Chương 3
Nhạc Phi và Dịch Tuyên, một lớn một nhỏ nối lại tình xưa . Thủ trưởng vui vẻ, thân là cấp dưới tự nhiên cũng có thể cảm thấy xuân về hoa nở, ý xuân dạt dào. Trừ phi bất đắc dĩ, bằng không Nhạc Phi đi đến đâu, phía sau luôn luôn có một bóng người nhỏ bám sát phía sau, có khi cầm dâu tây, có khi cầm hoa quả, mặc kệ cầm cái gì trên tay, Dịch Tuyên cũng dính với Nhạc Phi, kết quả thời gian cha và con gái có thể ở chung chỉ còn lại lúc nghỉ trưa. Dì Trần bị cảm quá nghiêm trọng, mấy ngày rồi vẫn chưa khá hơn, anh đành phải mang theo con gái đi làm, may mắn là con gái rất ngoan ngoãn, không khóc nháo, hơn nữa Nhạc Phi cũng giúp anh không ít, khiến cho anh có thể chuyên tâm làm việc. Nếu cô muốn dẫn Tuyên Tuyên đi hơi lâu cũng sẽ nói trước cho anh một tiếng, mục đích không có gì hơn là cửa hàng tiện lợi cạnh đó, quán kem đối diện hoặc là tiệm cà phê bên đường, đều là những nơi khá gần, anh cũng yên lòng để cho hai cô cháu đi ra ngoài. Nhưng mà, mặc dù hai vị đương sự không để ý hay cảm giác được có chỗ quái dị, vẫn sẽ có lời đồn truyền ra. . . . . . Buổi chiều là người thay lượt của anh – tiểu Cao dẫn đầu làm khó dễ —— “Anh không có cảm giác là Nhạc tiểu thư lầu 12 của ‘’Hạnh phúc nhân thọ’’ thích anh sao? Không chỉ mỗi ngày đều giúp anh chăm sóc Tuyên Tuyên, anh còn có bữa ăn sáng miễn phí, theo như em nghĩ, một người nếu không thích đối phương, chắc chắn sẽ không cam tâm tình nguyện làm công việc này.” Tiểu Cao vỗ vỗ vai của anh, cười, “Em khẳng định trăm phần trăm nhất định là cô ấy thích anh!” Không cần tiểu Cao khẳng định trăm phần trăm, anh cũng có thể thấy được Nhạc Phi còn thích mình. “Nhạc tiểu thư thích Tuyên Tuyên, trùng hợp trong khoảng thời gian này bảo mẫu lại bị bệnh, tìm không được người trông nom, cho nên anh rất cảm kích thiện ý của Nhạc tiểu thư, về phần bữa sáng là anh nhờ cô ấy mua, bởi vì buổi sáng anh phân thân còn không kịp, nếu cô ấy thật sự thích anh, cậu có từng thấy anh và cô ấy dùng cơm chung hay chưa? Hay là tan tầm cùng nhau về nhà?” Dịch Mạc Lặc chậm rãi giải thíchnhư thể cũng không bị lời ra tiếng vào đó ảnh hưởng một chút nào. Nhạc Phi thực sự thích anh, nhưng mà không biểu hiện trước mặt bên thứ ba, thậm chí lần thứ hai mua bữa sáng giúp anh cũng đã thương lượng rồi, không muốn trở thành chủ đề trà dư tửu hậu của người khác, càng không muốn tự mình rước thêm phiền toái. Cô rất thông minh, làm việc thành thục, thứ nhất là có thể giúp được anh, thứ hai cũng bảo vệ cả hai trước những lời đồn đãi xung quanh, anh rất khâm phục phương thức xử lý của cô. Tiểu Cao đành gật đầu đồng ý. Quả thật nghe những lời của Dịch Mạc Lặc mới thấy, ngoại trừ lúc Nhạc tiểu thư thấy Tuyên Tuyên sẽ mỉm cười, đối với những người khác vẫn đối xử bình đẳng, thậm chí ngay cả ba ba của Tuyên Tuyên cũng không ngoại lệ. Bọn họ là cộng sự nhiều năm, hắn biết rõ Dịch Mạc Lặc sẽ không nói dối, nếu anh đã phủ nhận, chắc chắn sẽ không việc này. “Anh nói đúng, ai dạy hai người ngốc như vậy chứ, những người đứng ngoài xem đều phải đoán bậy.” Công việc nhàm chán cần nhất là loại chuyện Bát Quái kích thich để chấn hưng sĩ khí.”Thật ra điều kiện của anh cũng tốt, vẻ bề ngoài tuyệt đối xứng đôi với Nhạc tiểu thư, hơn nữa tính cách làm đến nơi đến chốn còn có trách nhiệm, không dánh bạc không chơi gái lại không uống rượu, là người đàn ông tốt nhất, ngoại trừ việc có hai đứa con riêng mà thôi.” Ai, vết thương trí mệnh. “Hai đứa con riêng là con trai và con gái của anh.” “Đương nhiên là em biết, nhưng không mấy người chịu làm mẹ kế. . . . . .” Ngày đó không cẩn thận tiết lộ tin tức vợ của Dịch Mạc Lặc đã mất, từ đó về sau quầy trực ban vô cùng náo nhiệt, cũng bởi vì liên quan đến Dịch Mạc Lặc, cho nên hắn thường có thức ăn miễn phí để hưởng, đây là phương pháp những người kia dùng, đáng tiếc là lấy lòng sai người rồi, Dịch Mạc Lặc quan tâm nhất hai bảo bối, những người kia lại chỉ muốn lấy lòng anh, dùng sai phương pháp đương nhiên hiệu quả cũng không có. “Anh không định kết hôn.” Câu nói đơn giản có thể chấm dứt mọi chuyện. Tiểu Cương thấy anh rất tự tin.”Nói trước bước không qua, chuyện tình cảm rất khó nói, anh càng chắc chắn, kết quả càng không như ý anh mong muốn.” Dịch Mạc Lặc hiểu được ý của tiểu Cao, không tiếp tục tranh cãi, đúng lúc đến phiên anh tuần tra, anh thông báo với tiểu Cao một câu rồi đi. Bây giờ anh không có hứng thú với chuyện kết hôn, chỉ muốn chăm sóc hai đứa nhỏ và chuyên tâm làm việc. Khi tuần tra đến lầu 12, đúng lúc thấy Nhạc Phi và con gái đứng bên cạnh cửa sổ nhìn quang cảnh bên ngoài. “Tuyên Tuyên, kia là tòa nhà một trăm lẻ một tằng, có phải là rất cao hay không? Có ngày dì tiểu Phi dẫn con lên tầng cao nhất ngắm phong cảnh được không?” Nhạc Phi ôm Dịch Tuyên bằng một tay, một tay chỉ tòa nhà cao ngất bên ngoài cửa sổ. “Vậy. . . . . . Ba ba và anh trai cũng có thể đi không ạ?” “Đương nhiên là có thể.” Cô cười híp mắt nói. “Dì tiểu Phi, dì. . . . . . Có thích ba ba hay không?” Nhạc Phi không chút suy nghĩ , thản nhiên thừa nhận, “Thích.” Dịch Mạc Lặc nghe xong, không biết vì sao, trong lòng bỗng nhiên rung động. Ở trước mặt anh cô thừa nhận là một việc, nhưng trước mặt người khác lại thản nhiên thừa nhận là một việc khác. “Vậy. . . . . . Dì sẽ kết hôn với ba ba sao?” Đầu Tuyên Tuyên nghiêng một chút. Nhạc Phi để ý mỗi khi gặp chuyện gì không hiểu hoặc tình hình phức tạp sẽ có động tác nhỏ, nhìn rất đáng yêu. “Đương nhiên là không biết! Không phải lần trước dì đã nói rồi sao, cho nên con có thể ăn táo, biết không?” Dịch Tuyên đỏ mặt, xấu hổ.”Nhưng mà nhưng mà. . . . . . Không phải là dì tiểu Phi thích ba ba sao, vì sao không kết hôn với ba ba?” Theo lời anh trai nói, người nào thích ba ba đều muốn kết hôn với ba ba, cho nên có thể kết luận là dì tiểu Phi rất kỳ quái. ” Không phải là Tuyên Tuyên rất sợ dì tiểu Phi sẽ cho con quả táo độc sao?” “Đúng, con xin lỗi. . . . . .” Hu hu, đều là anh trai hại cô làm dì tiểu Phi bị tổn thương. ” Bé ngốc, dì tiểu Phi không trách con, chỉ là có vài việc phải đợi khi lớn lên con mới hiểu, bây giờ có nói con cũng không hiểu.” Ngay lập tức Dịch Tuyên hất cằm lên, kiêu ngạo nói: “Ba ba nói con rất thông minh, nhất định con sẽ biết.” “Vậy sao, được rồi, vậy dì tiểu Phi nói cho con nghe. Dì tiểu Phi thật sự thật sự thật sự thật sự thích ba ba con, nhưng dì tiểu Phi không định kết hôn với ba ba con, dì tiểu Phi chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh ba ba con. . . . . . Chờ khi con lớn lên sẽ hiểu được cái gì gọi là ‘ không cần thiên trường địa cửu, chỉ để ý từng có được ’.” Ha ha. Hả? Đầu Dịch Tuyên càng nghiêng, quả nhiên là có nghe cũng không hiểu. Dịch Mạc Lặc thở dài một hơi, quả nhiên nha đầu kia khó đối phó. Cô nói: không cần thiên trường địa cửu, chỉ để ý từng có được. Dịch Mạc Lặc quyết định không cho cô có được. Tốt xấu gì thì cô cũng là con gái, làm gì có chuyện trêu đùa người mình thích như thế? Quan điểm quá tệ, nể mặt cô là hàng xóm ngày xưa, anh quyết định đối xử tốt với cô một lần, vì con gái, thứ bảy này mời cô tới nhà làm khách. Nhà của anh rất nhỏ —— đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Nhạc Phi. Hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một nhà vệ sinh, không có quá nhiều vật trang trí, thậm chí ngay cả TV cũng không có, bố trí vô cùng đơn giản, nhưng nhìn ra được là một gia đình ấm áp, khắp nơi đều có dấu hiệu của trẻ con, thậm chí có một mặt tường đầy hình vẽ giải trí của hai đứa trẻ, có thể tưởng tượng được lúc hai đứa nhỏ vẽ tranh rất vui vẻ. “Dì tiểu Phi, dì ngồi chỗ của con đi!” Từ lúc hai người hòa hợp lại tới giờ, cô bé càng thích dì tiểu Phi hơn. “Cám ơn con.” Nhạc Phi đặt quà mang theo lên bàn, đưa cho Dịch Tuyên đồ chơi, đưa cho Dịch Cần một bộ bách khoa toàn thư; cô đã hỏi qua Dịch Tuyên trước, biết Dịch Cần thích đọc sách. Ngay cả người không có ấn tượng tốt với Nhạc Phi là Dịch Cần vừa nhìn thấy quà là bách khoa toàn thư, sắc mặt vốn lạnh lùng đột nhiên vui mừng hẳn. Cậu nhóc không giống em gái, cả ngày ở cùng Nhạc Phi, bởi vậy không rõ cô đang suy nghĩ gì, nhưng khi nhìn thấy bộ bách khoa toàn thư này, hắn cảm thấy dì tiểu Phi này cũng thông minh, biết nên lấy tranh thủ tình cảm của họ trước, chứ không phải xuống tay với ba ba. Trước kia ở tiệm ăn nhanh, hắn cô thật sự đối xử tốt với bọn họ, không giống những người khác chỉ tốt cho có lệ, còn mắt luôn nhìn ba ba, dụng tâm kín đáo, nhưng người lớn cũng rất xảo quyệt, cho nên không thể nhanh chóng xác định đây là tâm ý chân thành, tất cả đều cần quan sát lại, nhưng mà bộ bách khoa toàn thư này. . . . . . Hắn vẫn nhận. Dịch Cần còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư phức tạp, thật ra Nhạc Phi không nghĩ nhiều lắm, cô đối xử với trẻ con lúc nào cũng vậy, chỉ cần làm cho bọn nhỏ thích cô đã vui vẻ. “Đến là được rồi, cần gì phải tốn kém như vậy?” “Hai đứa nhỏ vui vẻ là quan trọng nhất.” “Vì sao em thích trẻ con như vậy?” “Bởi vì bọn nhỏ là Thiên Sứ, có ai không thương Thiên Sứ chứ?” Mắt của cô lóe sáng. Đây là đáp án kiểu gì vậy? Đột nhiên Dịch Mạc Lặc cảm thấy mình không có việc để làm, vì thế xoay người tiếp tục chuẩn bị cơm trưa. Nhạc Phi đi theo anh đến phòng bếp, ngồi ở một bên cắm hoa, cô biết rõ không có chuyện anh sẽ không mời cô đến đây. “Anh có chuyện muốn nói với em phải không?” Mỗi lần ở đại sảnh hai người nhìn nhau, dường như anh có điều suy nghĩ, chắc chắn là không thể nói. “Buông tha cho anh.” Anh không dây dưa, nói thẳng. Nhạc Phi ngây người vài giây, trả lời: “Mười năm trước, em bỏ qua cho anh, lần này em sẽ không bỏ qua nữa!” “Không cần thiên trường địa cửu, chỉ để ý từng có được. . . . . . Đây là ý nghĩ của em?” “Anh nghe lén?” Nhưng chữ khó như vậy, Tuyên Tuyên nghe qua sẽ quên, làm sao có thể nói lại. “Đi ngang qua nghe thấy. Tiểu Phi, anh ơn tình cảm em dành cho anh, nhưng anh thật sự không muốn kết hôn, cũng không thể có thái độ chơi đùa cho qua, anh cũng không thích hợp với em.” Mặc dù anh mới ba mươi tuổi, nhưng suy nghĩ đã năm, sáu mươi tuổi rồi. Nhạc Phi nắm chặt hai tay, hỏi: “Anh chán ghét em?” “Không.” Bình tĩnh mà xem xét, anh chưa từng chán ghét cô. “Em không xứng với anh?” Cô lại hỏi. “Anh nói là anh cũng không thích hợp với em, anh đã là ba ba của hai đứa nhỏ, đối với một người còn trẻ lại xinh đẹp như em rất không công bằng.” Anh không thèm để ý thân phận chênh lệch, không ngại tiền của ai kiếm được nhiều hơn, chỉ là anh chán ghét phiền toái, chỉ muốn sống an bình. Nhạc Phi nghe vậy gật gật đầu, hình như có thu hoạch lại hỏi: “Ý của anh là. . . . . . Chỉ cần em tìm một người đàn ông chưa kết hôn lại không có con, em sẽ hạnh phúc cả đời? Người đó sẽ đối xử tốt với em? Sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ? Sẽ không chết sớm hơn em? Cho dù em đứt tay đứt chân hoặc biến thành người sống đời sống thực vật, người đó cũng sẽ không thay lòng đổi dạ chăm sóc em, để cho em hạnh phúc —— Ý của anh là như vậy phải không?” Nếu như giống như lời anh nói…, thì ly hôn sẽ không diễn ra mỗi ngày. Dịch Mạc Lặc đặt tay giữa trán giữa trán, nha đầu kia cò khó đối phó hơn thằng nhóc kia. “Em biết rõ anh không có ý như vậy. . . . . .” “Em hiểu, anh hi vọng em có thể cách xa anh ra phải không?” “Thông minh.” Nhạc Phi duỗi ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, thấp giọng trả lời: “Vấn đề là, em thật sự thật sự thật sự không muốn, chúng ta xa cách mười năm mới gặp mặt lại, anh biết rất rõ em thích anh, anh lại không ghét em, vì sao không thử cùng em? Nói không chừng em rất tốt đấy!” Thử xem xem. . . . . . Sao anh lại quên mất chuyện cô là người bán bảo hiểm cơ chứ , chắc chắn là thuyết phục người khác rất giỏi rồi.. “Emcho rằng mình là hàng dùng thử sao?” Cô chớp chớp mắt cười vô tội.”Yên tâm, em nhất định sẽ làm cho anh yêu thích không buông tay, luyến tiếc vứt bỏ em.” Mặc dù không tự mình trải qua chiến trường, ít nhất cũng xem qua nhiều, có thể sử dụng được kha khá. Dịch Mạc Lặc cảm thấy nhức đầu hơn.”Anh không có ý định chỉ chơi đùa với em.” Anh luôn rất chân thành với tình cảm của mình. Lời của anh châm lại hi vọng của cô trong nháy mắt.”Chúng ta thử một chút đi!” Còn nhiều thời gian, chỉ cần anh không ghét cô, cơ hội của cô cũng rất lớn. “Anh không kết hôn.” Đây là kết luận của anh. “Không sao, em chỉ muốn anh.” Cô cũng không đòi hỏi nhiều. “Chỉ cần anh?” “Đương nhiên không chỉ như vậy, em còn muốn con trai và con gái của anh, em còn có thể cam đoan với anh sau khi chúng ta cùng ở chung một chỗ, tuyệt đối sẽ không sinh con, em nhất định sẽ coi bọn nhỏ như con ruột của mình, chăm sóc cho bọn nhỏ.” Nhất là Tuyên Tuyên, thật sự quá đáng yêu, làm bạn với đứa nhỏ ngoan ngoãn, dễ thương hiền lành ngây thơ như vậy, cô cầu còn không được. Ánh mắt của cô, ngữ khí của cô cùng với khát vọng thật sâu của cô, biểu hiện rất muốn giữ lấy đối với hai đứa nhỏ của cô, khiến anh có cảm giác vô lực. “Cho dù anh không cưới em, cũng không sao?” “Chúng ta chỉ cần ở chung một chỗ, kết hôn chỉ là thủ tục, có thể chứng minh điều gì? Nhất định sẽ bạch đầu giai lão? Tuy rằng em cũng rất muốn thử áo cưới, nhưng nếu anh không cần, em cũng không miễn cưỡng, bao dung lẫn nhau mới có thể dắt tay cả đời.” Làm ngành bảo hiểm này có được kiến thức rộng rãi, nhìn nhiều thăng trầm, rất nhiều quan niệm thế hệ trước trong đầu cô chậm rãi cải biến. Dịch Mạc Lặc không cảm động là gạt người, nhưng vẫn nên vì cô mà suy nghĩ.”Chúng ta chia tay mười năm, anh thay đổi rất nhiều, không còn là người trước kia mà em biết nữa rồi, em đừng nhớ lại quá khứ tốt đẹp về anh.” “Đúng vậy, những gì anh nói em đều đồng ý, nhưng em phát hiện anh càng lúc càng tốt, chăm chỉ công tác, bây giờ còn nấu đồ ăn cho em ăn, quả thực là thay đổi 180°, khiến em giật mình. Anh nói em nhớ về quá khứ tốt đẹp là sai rồi, bởi vì trước kia nhớ lại kỳ thật không thế nào tốt đẹp nổi, mỗi lần bác trai không cho anh về nhà, anh sẽ khiến đêm hôm đó em ngủ không ngon.” Người coi trọng nhất giấc ngủ như cô một khi ngủ không no sẽ muốn đánh người. “. . . . . . Mười năm rồi, cảm giác của em đối với anh cũng phải thay đổi chứ?” “Không biết , bởi vì chúng ta không ở chung, nếu chưa từng bắt đầu thì thay đổi như thế nào? Hơn nữa. . . . . . Cảm giác tốt nhất của anh mà em có được vẫn dừng lại ở —— một đêm đó. . . . . . Ai, chỉ trách ba mẹ em trở về quá sớm.” Bằng không gạo nấu thành cơm . . . . . . Cô ai oán. Dịch Mạc Lặc không phải không thừa nhận, có khi anh thật sự không biết Nhạc Phi đang suy nghĩ gì. “Nếu chậm thêm mấy phút đồng hồ. . . . . .” Nhìn thấy người nào đó phóng tới ánh mắt gϊếŧ người, Nhạc Phi lập tức sửa miệng: “Không, chậm thêm mấy giờ, Tuyên Tuyên sẽ là con gái của em.” Ai, như vậy thì sẽ hạnh phúc cỡ nào chứ. (Di: bà này biếи ŧɦái ko chịu được =,= ) Đêm đó quả thật cô rất mê người, anh hoàn toàn không ngờ rằng chỉ ngẫu nhiên ngủ bên cạnh nữ sinh kia lại khiến cho anh tham muốn giữ lấy, bọn họ nói chuyện rất hợp, có khi cô giống anh em, có khi lại giống đứa em gái cần người che chở tiểu, anh cũng không cần nhắc nhở chính mình cô là em gái hàng xóm vị thành niên, bởi vì tình cảm của anh đối với cô rất trong sáng. Đêm hôm đó giống như giải trừ cấm kỵ trong lòng anh, không chỉ là thân thể phản ứng, mà quả thật anh cũng muốn cô. Hắn muốn làn môi mềm mại, thân mình ấm áp cùng với nơi ướŧ áŧ kia . . . . . . “Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Đột nhiên cô đánh gãy suy nghĩ của anh, hại anh lập tức đỏ mặt, cô lại còn nhìn hết sức thú vị.”Không phải là đang suy nghĩ về những thứ hạn chế . . . . . .” Dịch Mạc Lặc vội vàng trở lại đề tài vừa rồi, “Chẳng lẽ em nghĩ rằng chúng ta lên giường anh sẽ lấy em?” “Nếu như anh, em tin. . . . . .” “Tin tưởng anh như vậy sao?” “Chỉ là ngủ cùng nhau vài lần em đã hiểu anh?” Anh nhịn không được dội nước lã. “Chúng ta ngủ cùng nhau ít nhất hơn ba trăm lần. . . . . . Vụиɠ ŧяộʍ nói cho anh biết, anh đừng có chối nha!” Dịch Mạc Lặc xông đến trước mặt cô, đang định cao giọng thì phải áp chế lại.”Làm sao em biết?” Anh nhớ rõ đêm đó qυầи ɭóŧ của mình còn chưa cởi, bác trai đã xông vào, nhân chứng vật chứng đều có, anh lập tức bị phạt. Nhạc Phi nhún nhún vai, “Ai bảo anh thích ngủ trần. Ngay từ đầu anh còn có thể quy củ, sau lại quen, ngủ đến nửa đêm chính mình sẽ cởi hết.” Ngẫu nhiên thấy cảnh đẹp mắt có thể thẹn thùng nhưng sau này lại biến thành thói quen, thấy cũng không thể trách . “Tại sao khi tỉnh lại anh lại như thế?” Anh thích ngủ trần, nhưng cũng không thể lõα ɭồ hoàn toàn, mỗi lần tỉnh lại ít nhất còn có một chiếc qυầи ɭóŧ che cảnh xuân. “Đương nhiên là em giúp anh mặc vào! Chẳng lẽ anh cho là ba của em vụиɠ ŧяộʍ giúp anh mặc à? Cũng tại anh quá nặng, cho nên em chỉ có thể giúp anh mặc qυầи ɭóŧ.” Cô cũng rất vô tội, bị bắt tại trận khi ngủ cùng một tên con trai lõα ɭồ trên giường, trời mới biết cô phải nhẫn nại bao nhiêu mới không vụиɠ ŧяộʍ ăn anh. Thì ra là anh vẫn tự là đà điểu lừa mình dối người. “Nhưng mà. . . . . .” Nhạc Phi cười gian xảo.”Em có chụp ảnh lại!” Nếu không thể động thủ, đành phải lưu lại kỷ niệm. “Nhạc, Phi!” Nhạc Phi liếc mắt về phía sau hắn, thản nhiên nói: “Mạc Lặc, nồi cá. . . . . . cháy.” Mặt của anh càng đen. Cô thông minh im miệng, chạy tới phòng khách làm bạn với nhóm tiểu thiên sứ. Về phần chủ đề hạn chế này, sau này lại thảo luận. Có nhược điểm ở trong tay Nhạc Phi, Dịch Mạc Lặc bất đắc dĩ nghiêm chỉnh, nhưng cô có rất nhiều cô hội né tránh, khiến cho anh không có cơ hội đòi lại ảnh chụp. Thật không hiểu được nha đầu kia chụp được bao nhiêu ảnh khó coi. . . . . . Anh nhịn không được dùng một tay che mặt lại thở dài. Anh đã rất lâu không thở dài, tất cả đều bởi vì cô. Bề ngoài nhìn thiện lương vô hại, nhưng thật sự là ác ma. Anh. . . . . . Cũng không chán ghét ác ma này, thở dài bởi vì cô, tâm tình khoái trá cũng bởi vì cô. Từ trước đến giờ, chỉ có Nhạc Phi có biện pháp làm anh dở khóc dở cười, muốn mắng cô, cô sẽ giả bộ vô tội tranh thủ sự đồng tình; muốn khen ngợi cô, một giây sau cô lại sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn khiến cho người ta không tưởng tượng được, tóm lại, lúc nào gặp cô cũng phải chuẩn bị trước. Bây giờ, cô lại có ảnh nude của anh, thật sự là. . . . . . “Tiểu Mạc, cậu không sao chứ? Vì sao mà sáng sớm sắc mặt đã trầm trọng như vậy, tối hôm qua ngủ không ngon à? Hay là hai đứa nhỏ quá nghịch?” Thường Trung phát hiện đồng nghiệp không ổn, quan tâm hỏi. Không, tối qua ầm ỹ là Nhạc Phi, cả đêm đều ở trong mộng của anh dây dưa không rõ. “Không có việc gì, gặp ác mộng thôi.” “Ngày có chút suy nghĩ đêm có mộng, ban ngày cậu nghĩ cái gì, dĩ nhiên buổi tối sẽ mơ cái đó, điều này rất bình thường, cho nên ban ngày chớ có suy nghĩ quá nhiều, buổi tối sẽ yên ổn đến hừng đông, hoặc là. . . . . .” Hắn đột nhiên cười kinh dị, “Tìm bạn cùng cậu ngủ, làm một chút ‘ vận động ’, sẽ mệt ngủ thẳng giấc thôi.” Dịch Mạc Lặc liếc hắn một cái, đối với loại chủ đề không dinh dưỡng này lười đáp lại. “Tiểu Mạc. . . . . . Thường Trung.” Hai người nghe thấy giọng nói dịu dàng, quay đầu lại, thấy thư ký tổng giám đốc công ty mậu dịch lầu 10 Mạnh Linh Lan. Hai người bọn họ luôn là cảnh nhân vật chính là Dịch Mạc Lặc, Thường Trung là làm nền cho nhân vật. Thường Trung cũng không ghen tị, ngược lại so với Dịch Mạc Lặc còn nhiệt tình hơn, bởi vì thấy Mạnh Linh Lan chẳng khác nào có đồ gì đó miễn phí để lấy. Trong số những người theo đuổi Dịch Mạc Lặc, Mạnh Linh Lan có điều kiện tốt nhất, dáng người và dung mạo cũng tốt nhất, khí chất xuất chúng, cá tính dịu dàng săn sóc, hơn nữa tay nghề rất giỏi, hắn đã ăn qua cơm hải sản của cô, cho dù bỏ vào lò hâm nóng lại hương vị vẫn rất ngon, cô cũng hiểu được chuẩn bị lễ vật lấy lòng hai đứa nhỏ của Dịch MẠc Lặc, ngay cả hắn cũng cảm thấy Mạnh Linh Lan rất thích hợp nhất với Dịch Mạc Lặc, nhưng vai nam chính lại thờ ơ. Thật sự hoàng đế không vội, thái giám đã nóng ruột, hắn không hiểu vì sao Dịch Mạc Lặc không chịu tái hôn. “Mạnh tiểu thư, sớm.” Từ trước đến nay Dịch Mạc Lặc luôn khách khí hữu lễ với mọi người. “Sớm. Ngày hôm qua em thử làm món mới, làm rất nhiều, hi vọng các anh có thể giúp em ăn thử, có vấn đề gì làm ơn nói cho em biết, để cho em chỉnh sửa.” Mạnh Linh Lan cười ngọt ngào. Chỉ nghe giọng nói, hắn cũng muốn nhũn cả người, vai nam chính vẫn hồn nhiên như thường, thật không hiểu là lãnh cảm hay vô tình, đành phải dựa vào hắn cố gắng. ” Tay nghề Mạnh tiểu thư rất giỏi, có thể ăn đồ ăn của cô là vinh hạnh của chúng tôi, cám ơn.” Thường Trung một mặt nói, một mặt dùng khuỷu tay đẩy người không biết đang suy nghĩ gì. Mạnh Linh Lan cười ngọt ngào, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Dịch Mạc Lặc, giống như hi vọng mượn cái này làm cho anh hiểu tâm ý của mình. Tuy rằng Dịch Mạc Lặc có hai đứa nhỏ, tuy rằng nghề nghiệp của anh chỉ là bảo vệ, tuy rằng tiền lương không cao hơn cô, nhưng bề ngoài cao lớn đẹp trai, cá tính ổn trọng kiên định, phi thường thích hợp làm chồng người khác, cô âm thầm quan sát tất cả những người có ý với Dịch Mạc Lặc, không có ai có điều kiện tốt hơn cô, cô rất có tin tưởng. “Cám ơn.” Dịch Mạc Lặc thản nhiên nói cảm ơn, trên mặt không có vẻ vui thích, giống như nhận được thức ăn và thu được giấy đăng ký giống nhau. So với đồ ăn tinh xảo quá đáng này, anh thích bữa sáng đặc chế của Nhạc Phi hơn, tuy rằng bên ngoài mặt chỉ là bữa sáng bình thường gói trong bịch đưa cho anh, nhưng anh vẫn có thể nhận, cô dùng nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất lại dinh dưỡng làm ra đồ ăn, buổi sáng hôm nay là salad hoa quả, nữa quả trứng luộc còn có bánh nhân mứt, đương nhiên số lượng có tăng có giảm, nhưng hình thức mỗi ngày đều biến hóa, nhìn ra được là rất dụng tâm suy nghĩ. Tuyên Tuyên sẽ luôn khen ngợi bữa sáng phi thường mỹ vị mà Nhạc Phi mang đến . Mạnh Linh Lan đợi lâu không thấy Dịch Mạc Lặc nói câu nữa, đành phải cô đơn rời đi. Tinh thần mỹ nhân chán nản, Thường Trung trách cứ.”Mạnh tiểu thư đối với cậu có ý, cậu không thể nói vài câu dễ nghe sao? Cậu làm vậy khiến cô ấy bị tổn thương đó!” Đổi lại là hắn, khẳng định lời ngon tiếng ngọt ra hết. “Tôi làm việc, không phải đến tìm người yêu, nếu cậu thích, vậy làm phiền cậu ăn dùm món này, ngày mai nói cho tôi biết hương vị như thế nào.” Cho dù kẻ nào cho anh điểm tâm, anh cũng không nhận, chịu ơn huệ người khác không phải là Thường Trung ban ngày thì cũng là tiểu Cao buổi chiều, hại hai người bọn họ gần đây gia cân không ít. “Nếu cậu đã không có ý vối cô ấy, thì cũng không cần tỏ ra lạnh lùng quá mức như vậy chứ?” Mạnh tiểu thư đáng thương. Dịch Mạc Lặc đang định giải thích, Dịch Tuyên nắm Nhạc Phi đi tới. Thấy con gái vui vẻ, anh mỉm cười đi ra khỏi quầy, lúc này có người đăng ký tới, Thường Trung đi ký nhận. “Ba ba!” “Hai người muốn đi đâu?” Hôm nay cả hai đều mặc đồ trắng, Nhạc Phi là quần tây trắng, con gái là váy trắng, giống như mẹ con đi du lịch, một lớn một nhỏ giống như một bức họa, khiến anh thật ghen tỵ. “Dì tiểu Phi nói muốn đưa con đi. . . . . .” Dịch Tuyên làm như ý thức được mình đang nói bí mật, vì thế vẫy cho Dịch Mạc Lặc ngồi xổm xuống, dựa vào bên tai anh thấp giọng nói: “Xem ‘ Siêu trộm vυ" em ’.” Dịch Mạc Lặc ngẩng đầu nhìn Nhạc Phi. “Khách hàng hôm nay của em là ông chủ rạp chiếu phim, mỗi lần em đi qua đều phải chiêu đãi em xem một bộ phim mới bằng lòng để cho em đi, gần đây có bộ phim hoạt hoạ, em muốn mang Tuyên Tuyên đi theo giúp em xem phim thuận tiện ăn cơm trưa.” “Ba ba, có thể chứ? Có thể chứ? Có thể chứ?” Dịch Tuyên chờ mong nhìn ba ba. Dịch MẠc Lặc không đành lòng bác bỏ thỉnh cầu của con gái, dù sao anh cũng ít dẫn bọn nhỏ ra ngoài.”Được, nhưng phải hứa với ba ba là sẽ nghe lời dì nói…, không thể làm cho dì tiểu Phi có phiền toái, biết không?” “Được!” Dịch Tuyên vui vẻ trả lời. Dịch Mạc Lặc sửa sang lại váy cho con gái, sau đó đứng lên. “Xem xong phim sẽ trở lại, sẽ không mất nhiều thời gian lắm. “ “Anh lo sẽ ảnh hưởng đến công việc của em.” Cho dù ai đối xử với anh tốt, anh cũng không nhận, bởi vì không muốn nợ nhân tình, chỉ có Nhạc Phi khiến anh không thể từ chối, không chỉ có hành vi của cô rất đúng mực, quan trọng hơn là anh thích cảm giác ở chung với cô, không có áp lực chút nào, cho nên anh không khỏi tự nói mình rất ích kỷ, một mặt nhận ân tình của cô, lại không muốn đáp lại tình cảm của cô. “Hôm nay là lần cuối Tuyên Tuyên cùng tới công ty. Đúng rồi, đây là điểm tâm khách hàng đưa tới, hai hộp tặng cho anh và Thường Trung.” “Ba ba, bánh ngọt ăn thật ngon, nhất định ba ba phải ăn!” Dịch Tuyên vội vàng thay điểm tâm xác nhận. “Cám ơn. . . . . . Tiểu Phi, em có cảm thấy anh đang lợi dụng em không?” Cô vô điều kiện giúp anh làm bữa sáng, chăm sóc Tuyên Tuyên, anh chỉ có thể nói lời cảm tạ. “Nhưng thật ra là em lợi dụng anh mới đúng, tuy rằng em thích anh, nhưng em thích Tuyên Tuyên hơn, cô bé thật sự quá đáng yêu.” “Cho nên. . . . . . Em vẫn không chịu buông tha cho anh.” “Nếu có một ngày em phát hiện một người khác tốt hơn, em sẽ buông tha cho anh, về phần thời gian em không thể cam đoan, có lẽ một tháng có lẽ một năm. Được rồi, Tuyên Tuyên, nói tạm biệt với ba ba đi!” Dịch Tuyên vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, đi ra khỏi tòa nhà với Nhạc Phi. Không biết tại sao, khi nghe thấy cô nói những lời này xong, đột nhiên Dịch MẠc Lặc có loại cảm giác mất mát. Không ít người có ý với anh, nhưng chưa từng có người theo đuổi thành công, những người kia thất vọng xoay người rời đi, anh cũng chưa từng lưu luyến hoặc cảm thấy tiếc nuối, nhưng mà lời nói của Nhạc Phi lại làm anh buồn bã. “Cậu thât mâu thuẫn, không chịu nhận đồ ăn của Mạnh tiểu thư, lại nhận đồ ăn của Nhạc tiểu thư, bên này nặng bên kia nhẹ nha.” Vừa rồi hắn nghe lén bọn họ nói chuyện, tuy rằng nội dung không kí©h thí©ɧ, nhưng cảm giác cũng rất kí©h thí©ɧ, nhất là sau khi Nhạc Phi đi khỏi, Dịch Mạc Lặc lộ ra biểu tình bị bỏ rơi, chắc chắn là mọi chuyện không đơn giản. “Tôi chỉ tạm thời làm ở đây, nhiều lắm là một hai tháng mà thôi, có một số việc không cần phải nói quá rõ ràng, chỉ cần ta duy trì thái độ nhất quán, Rồi các cô ấy sẽ hiểu được, còn nữa, hôm nay cô ấy không chỉ mời một mình tôi, cần gì phải thận trọng phân rõ giới tuyến, không bằng làm bạn bè bình thường giao tình có thể, đừng nghĩ quá nhiều.” Anh giải thích toàn bộ nghi ngờ của Thường Trung. “Có mắt đều nhìn ra được mục tiêu của cô ấy là cậu.” “Tôi nhìn chưa ra.” Thường Trung cười cười.”Được rồi, cậu nói thật sự đúng, làm được cũng rất đúng, vậy. . . . . . Hộp điểm tâm này cũng về tay tôi sao?” Thuận tiện thử hỏi. “Không, Tuyên Tuyên thích, tôi muốn giữ lại cho con bé ăn.” Lý do của Dịch Mạc Lặc quang minh chính đại. Thường Trung cười thầm trong lòng, rõ ràng là khác biệt, lại không chịu thừa nhận.”Tiểu Mạc, hai người nhóc còn nhỏ, cậu lại phải làm việc, thật sự có thời gian chăm sóc chúng sao? Cậu có thể thay bọn trẻ suy nghĩ sao? Chờ bọn nhỏ bước vào thời kỳ dậy thì, đến lúc đó một mình cậu có thể làm gì? Đối với đứa nhỏ có gia đình bình thường mới là tốt!” “Phải nói là đối với trẻ con có cha mẹ bình thường mới là tốt.” Anh thản nhiên nói. Thường Trung còn muốn nói thêm, Dịch Mạc Lặc lợi dụng lý do tuần tra rời khỏi quầy. Anh rất biết ơn đồng nghiệp bên cạnh suy nghĩ cho anh, nhưng anh hiểu rõ mình nên làm gì, không cần bọn họ quan tâm nhiều lắm. Có một số việc, chỉ có đương sự mới có thể hiểu được. Hiện tại anh hoàn toàn lấy hai đứa nhỏ làm trọng tâm, mọi việc khác chỉ là phụ. Nhạc Phi mang theo Dịch Tuyên xem phim xong lại đi ăn cơm, ăn kem, lúc hai người trở lại công ty, đã là năm giờ. Đại sảnh, Dịch Mạc Lặc đang cùng tiểu Cao thảo luận gì đó, tiếp theo tiểu Cao cầm lấy điện thoại. “Hi, bọn em đã trở lại bình an.” Cô tiến lại chào hỏi. “Ba ba, phim hoạt hoạ xem thật hay, dì tiểu Phi còn dẫn con đi kem. . . . . . Cọn con còn mua cho anh trai.” Dịch Tuyên quơ quơ cái túi trong tay, bên trong có Xảo Khắc Lực kem mà anh trai thích ăn . “Ừ, Tuyên Tuyên, con đi theo dì tiểu Phi đi, ba ba có việc phải làm.” Sắc mặt Dịch Mạc Lặc nặng nề. Nhạc Phi đang muốn hỏi lý do tại sao, tiểu Cao đã ngắt điện thoại nói ngay lập tức: “Hôm nay có triển lãm đá quý, còn có một thần tượng Nhật Bản đến Đài Loan, tổng công ty đều phái đi hết người đi hai nơi này, cho nên tìm không được người đến thay Thường Trung.” “Không sao, hôm nay cậu phải đi bệnh viện chăm bà nộ sao, buổi tối anh làm là được rồi.” Dịch Mạc Lặc quyết định. “Sao lại thế này?” Nhạc Phi thừa dịp này hỏi. “Thường Trung giữa trưa trở về bị ngã xe, chân bị gãy, đang ở bệnh viện, buổi tối không thể đi làm.” Tiểu Cao khó xử giải thích. Hắn biết rõ trong nhà Dịch Mạc Lặc có hai đứa nhỏ, buổi tối không có người lớn ở nhà kỳ rất nguy hiểm, bà nội hắn lại ở bệnh viện, hắn cũng không thể không đi. Nhạc Phi nhìn Dịch Mạc Lặc hỏi: “Buổi tối anh định tìm ai giúp anh chăm sóc hai đứa nhỏ?” “Anh còn đang suy nghĩ. . . . . .” Đột nhiên xảy ra tình huống này, tuy rằng dì Trần đã hồi phục, nhưng buổi tối phải trông cháu trai không rảnh giúp anh, anh cũng không biết hàng xóm có thể giúp việc này hay không. “Mạc Lặc, anh chưa thấy sao?” Nhạc Phi tự đề cử mình. “Ma sao?” “Không phải, là em, em còn sống nhăn răng đang trước mặt anh.” Cô cười ngọt, rất thỏa mãn. Sao anh có thể không phát hiện Nhạc Phi đang ở trước mắt, sao lại không nhìn thấu tâm tư của cô, cô là Tư Mã Chiêu chi tâm mọi người đều biết.(Di: ta nghĩ ý câu này là rất năng nổ, như thể ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng ấy =]]) Ban ngày còn chưa đủ, sao anh có thể chiếm lấy buổi tối của cô. “Để em giúp anh chăm sóc bọn trẻ cho!” Cô lại xung phong nhận việc. “Không cần, anh sẽ nhờ hàng xóm giúp đỡ.” Anh không lo lắng chút nào. “Nếu có thể tìm, vừa mới nãy cũng sẽ không nói còn đang suy nghĩ rồi, nhất định là trong nhất thời không tìm được người, còn em đây này, dù sao buổi tối em cũng không có việc gì, rất chán!” Dịch Tuyên vừa nghe Nhạc Phi nói buổi tối muốn tiếp tục chơi cùng cô, vui vẻ gia nhập hàng ngũ thuyết phục.”Ba ba, dì tiểu Phi có thể ở cùng chúng ta, được không? Được không?” Nếu đồng ý có thể giải quyết phiền toái, cớ sao mà không làm, nhưng mà. . . . . . Sợ rằng liên lụy càng lúc càng sâu, làm cho cô hãm quá sâu, nhưng ngoại trừ cô cũng không có người thay thế khẩn cấp, với lại anh tín nhiệm cô. “. . . . . . Được rồi, vậy làm phiền em.” Ha ha. . . . . . Hai cục cưng bé nhỏ, dì tiểu Phi đến đây.