong đêm—— Toàn thân đau nhức là tượng trưng cho hạnh phúc, cũng là kết cục của sự dung túng. . . . . . Nhạc Phi bị một nụ hôn đánh thức. “Chào buổi sáng.” Giọng nói của anh vẫn như năm đó, ngọt ngào như rượu vang khiến cô say như điếu đổ. “Sớm. . . . . . Mạc Lặc, em rất thích hình xăm trên lưng anh, một con hổ rất đẹp. . . . . .” Tối hôm qua trong lúc hôn lưng anh, cô mới phát hiện việc này. “Em thích là tốt rồi.” Đó là kết quả của tuổi trẻ nông nổi, bây giờ cũng không hối hận, bởi vì một sự kiện đi qua mới có sự kiện mới đến. “Anh tuổi hổ, em tuổi dê, chúng ta có được tính là ‘ dê vào miệng cọp ’ không nhỉ?” Anh lại cho rằng đưa hổ vào miệng dê thì có. Cô nằm sấp trên giường, anh nằm đè lên lưng cô, một tay ôm lấy cô, một tay thăm dò vuốt ve bộ ngực tròn, nhanh chóng kí©h thí©ɧ phản ứng của cô. “Em rất mệt mỏi. . . . . .” Được, cô thừa nhận, là cô háo sắc, tâm địa bất lương, cả một đêm không chịu buông tha anh, định quấn quít ăn sạch anh, không ngờ . . . . . người bị ăn sạch lại là mình, ba giờ sáng mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, bây giờ còn, hôm nay cô còn phải đi làm mà! Dịch Mạc Lặc cầm tay cô đè vào hạ thể đã sớm khôi phục của mình, cho cô biết giờ phút này anh có bao nhiêu khát khao. “Không phải em nói là cả đêm không cho anh ngủ sao?” Ngược lại trở thành anh không cho cô ngủ. “Chỉ là nói đùa thôi mà. . . . . .” Trời biết, về sau cô không dám nói ẩu nói tả nữa. Anh không nói, tiếp tục hôn nhẹ, làm cho bàn tay của cô vuốt ve lửa nóng ở hạ thể của mình, sự tra tấn rốt cục làm cho cô nhận thua. “Em thật sự không nhúc nhích được, nếu anh muốn thì tự xử đi. . . . . .” Cô không làm gì nổi nữa. Dịch Mạc Lặc ngậm vành tai của cô, rồi đến cổ, cuối cùng cắn bờ vai trắng nõn, anh tự tay thăm dò vào chỗ tư mật, xác định cô có thể tiếp nhận mình, nâng hông của cô lên, chậm rãi tiến vào. “A a. . . . . .” Nhạc Phi phát ra tiếng rêи ɾỉ thong thả, bị anh trêu đùa, du͙© vọиɠ nhanh chóng dấy lên, cô lập tức cong người lên đón, làm cho anh có thể tiến vào càng lúc càng sâu, nhanh chóng đạt được kɧoáı ©ảʍ. Nơi tư mật của cô càng làm tốc độ va chạm của anh nhanh hơn, biết rõ không nên tra tấn cô như vậy, nhưng lửa này là do cô khơi mào, đã có can đảm khơi mào thì phải có can đảm hứng lấy du͙© vọиɠ của anh, dĩ nhiên, anh vẫn hạ thủ lưu tình, sợ cô bị thương. Lực đạo va chạm càng lúc càng sâu, một lần cuối cùng tiến lên, một lượng nhiệt lớn bắn vào trong cơ thể cô, hai người đạt tới cao trào, tiếng thở dốc sung sướиɠ quanh quẩn bên tai, hương vị ham muốn cũng phiên tán khắp nơi, thân thể của bọn họ chậm rãi từ phấn khởi chuyển sang bình tĩnh. . . . . . “Anh quên dùng bαo ©αo sυ.” Anh rời khỏi, nằm ở bên cạnh cô, lúc này mới giật mình nhớ ra sai lầm của mình. “Không sao. . . . . .” Cô gác chân lên đùi anh, đầu ngón chân suồng sã gãi tứ phía mắt cá chân của anh, nói: “Em đang trong kỳ an toàn.” “Tối hôm qua là lần đầu tiên của em, anh không nên đối xử với em như vậy. . . . . .” Anh ngọt ngào nói. Loại xin lỗi loạn không thành tâm này, cô cười thầm trong lòng.”Cho nên phạt anh một tháng kế tiếp không được chạm vào em.” Dịch Mạc Lặc nhướn mày, sắc mặt tà khí.”Có thể được nếu em đừng đến tìm anh.” Anh bị cấm dục nhiều năm, không giống cô mới ra đời, khó có thể khắc chế. “. . . . . .” Đáy mắt ham muốn đã lui, xem ra là cho cô ăn no, còn mình lại còn chưa thỏa mãn. Điều này đủ để chứng minh, hai người bọn họ đều rất háo sắc. “Thật kỳ quái!” Dịch Tuyên đột nhiên nghiêng đầu, nhìn dĩa thức ăn nói. “Làm sao vậy?” Dịch Mạc Lặc hỏi con gái. “Vì sao dì tiểu Phi còn ở nhà chúng ta?” Nhạc Phi sờ sờ đầu cô bé, hỏi: “Tuyên Tuyên không thích dì tiểu Phi ở đây sao?” “Thích chứ! Sau này dì tiểu Phi sẽ ở lại nhà chúng ta sao?” Dịch Tuyên hỏi. “Con hoan nghênh không?” Dịch Tuyên hưng phấn không thôi.”Có chứ ạ! Vậy về sau chúng ta cũng có thể cùng nhau ngủ.” “Ngu ngốc.” Dịch Cần nhỏ giọng nói. Dịch Tuyên nghe thấy được, hỏi: “Anh nói ai ngu ngốc? Ba ba nói không được nói ngu ngốc.” Dịch Cần lười giải thích, yên lặng cúi đầu ăn. “Tuyên Tuyên, ngày mai dì tiểu Phi mới ngủ với con được không?” “Được!” Dịch Tuyên lập tức dời sự chú ý, nhưng lại nhanh chóng nói: “Nhưng mà dì tiểu Phi không được chờ con ngủ say rồi vụиɠ ŧяộʍ chạy tới phòng ba ba nha, ba ba lớn như vậy, có thể tự mình ngủ.” Nhất thời, sắc mặt hai người lớn đều đỏ ửng, Dịch Cần còn âm thầm cười. Đã qua ba ngày, nhưng Dịch Mạc Lặc vẫn còn nhớ rỡ sự triền miên đêm đó. Nhạc phi giống như là yêu nữ ngàn năm, làm cho anh không thể chợp mắt cả đêm, ứng phó yêu cầu vô độ của cô; nụ hôn buổi sáng cô lưu lại trên má anh vẫn còn, nhưng sau đó suốt ba ngày bọn họ không gặp mặt. Ngày đầu tiên có điện thoại, Nhạc Phi vội vàng nói rõ nhiều việc bề bộn nên cho qua; ngày hôm sau lại có điện thoại, anh hỏi cô vì sao không đi làm, cô nói cô phải đi công tác một tháng, bảo anh không cần quan tâm; ngày thứ ba là không còn tin tức. Làm gì có chuyện đi công tác một tháng? Lý do sứt sẹo này cho dù là ai cũng cảm thấy khác thường. Từ trước đến nay có đàn ông phóng túng một đêm rồi hôm sau hành tung không rõ, không ngờ hôm nay anh lại bị cô dùng chiêu này? Một tuần trôi qua, Dịch Mạc Lặc mỗi ngày đều gọi và nhắn tin, nhưng cô không nghe cũng chẳng trả lời tin nhắn. Điều này làm sắc mặt của anh càng lúc càng khó coi, cảm thấy cô đang né tránh mình, tâm tình dị thường. Cũng bởi vì nguyên nhân là cô, gần đây đi làm trong đầu toàn cô, thái độ làm việc chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, ngay cả ở Hằng võ quán, đệ tử cũng phát hiện anh không bình thường, liên tiếp hỏi vì sao anh lại thế, anh cũng chỉ có thể cười rồi nói không có gì. Lần này, anh thật sự bại trên tay cô. Anh không nhớ rõ tại sao bọn họ quen nhau, nhưng nhớ rõ hàng năm cô đều đến thông báo một lần. Năm mười chín tuổi, anh không nhớ rõ cô là ai, sau này lại từ từ quen thuộc, có khi thấy anh chào hỏi, nhưng chỉ thế mà thôi. Hai mươi tuổi, cô lại thông báo, anh cảm thấy tuổi cô còn quá nhỏ, ngoan ngoãn về nhà học bài thì hơn, nên phá cô. Nhưng cũng từ khi đó, mỗi buổi tối anh không thể về nhà, cô sẽ có lòng tốt thu lưu anh, anh đối xử với cô như em gái, thầm nghĩ có một chỗ ngủ là tốt rồi. Hai mươi mốt tuổi, cô tiếp tục đến thông báo, vẫn còn nhớ rõ ngày đó anh tốt nghiệp trung học, nhưng vừa đánh nhau xong nên về nhà, tâm tình đang khó chịu, không quan tâm lắm đến thông báo của cô. Hai mươi hai tuổi, cô trở nên rất đẹp, dáng người không tồi, thấy cô một mực chung tình với mình, hai người lại thường xuyên ngủ cùng nhau, trong lòng anh cảm thấy nếu là cô thì cũng được, kết quả vừa hỏi mới phát hiện cô mới mười bảy tuổi, lập tức bảo cô chờ đến khi mười tám tuổi rồi lại, dù sao anh cũng không muốn phạm pháp. Một lần cuối cùng, rốt cục cô cũng đã mười tám tuổi rồi, kết quả. . . . . . Nghĩ lại mà kinh. Lúc cô thích anh, tuy rằng anh không động tâm, nhưng không thể nói là trong lòng đã có một góc nhỏ nhoi dành cho cô, bọn họ rất ít khi nói chuyện với nhau trong thời gian dài, nhưng ở bên cạnh cô, anh có thể hoàn toàn thả lỏng. Sau này gặp lại, vẻ đẹp của cô làm anh không dám vọng tưởng giữ lấy, nhưng công lực bám dính của cô lại tăng, dần dần làm cho anh không thể chống đỡ được, cuối cùng tiếp nhận cô. Nếu là lần đầu của cô, anh cũng đã trả giá bằng tình cảm, cho nên không cho phép cô tự tiện nói chấm dứt là chấm dứt —— Anh tức giận sắp điên rồi, nhắn tin cho cô: gọi điện thoại cho anh, bằng không hậu quả tự gánh vác. 3 phút sau, rốt cục Nhạc Phi cũng gọi điện thoại, hết sức ủy khuất. “Mạc Lặc. . . . . . Anh đừng tức giận được không?” Cho dù lại có tức giận tới mức nào, cuộc điện thoại này cũng đã làm giảm một nửa. “Rốt cục cũng muốn từ bỏ phải không? Anh đã sớm nói rồi, chính em muốn bước vào thế giới của anh thì đừng nghĩ đến việc có thể nói lui liền lui, chỗ của anh là nơi không thể rút.” Nhạc Phi bị anh chọc cười, thẹn thùng nói: “Còn lâu em mới bỏ, anh. . . . . . dùng tốt lắm mà!” Đêm đó cực kỳ đáng giá, luôn lẩn quẩn trong tâm trí cô. Dịch Mạc Lặc bỗng dưng đỏ mặt.”Vậy tại sao lại trốn anh?” “Bởi vì, bởi vì. . . . . .” Nghĩ tới việc Viên Viên nghe thấy thảm án này đã cư nhiên cười đau cả bụng, cô cảm thấy rất xấu hổ, “Thật mất thể diện, là bi kịch buồn cười.” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh cố ý lên tiếng hỏi. “Không thể nói sau một tháng sao?” Cô thật sự thực chật vật, ám muội . “Tránh được hôm nay cũng trốn không được ngày mai, nếu em không nói, hậu quả tự gánh vác.” Hu hu, lại uy hϊếp cô. . . . . . “Em. . . . . . té gãy chân .” Thật sự là một bi kịch buồn cười —— Sáng hôm đó Nhạc Phi vui vẻ về đến nhà, trang điểm cho tốt, đang muốn đi làm, không ngờ ra tới phòng khách bị trượt chân, té thê thảm, bắp chân trái gãy xương, đủ để hiểu tình hình lúc ấy thảm thiết tới mức nào, ít nhất phải một tháng sau mới có thể gỡ thạch cao trên bắp chân ra. “Viên Viên nghe xong ngọn nguồn, khoa trương mãnh liệt đập tường, anh nói em có phải là cô ấy quá đáng không?” Thấy bạn trai tới thăm mình, Nhạc Phi giống cô gái nhỏ rúc vào trong lòng bạn trai tìm sự ấm áp, về phần cái tên phụ tá chỉ biết cười nhạo kia đã bị cô quăng đến biên cương cho tự sinh tự diệt. “Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?” Người phụ nữ của anh đang nằm trên giường, chân trái còn treo ngược lên cao, nhìn rất đáng thương. “Em vội vàng đi làm, ai biết lại đυ.ng vào cái gì để bị trượt chứ, hu hu hu. . . . . . Khi đó em thật sự rất đau, bác sĩ còn khen xương của em rất tốt, may mắn là không bị dập nát xương.” Bị thương còn bị trêu chọc, thật là khóc không ra nước mắt. “Thật là, lần sau phải chú ý, biết không?” “Ừ, em đã biết. Ủa, anh tới thăm em, vậy còn tiểu Cần, Tuyên Tuyên đâu?” “Anh nhờ dì Trần giúp anh hai tiếng.” “Chỉ có hai tiếng. . . . . .” Ai oán. Dịch Mạc Lặc liếc cô một cái.”Là ai cố ý không cho anh biết?” “Em cảm thấy tại mình ngu ngốc, ở trong nhà còn bị ngã như vậy, ngay cả bác sĩ cũng nói là vô duyên, Viên Viên cũng cười tới mức đó, em cảm thấy rất mất mặt, lại rất xấu, cho nên mới không muốn anh biết, sợ anhlo lắng.” Cô không nói, ngược lại khiến cho mấy ngày nay tinh thần anh không yên, cả ngày ngoài việc nhớ cô cũng chỉ có nhớ, thậm chí trong lòng còn bắt đầu xuất hiện loại ý tưởng: cô không có được anh nên mới cảm thấy mới mẻ, một khi cô đã có được sẽ lập tức buông tay. Không ngờ anh cũng sẽ có lúc bất an như vậy, toàn bộ đều là do cô gái nhỏ này ban tặng. “Anh đang suy nghĩ gì vậy?” “Anh suy nghĩ em thật tinh quái, khiến cho anh không dứt bỏ được. . . . . .” Anh nắm chặt tay cô.”Anh đã nói rồi, một khi em bước vào cuộc sống của anh, anh sẽ không thả em đi, em cũng không có cơ hội hối hận.” Anh bá đạo ép cô nhận tình cảm của mình. “Nếu như chán ăn thì làm sao bây giờ?” Nhạc Phi nghe xong cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng miệng vẫn không dễ dàng thỏa hiệp, dù sao cô cũng phải chờ thật lâu mới có thể hưởng dụng, đương nhiên phải nghịch một chút. “Yên tâm, anh sẽ không để cho em có cơ hội chán ăn đâu .” Anh dựa sát vào tai cô, giọng nói ngọt ngào như rượu nguyên chất, dụ dỗ cô hôn sâu, sau đó tinh tế nhấm nháp da thịt mềm mại của cô, vừa mυ"ŧ vừa cắn. Lửa trong cơ thể Nhạc Phi bị khơi mào, lại phải kiềm chế không thể dính vào, người đàn ông này quá ghê gớm! “Em có thể ăn mỗi ngày không? Anh thật sự có bản lĩnh khiến cho em ăn không ngán sao?” Cô nhíu mày nghi ngờ, thân thể lại càng lúc càng dựa sát anh. “Thử xem, em sẽ biết.” Trong phòng bệnh, xuân ý dạt dào; ngoài phòng bệnh , hàn ý cũng không kém. Viên Viên nhịn không được xoa xoa cánh tay đang nổi da gà.”Bọn họ thật là. . . . . .” “Đáng sợ thật, Viên Viên, thì ra thủ trưởng nhà ngươi háo sắc như vậy, haizzz. . . . . .” Phó Tử Kỳ cũng nhịn không được lắc đầu thở dài. Quả nhiên là một thế hệ sắc nữ. Nằm viện thật khó chịu. Khẳng định là không ai thích bệnh viện, dù sao ở trong này luôn phải đối mặt với sinh lão bệnh tử. Dịch Mạc Lặc chiều nào cũng đến thăm cô hai tiếng, anh rất quý trọng hai tiếng này, dù sao thì anh còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ. Nói đến hai đứa nhỏ kia, cô rất nhớ bọn nhỏ. . . . . . Không biết bọn nhỏ có giống cô nhớ mình hay không? “Ai ai ai. . . . . .” “Chớ lộn xộn, tôi còn chưa ký tên xong.” Phó Tử Kỳ Không mời mà tới đang để lại ký hiệu trên thạch cao ở chân cô. “Anh rất rảnh rỗi sao?” Ba ngày thì sẽ có hai ngày đến báo danh một lần. Ngoại trừ Viên Viên, người thứ hai biết chuyện mất mặt này tất nhiên là Phó Tử Kỳ. Bởi vì quá mất mặt, cho nên không muốn nói với đồng nghiệp, Phó Tử Kỳ lại có biện pháp thăm dò tình hình, làm cho cô rất bội phục. “Không, bạn gái của tôi nói tôi rất dịu dàng.” “Cô gái đáng thương vô tội thiện lương nào lại thích anh?” Không tranh cãi với anh ta, cô thấy thiếu cái gì đó. Phó Tử Kỳ cười bí hiểm, tiếp tục vẽ như gà bới trên chân cô, phải biết rằng có thể thừ dịp cô không thể làm gì mới ăn hϊếp được cô, đợi cô xuất viện, đừng mong có cơ hội. “Bạn gái của anh chẳng lẽ là. . . . . . Tôi cầu xin anh đừng vẽ nữa, anh thật là ngây thơ!” Ai, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đáng thương. Đấu không lại anh ta, Nhạc Phi xoay tay trái, nhìn đồng hồ, hạ lệnh đuổi khách, “Phó Tử Kỳ, anh có thể lăn rồi, bây giờ sẽ có người tới chăm sóc tôi.” “Thực vô tình, tốt xấu gì anh cũng tới thăm em, nếu không bệnh viện buồn như vậy, em không sớm ngồi xe lăn chạy đi mới là lạ.” Anh hiểu rõ Nhạc Phi không thích ngồi một chỗ lâu. Nhạc Phi ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại: “Thật sự cám ơn anh mỗi ngày bớt thời giờ tới tìm tôi vui vẻ!” Người này, đợi cô xuất viện xem anh ta còn cười được không! “Tiểu khả ái, anh thích em như vậy, đương nhiên sẽ đối xử tốt. . . . . .” Phó Tử Kỳ chụp tay của cô, dán sát mặt mình lại gần mặt cô. Động tác vô cùng thân thiết này vừa vặn bị Dịch Mạc Lặc đi vào phòng bệnh trông thấy, ba người ngơ ngẩn vài giây, cuối cùng Dịch Mạc Lặc mở miệng trước. “Tôi không quấy rầy hai người chứ?” Vẻ mặt của anh nghiêm túc lạnh lùng, miệng cũng không cười. Phó Tử Kỳ cười cười rút tay về, vội vàng giải thích: “Tôi thuận đường lại đây thăm tổng giám, không ngờ các người quen như vậy, còn thăm riêng nữa, không quấy rầy hai ngươi nói chuyện phiếm, tôi đi trước, lần khác trở lại thăm.” Anh ta vừa đi, phòng bệnh nhất thời có chút lạnh. “Tình cảm giữa hai người tốt lắm à?” Dịch Mạc Lặc hỏi thẳng, không quanh co lòng vòng. Anh nhớ rõ người đàn ông kia đã tới thăm tiểu Phi một lần. “Không sai, Mạc Lặc, anh đừng hiểu lầm, anh ta là anh họ của em, từ nhỏ đã thíchbắt nạt em, anh ta là cơ sở ngầm của cha em, lần này còn phải cố gắng nịnh bợ anh ta thì anh ta mới không mật báo, bằng không nhất định cha em sẽ tự mình đến đây áp giải em về Đài Trung.” “anh họ?” Hai chữ này giống như thuốc an thần, làm anh bình tâm lại. “Đúng vậy, bằng không anh cho rằng em sẽ để cho người khác tùy tiện chạm vào em sao? Người này thật là đáng giận, dám vẽ bậy lên thạch cao của em, anh xem!” Thạch cao trước đó đang sạch sẽ bây giờ tràn ngập đủ thể loại hình. “Dù sao cũng phải gỡ bỏ, chiụ thôi.” Rốt cục vẻ mặt của anh cũng bình tĩnh trở lại. “Mạc Lặc, biểu tình lúc nãy của anh rất dọa người đó.” Liếc mắt nhìn, xác định gió êm sóng lặng, cô mới dám nói. “Bởi vì anh ghen tị.” Từ lúc thừa nhận tình cảm của mình, anh sẽ không hề che dấu, đối mặt với cô, toàn bộ phản ứng của anh sẽ viết ở trên mặt.”Anh không thích có người chạm vào em.” “Anh ta là anh họ của em, chắc là không sao chứ?” Cô rất ít khi nói ra quan hệ giữa mình và Phó Tử Kỳ, thế nên cũng quên mất việc nói với anh. “Cho dù là có quan hệ máu mủ, anh cũng không thích.” Tình yêu của anh chính là thế, ham muốn giữ lấy mãnh liệt, cho nên anh cũng không dễ dàng trả giá.”Dọa em sợ sao?” Nhạc Phi chọc chọc hai ngón tay với nhau. “Anh xin lỗi. . . . . .” Dịch Mạc Lặc cảm thấy có lỗi.”Anh chưa từng thích một người, cho nên không biết nên làm như thế nào. Em và tiểu Cần, Tuyên Tuyên thì khác, tình cảm của anh đều đặt lên cả ba người, biết rõ em không phải là trẻ con, nhưng anh lại luôn bảo vệ em như vậy, bắt em phải nhận tình cảm của anh. . . . . . Bọn nhỏ sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi anh, anh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng anh không muốn em đi đếnn nơi anh không biết, em có thể hiểu được tâm ý của anh không?” Cô nhẹ nhàng vuốt cằm. “Anh còn phải học tập, nếu làm không tốt, em phải dạy anh.” Anh nhẹ nhàng vươn tay ra, muốn ôm cô nhưng sợ bị từ chối nên đành hạ xuống. Nhạc Phi phát hiện, chủ động cầm tay anh.”Không chỉ có anh thích một người, em cũng vậy, cho nên về sau chúng ta phải cùng nhau học tập, em cam đoan tuyệt đối sẽ không nói dối anh.” Dịch Mạc Lặc cười. Sau khi Nhạc Phi xuất viện, Dịch Mạc Lặc đưa cô về nhà mới phát hiện thật ra không phải là bi kịch, tất cả đều là do cô tự làm tự chịu. Anh chưa từng thấy căn phòng nào lộn xộn như vậy, toàn bộ phòng khách tìm không thấy nơi để ngồi, mười năm trước Nhạc Phi còn sạch sẽ, trong phòng không nhiễm một hạt bụi, một chút bẩn sẽ khiến cô chà lau nửa ngày, nay hoàn toàn biến dạng. Anh hỏi cô bị cái gì đả kích, cô miễn cưỡng trả lời: “Vật cực tất phản.” Cô vẫn cho là bảo trì sạch sẽ sẽ không thấy gián, không ngờ trong lúc dọn phòng lại phát hiện hay có gián, hơn nữa còn thừa dịp cô ngủ, vụиɠ ŧяộʍ leo lên trên người cô bò qua bò lại, cô sợ vô cùng, từ đó về sau không thèm dọn phòng nữa. Vật cực tất phản —— cô lười biếng thì có. Dịch Mạc Lặc mất một tuần mới dọn dẹp sạch sẽ chỗ ở của cô, đương nhiên trong lúc đó cô sẽ ở lại nhà anh. Anh còn nghiêm trọng cảnh cáo, nếu nhà của anh lộn xộn, cô phải chịu trách nhiệm.