Đối với chuyện của Tần Thư Hoài, Triệu Bồng không muốn quan tâm quá nhiều. Dựa theo kế hoạch của nàng, hiện giờ đường ra tốt nhất của nàng chính là chờ một thời cơ tốt, nghĩ cách liên hệ với Triệu Ngọc, sau đó quay về Bắc Yến. Trở về Bắc Yến, nàng sẽ tính toán thu lại món nợ ba lần chết với Tần Thư Hoài!
Có điều vậy mà Triệu Ngọc đã trở thành hoàng đế Bắc Yến, hiện giờ nàng lại là một công chúa không quyền không thế ở Tề Quốc, tùy tiện liên hệ với Triệu Ngọc, bị người phát hiện, sợ là thư không đưa được lại còn bị tội danh thông đồng với địch phản quốc.
Vậy nên trước đó, nàng muốn tìm cách để bản thân sống tốt một chút.
Lùi một bước mà nói, dù cho nàng liên hệ được với Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc không tin thì sao?
Nếu Triệu Ngọc không tin, như vậy liền khẳng định nàng chỉ có thể làm Tần Bồng. Cho nên vì khả năng đó, bây giờ nàng cần phải đặt mình ở vị trí của Tần Bồng, thay Tần Bồng mưu tính con đường tương lai này.
Cho nên nàng dò hỏi Lý Thục, xử lý Tần Thư Hoài như thế nào.
Lại không nghĩ, vị thái hậu này như một phụ nhân bình thường, bị Tần Thư Hoài làm cho sợ tới mức không dám đề cập đến tên của hắn.
Lý Thục cúi đầu dùng khăn xoa tay, trong miệng lẩm bẩm: “Bây giờ người ta quyền to thế to, có thể buông tha cho cô nhi quả phụ chúng ta đã không tệ rồi, ngươi còn hỏi ta muốn làm sao bây giờ? Ta có thể làm sao bây giờ? Ta liền thành thành thật thật, hắn thấy chúng ta ngoan ngoãn thì sẽ không làm gì nhỉ? Ai da, những việc này ấy, chờ Minh Nhi lớn lên rồi lại nghĩ đi, ngươi không biết Minh Nhi thông minh bao nhiêu, đợi hắn lớn lên…”
Cũng không biết suy nghĩ của Lý Thục là như thế nào, nói vài lời lại chuyển đến khen Tần Minh, nói đến Tần Minh, trong mắt Lý Thục liền sáng lên, bà ta giơ tay kéo Tần Bồng, nói tiếp: “Đến lúc đó nhất định Minh Nhi rất lợi hại, đương nhiên hắn sẽ nghĩ cách đối phó Tần Thư Hoài. Bây giờ chúng ta cứ ngoan ngoãn một chút, cái gì cũng đừng nói chuyện, vậy là tốt rồi.”
Nghe được mấy lời nói này, Tần Bồng lạnh mặt, trầm lặng không lên tiếng rút bàn tay khỏi tay Lý Thục về, nàng ngồi ở bên cạnh Lý Thục nói: “Vậy nếu Tần Thư Hoài không định chờ đến khi bệ hạ lớn lên thì sao?”
Sắc mặt Lý Thục cứng đờ: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Tần Thư Hoài là con vợ cả của Tĩnh Đế, nói đến huyết thống, hắn mới đường đường chính chính là huyết thống của thiên gia. Nhưng bởi vì thanh danh Tĩnh Đế quá xấu, thanh danh phụ vương quá tốt, hiện giờ đại thần bá tánh nhớ ân đức của phụ hoàng càng nhiều, lại càng sợ hãi với con của Tĩnh Đế, cho nên Tần Thư Hoài mới không có thượng vị vào lúc này. Chờ thêm mấy năm, hắn cầm quyền to trong tay, tích cóp lại thanh danh tốt, đổi đi quá khứ của phụ hoàng, đến lúc đó hắn lại muốn đăng cơ thì chỉ là chuyện đương nhiên, khi đó Tiểu Minh cũng mới mười mấy tuổi, một đế vương trẻ tuổi không có gì, người bảo hắn lấy cái gì đấu với Tần Thư Hoài?”
“Hắn…” Lý Thục nghe xong Tần Bồng nói, nhất thời ngây người, lại không nói nên lời, xoắn chiếc khăn trong tay, trên mặt có sợ hãi.
Tần Bồng lẳng lặng chờ người mẹ từ trên trời rơi xuống này suy nghĩ cẩn thận, ai nghĩ rằng một lát sau, Lý Thục đột nhiên ngẩng đầu: “Ta có cách.”
“Hả?”
Tần Bồng có chút nghi hoặc, nhưng suy nghĩ cẩn thận, dựa vào đầu óc này của Lý Thục thì có thể có cách gì.
Trong mắt Lý Thục mang theo ánh sáng nhìn Tần Bồng, bà ta giơ tay nắm lấy tay Tần Bồng nói: “Bồng Nhi, mệnh của Minh Nhi phải dựa vào ngươi.”
“Ý của mẫu thân…” Tần Bồng thật cẩn thận, không biết có phải ý tưởng của Lý Thục cũng giống nàng hay không.
Bây giờ Tần Thư Hoài sẽ tạm thời không động đến bọn họ, không cần biết hiện giờ Lý Thục nghĩ như thế nào, nhất định phải lấy về cho Tần Bồng cái danh Trấn quốc Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa và Trấn quốc Trưởng công chúa, tuy rằng chỉ có hai chữ khác nhau, nhưng thực tế quyền lực khác nhau rất lớn.
Trưởng công chúa chỉ là tỷ tỷ của hoàng đế, cũng chỉ là danh hiệu tỏ vẻ một chút ân sủng.
Nếu là Trấn quốc Trưởng công chúa, đó là có thể sống ở phủ quân, có thể là nhân vật vào triều đình có thực quyền. Đặc biệt là hoàng đế còn tuổi nhỏ, tất nhiên cần có người phụ chính, lệ thường trước kia là thái hậu phụ chính dưới sự trợ giúp của đại thần mà buông rèm chấp chính, với đầu óc này của Lý Thục, để bà ta đi phụ chính, sợ là chỉ làm đồ trang trí cho Tần Thư Hoài. Vậy thì biện pháp tốt nhất không gì hơn là để Tần Bồng lên làm Trấn Quốc trưởng công chúa, hợp tác với Tần Thư Hoài phụ chính, đợi Tần Bồng ở trên triều đình dưỡng mấy năm, có quyền thế của mình, sau này khi Tần Thư Hoài lại muốn động thủ với Tần Minh, vậy sẽ gặp khó khăn.
Tuy rằng chưa chắc bây giờ Tần Thư Hoài nguyện ý, nhưng với sự kiêu ngạo của Tần Thư Hoài, cùng với Tần Bồng và Lý Thục cố tình hành động, việc này đại khái là có thể thành.
Tần Bồng cúi mặt xuống, chờ Lý thục đáp lời.
Lý Thục hưng phấn nói: “Bồng Nhi, ngươi như thế không bằng gả cho Tần Thư Hoài, về sau thổi chút gió bên gối cho hắn nhiều chút, rót thêm chút mê hồn dược, nếu có thể sinh đứa con trai cho hắn, ngươi chính là đại phu nhân nói một không hai ở trong phủ của hắn, hắn là tỷ phu của Minh Nhi, còn có thể làm ra chuyện gì với Minh Nhi…”
“Hoang đường!”
Không đợi Lý Thục nói xong, Tần Bồng bỗng nhiên đứng dậy, ngăn không được sự tức giận trong lòng, cả giận nói: “Người coi Tần Thư Hoài là kẻ ngốc sao?!”
Tần Bồng lớn tiếng nói, trong lòng vừa sợ vừa giận, sợ rằng trời xui đất khiến, lại bị gả cho Tần Thư Hoài. Nàng gả cho Tần Thư Hoài ba lần, ba lần không được chết già. Nàng đã gả cho Tần Thư Hoài đủ rồi, nếu thật sự phải đi con đường bán mình cầu vinh này, vậy thì còn không bằng gả cho Vệ Diễn!
Tần Bồng tức giận đến mức cả người run lên, Lý Thục hừ lạnh nói: “Ngươi còn còn không phải là nhớ mong Vệ Dương, nghĩ đến thủ tiết cho hắn. Bồng Nhi, ta biết, Vệ Dương đối xử tốt với ngươi, ngươi thích hắn, nhớ hắn, đã qua nhiều năm như vậy, ngươi còn trẻ, hãy tính toán cho tương lai, Tần Thư Hoài…”
“Dù ta gả cho hắn, Tần Thư Hoài cũng không có khả năng không làm cái gì với bệ hạ!” Giọng nói của Tần Bồng lạnh đi: “Người còn nhớ rõ hai phu nhân trước của hắn không? Năm đó Khương Y gả cho hắn, Khương gia chính là muốn con đường liên hôn này, chờ sau khi Tần Thư Hoài tiếp quản binh quyền của Khương gia, Khương Y làm sao vậy? Đã chết! Khương gia thì sao? Suy sụp!”
“Đó là thân thể Khương Y không tốt…”
“Thế Khương Y là trùng hợp, vậy Đổng Uyển Di thì thế nào? Năm đó không phải phụ thân của Đổng Uyển Di cũng là nhìn trúng Tần Thư Hoài có quân công trong người, nghĩ hắn là văn thần, Tần Thư Hoài là võ tướng, chờ sau khi Tần Thư Hoài đứng vững gót chân ở trong triều, Đổng Uyển Di làm sao vậy? Cũng đã chết, mà Đổng gia cũng phải vào tù vì án bạc bẩn ở Bắc Hạn. Đây cũng là trùng hợp sao?”
“Người tính toán mượn dùng hôn sự bám lấy Tần Thư Hoài như thế nào, sợ là Tần Thư Hoài cũng đang tính toán làm thế nào để nương hôn sự bám vào chúng ta!”
“Vậy… Vậy làm sao bây giờ?” Lý Thục nghe vậy, nước mắt cũng nhanh chóng rơi xuống: “Ngươi… Nếu không ngươi lại tìm một người quyền thế để gả đi, triều đình này…”
“Đến khi bệ hạ đăng cơ, người chuẩn bị một phong ý chỉ, sắc phong ta làm Trấn quốc Trưởng công chúa, Tần Thư Hoài làm Nhϊếp Chính vương, cùng nhau phụ chính.”
Tần Bồng không nói được Lý Thục nữa, quyết đoán nói: “Ta sẽ bảo vệ bệ hạ.”
“Ngươi…” Lý Thục có chút không thể tin được: “Chỉ bằng ngươi…”
“Ta là thê tử của Vệ Dương, …” Tần Bồng nâng mi mắt, ánh mắt lạnh băng: “Là đương gia chủ mẫu hiện giờ của Vệ gia, là tẩu tử của Vệ Diễn, là tỷ tỷ ruột của bệ hạ. Mẫu thân…” Tần Bồng nhìn bà ta, nghiêm túc nói: “Ta có năng lực, cũng có địa vị bảo vệ các ngươi.”
Lý Thục không nói gì, bà ta ngơ ngác nhìn Tần bồng.
Vị nữ nhi này của bà ta thật là thay đổi quá nhiều, gần như bà ta không dám tương nhận.
Mỗi câu nàng nói đều có lực độ, khiến cho Lý Thục không nhịn được mà tin tưởng nàng, cho dù từ trong xương cốt bà ta vẫn cảm thấy nữ nhân làm không thành đại sự gì, lại nhịn không được đã mở miệng: “Được rồi…”
“Đến lúc đó tất nhiên là Tần Thư Hoài sẽ tạo áp lực với người.” Tần Bồng tiếp tục phân phó Lý Thục: “Bệ hạ đăng cơ trước, Tần Thư Hoài nhất định sẽ đến nói chuyện với người muốn vị trí Nhϊếp Chính vương, đến lúc đó ta sẽ ở đây, người thoái thác trước, nếu hắn cưỡng chế, người liền nói rằng nếu hắn phải làm Nhϊếp Chính vương, vậy để ta làm Trấn quốc Trưởng công chúa, nếu hắn không đồng ý, vậy người liền mang theo bệ hạ trở về thủ hoàng lăng.”
“Nếu hắn thật sự để chúng ta trở về thủ hoàng lăng thì sao?” Lý Thục hoảng loạn lên tiếng. Tần Bồng cười nhạo: “Hắn không dám.”
“Hiện giờ hắn đã thả tin tức Thập lục hoàng tử đăng cơ ra ngoài, nếu giờ bệ hạ xảy ra chuyện không hay, hắn không thoát được can hệ. Hơn nữa đến lúc đó Vệ Diễn cũng sẽ trở về, giờ đây chúng ta có Vệ gia chống lưng, mẫu thân đừng lo.”
“Vậy… Vậy như vậy đi…”
Lý Thục cũng không có chủ ý, cuộc đối thoại cũng không biết như thế nào đã theo Tần Bồng rồi.
Tần Bồng nhìn Lý Thục, nhìn ra được người này chính là kiểu thấy mềm liền khinh, đã nói hết lời, cũng không còn kiên nhẫn, nàng lập tức nói: “Vậy mẫu thân, ta lui xuống.”
“Đi đi.”
Lý Thục phất phất tay, cau mày, rõ ràng vẫn đang nghĩ đến lời mới vừa rồi Tần Bồng nói. Tần Bồng đi vài bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn Lý Thục đang cau mày, lạnh lùng nói: “Mẫu thân, người phải nhớ rõ, hiện giờ người đã là thái hậu.”
Là thái hậu thì phải có thủ đoạn của thái hậu, tâm địa của thái hậu.
Hưởng quyền lợi của thái hậu thì phải gánh vác nghĩa vụ của thái hậu.
Nàng cũng không biết có phải Lý Thục có thể nghe vào lời nàng nói hay không, xoay người bước đi.
Sau khi rời khỏi cửa cung, ra ngoài còn có gió lạnh, thị nữ tiến lên, đặt lò sưởi đã sớm chuẩn bị tốt vào lòng bàn tay Tần Bồng.
Hiện giờ thời cuộc còn loạn, quanh nơi chốn của mình đều là người của Tần Thư Hoài, Tần Bồng cũng không đến nơi khác được, chỉ có thể ở trong cung chờ. Chờ thêm hai ngày, sau khi cục diện trong cung yên ổn, Tần Thư Hoài mới bằng lòng thả người ra cung, lúc này Tần Bồng lập tức phân phó: “Đến Vệ gia đi.”
Vệ Diễn cần phải được gọi trở về, chỉ là nàng lại không biết phải nói việc này với Vệ lão thái quân như thế nào.
Nguyên thân giao thiệp với Vệ Diễn rất ít, có gặp mặt cũng chỉ là năm đó khi Vệ Diễn ôm bài vị của Vệ Dương và con cháu Vệ gia trở về.
Khi đó Vệ Diễn vẫn là thiếu niên, mặc áo tang, trong tay ôm bài vị, bên người là phụ nữ Vệ gia khóc sướt mướt, hắn sinh ra rất tuấn lãng cương nghị, ở trong tiếng khóc lại bình tĩnh nói với mọi người: “Hôm nay phụ huynh ta đều chết trận, các vị tẩu tẩu cũng còn trẻ, nếu như có ý khác thì có thể lãnh tiền từ Vệ gia, tự tiện rời đi. Nếu nguyện ý ở lại Vệ gia, Vệ Diễn cảm tạ.”
Năm đó Tần Bồng vừa nghe Vệ Diễn nói, sợ tới mức thiếu chút nữa khóc đến ngất xỉu, quỳ đến trước mặt Vệ Diễn, bắt lấy ống quần của hắn nói: “Tiểu thúc, tiểu thúc ngươi đừng đuổi ta đi, ta phải thủ tiết cho phu quân, ta muốn ở Vệ gia cả đời! Ngài ngàn vạn đừng đuổi ta đi!”
Vệ Diễn bị sự hoảng sợ của nàng khiến cho ngẩn người, sau đó bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Tẩu tử nguyện ý lưu lại, Vệ Diễn cảm tạ.”
Sau đó nữ tử của Vệ gia cũng chỉ còn Vệ lão thái quân và Tần Bồng ở lại. Tiền tài trong nhà bị phân chia, tổng cộng năm đứa nhỏ ở lại Vệ gia để một mình Vệ lão thái quân nuôi nấng, Vệ Diễn một tay xử lý tang sự xong thì trực tiếp mang theo gia tướng của Vệ gia lao tới biên quan.
Mà trong toàn bộ quá trình, Tần Bồng…
Chỉ biết khóc.
Khóc xong rồi thì lên Hộ Quốc Tự, cũng chỉ là ngày lễ ngày tết, lễ nghi cơ bản thì đến Vệ gia một chuyến.
Thậm chí nàng không rõ lắm, rốt cuộc là Vệ Diễn có tính cách như thế nào, lập công lao gì, bây giờ có thân phận gì.
Cũng chỉ biết được từ trong miệng người khác, hiện giờ Vệ Diễn nắm toàn bộ biên quân phương nam.
Tần Bồng nhớ lại hồi ức về Vệ Diễn, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Xuân tố.
“Xuân Tố.”
“Chủ tử?”
“Vệ Diễn kia, ngươi có quen không?”