Chương 11: Phiên ngoại 1: Chân tướng vụ anh hùng cứu mỹ nhân
“Em gái, cho mượn ít tiền để xài đi!” Nhạc Phi hai tay ôm túi sách ngã dưới đất, cả người ướt sũng. Bởi vì lo nghĩ ngợi lung tung, kết quả là đi lạc, trời tối đen, trong ngõ tối chỉ có cô cùng ba gã nam sinh trường khác, cô rất sợ, ai tới cứu cô đây? “Trên người của tôi chỉ có hai ngàn.” Đó là tiền tiêu vặt tháng này của cô. Hu hu, sớm biết vậy hôm nay sẽ không đem tất cả theo, nhưng cô cần mua thật nhiều truyện tranh mà. “Lấy thêm đi!” Đối phương hung ác gằn giọng, “Không lấy thêm được nữa thì. . . . . . Hắc hắc!” Nhạc Phi run run, hai tay run run định lấy ví trong túi ra, nói thì chậm, khi đó thì nhanh, tên nam sinh đứng sau cùng bị một quyền đánh bại, nằm trên mặt đất khóc thét không thôi. Hai người khác thấy thế lập tức xoay người, không nói hai lời liền quay đánh nhau. Nhạc Phi trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, cô nhận ra người cứu mình đây là người hàng xóm cô ái mộ đã lâu, nhất thời cô quên mất sợ hãi, lòng tràn đầy ngọt ngào, ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ nhìn anh làm anh hùng cứu. . . . . . Được rồi, trên người chật vật không chịu nổi, trên mặt cũng một đống vết bẩn cho nên không thể xem là xinh đẹp được. Đối với cô mà nói, rất xa xôi . Dịch MẠc Lặc chỉ cần hai ba cái đã đánh cho ba người kia chạy trối chết, nhìn thoáng qua Nhạc Phi, xác định cô không có việc gì xong, xoay người rời đi. Nhạc Phi vội vàng kêu lên: “Xin chờ một chút! Có thể giúp tôi ra khỏi hẻm này hay không?” Cô sợ, không dám đi một mình. Dịch Mạc Lặc im lặng không lên tiếng, dừng bước lại, nhìn cô bé kia đi đến trước mặt mình , mới phát hiện trên mặt bẩn vô cùng nếu đi ra ngoài như vậy, không bị người khác hiểu lầm chính mình khi dễ cô mới là lạ, vì thế vươn tay lau mặt cho cô, sau đó đưa cô ra khỏi hẻm tối. Bọn họ một trái một phải đi ra, Nhạc Phi vội vàng mở miệng nói: “Thật sự cám ơn anh!” Kỳ thật ba người kia vừa mới đυ.ng vào anh không xin lỗi, anh chỉ xả giận thôi. Dịch Mạc Lặc lắc đầu, xoay người hỏi cô một câu: “Cho tôi mượn hai ngàn được không?” “. . . . . .” Hai ngàn này, thật lâu thật lâu về sau, Dịch Mạc Lặc mới nhớ tới chuyện này. Có vay phải có trả, xem ra ứng nghiệm rồi.