Trương Anh lạnh lùng nhìn Tần Bồng, qua hồi lâu, cuối cùng cũng nói: “Công chúa có ý tứ gì?”
“Khi ta từ trong trà lâu chạy thoát ra ngoài, người trong khách điếm đều nghe thấy tiếng Liễu Thi Vận kêu to, nhưng mà khi đó ta đang ở trên đường lớn, nếu có nhân chứng chứng minh được tiếng kêu của Liễu Thi Vận thì cũng nên có nhân chứng chứng minh, ta chạy trốn trên đường lớn mới phải, ngươi nói xem có đúng không?”
“Những lời này, ngươi hẳn là nên đi tìm Đại Lý Tự hoặc Hình Bộ để nói đi.” Sắc mặt Trương Anh hờ hững: “Lão thần không giúp được gì cho công chúa rồi.”
“Đại nhân không cần nhiều lời.” Tần Bồng nâng tay lên, hàm chứa ý cười: “Nghe ta nói xong đã.”
“Ta nghĩ như vậy, cho nên ta sẽ đi tìm người hỏi, chưa từng nghĩ, hóa ra Lục đại nhân tìm ra nhân chứng, đúng là người cùng ta chạy ra đường lớn kia…… Trương đại nhân, Đại Lý Tự Khanh làm giả chứng cứ, sai sử người khác làm ngụy tạo chứng cứ để mưu hại trưởng công chúa Trấn Quốc, ngươi cảm thấy cái tội danh này, có đủ làm Lục đại nhân rơi đầu hay không?”
Trương Anh không nói gì, Tần Bồng dựa người vào cây cột trên hành lang dài, chăm chú nhìn biểu cảm của Trương Anh, chậm rãi nói: “Có phải ngươi đang suy nghĩ, vì sao ta lại muốn nói cho ngươi biết chuyện này, có phải là đang phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể hay không?”
Trương Anh bị lời này làm cho kích động, giương mắt nhìn nàng, Tần Bồng thở dài: “Trương đại nhân, một ngày ngươi còn che chở hoàng thất, chính là một ngày đó còn che chở ta, vì sao ngươi lại cảm thấy, ta sẽ làm hại ngươi chứ?”
“Bây giờ công chúa, rốt cuộc là có ý gì?”
Cuối cùng Trương Anh cũng mở miệng, cũng không vòng vo: “Người định động vào Lục Tú sao?”
“Lục Tú không động ta, ta đương nhiên cũng không động vào Lục Tú.” Tần Bồng giơ tay vén tóc ra sau tai, bình tĩnh nói: “Tần Thư Hoài tính toán lấy Lục Tú để dụ ngươi vào tròng, Trương đại nhân, chớ nên hành động thiếu suy nghĩ.”
“Vì sao người lại nói cho ta?”
Trương Anh nhíu mày, Tần Bồng giương mắt nhìn đèn l*иg, trong mắt đều là bất đắc dĩ: “Hoàng quyền suy thoái, so với muốn một Nhϊếp Chính Vương phát triển an toàn, thì ta tình nguyện muốn một triều đình chế hành.”
“Ngươi và Tần Thư Hoài không phải…”
“Hồng nhan dễ già.” Tần Bồng trào phúng cười lớn: “Ai mà biết chút ân tình này có thể tới khi nào? Thậm chí, ai mà biết chút ân tình này là thật hay là giả?”
Cuối cùng Trương Anh cũng bị thuyết phục, không nói chuyện nữa.
Tần Bồng xoay người, phe phẩy cây quạt rời đi, lười nhác kéo dài giọng nói nói: “Trương đại nhân, ngươi có thể sống tốt.”
Sau khi nói mấy lời đó với Trương Anh xong, lòng bàn tay Tần Bồng đều là mồ hôi lạnh, nàng đi ra ngoài cung, người của Đại Lý Tự đã sớm chờ ở cửa, nàng lên xe ngựa, không nhịn được mà hỏi một câu: “Nhϊếp Chính Vương đâu?”
Người Đại Lý Tự làm việc rất có nề nếp, bình tĩnh nói: “Công chúa, mời người về.”
Tần Bồng cười nhạt ra tiếng, không nhiều lời nữa.
Trở lại phủ đệ đã được chuẩn bị sẵn ở bên trong Đại Lý Tự, Tần Bồng nhàn nhã ngủ, trước khi ngủ, nàng còn suy tư, hôm nay Tần Thư Hoài lại không có tới tìm nàng, như vậy có chút không đúng?
Quả nhiên, khi đến nửa đêm, Tần Bồng nghe thấy tiếng động ồn ào ở bên ngoài, Tần Bồng đứng dậy, nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói cung kính của Tả Dao: “Điện hạ, có thể dậy được không?”
“Ừm.”
Tần Bồng phủ thêm quần áo, kéo cửa lớn ra, thấy Tả Dao đứng ở trước cửa, sắc mặt ngưng trọng nói: “Công chúa, Lục Tú đã chết.”
Tần Bồng ngẩng đầu, khϊếp sợ lên tiếng: “Chết như thế nào?!”
“Trên đường về nhà, bị người ta chặn gϊếŧ.”
Tần Bồng hít một hơi khí lạnh, nghĩ lại nói: “Ta muốn đến Hoài An Vương phủ.”
“Ta đưa người đi qua đó.”
Hiện giờ Lục Tú vừa chết, Tả Dao nắm quyền khống chế toàn cục Đại Lý Tự Thừa.
Tần Bồng dưới sự che chở của Tả Dao vội vàng chạy đến Hoài An Vương phủ, vừa đến trong phủ, nàng thậm chí còn không thông báo đã xông thẳng vào.
Vào cửa một lúc sau, nàng thấy Tần Thư Hoài ngồi trước bàn xem công văn.
Tần Thư Hoài giương mắt nhìn nàng, hắn mỉm cười: “Biết tin tức nhanh như vậy?”
“Đại Lý Tự Thừa là người của ta.”
Tần Bồng đi đến, giao áo choàng cho Triệu Nhất đang đứng một bên, Triệu Nhất nhanh chóng lui xuống, để lại hai người trong phòng.
Ánh mắt Tần Thư Hoài bình tĩnh, nhìn nàng mặc áo đơn trên người, vẫy tay nói: “Đến đây.”
Tần Bồng đi đến trước mặt hắn, hắn ở trước công văn xoay người qua, vỗ vào chính mình: “Ngồi xuống đây.”
Giọng của hắn rất bình tĩnh, rất nhu hòa, không có chút cảm giác tối nay chặn gϊếŧ một vị quan lớn là chuyện lớn như thế nào.
Thái độ trấn an Tần Bồng như vậy, Tần Bồng ngồi ở trước người hắn, bị hắn ôm vào trong lòng ngực.
Nàng dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập.
“Nàng đừng sợ.” Giọng nói của Tần Thư Hoài ôn hòa: “Ta đã chuẩn bị rất lâu, sẽ không để lại dấu vết gì.
Bọn họ sẽ không tra ra đâu.”
“Chuyện này không cần tra.” Tần Bồng bình tĩnh mở miệng: “Nghĩ cũng ra.”
“Không có chứng cứ thì cái gì cũng không phải.”
Tần Thư Hoài cũng hiểu rõ: “Đao không thấy máu, bọn họ sẽ cho rằng ta là quả hồng mềm ai cũng có thể nắn bóp.”
“Trương Anh sẽ không bỏ qua việc này.”
“Vậy hắn cứ tra đi.”
Tần Thư Hoài cúi đầu hôn lên vành tai nàng: “Bồng Bồng, ta sợ.”
Nói rồi, hắn bắt đầu duỗi tay cởϊ qυầи áo của nàng.
Tần Bồng quay đầu lại nhìn hắn, hắn nhắm mắt lại, sắc mặt bình tĩnh.
“Hôm nay ngươi vốn dĩ không định gϊếŧ Lục Tú đúng không?”
Tần Bồng đột nhiên ý thức được, nếu Tần Thư Hoài định gϊếŧ chết Lục Tú, ít nhất sẽ thông báo cho nàng một tiếng.
“Ngươi sợ ta tin lời A Ngọc nói?”
Tần Thư Hoài không nói gì, hắn đẩy nàng xuống mặt đất, dịu dàng lại mạnh mẽ hôn xuống.
Tần Bồng đột nhiên hiểu rõ ý của Tần Thư Hoài, nàng giơ tay ôm lấy hắn, ôn hòa nói: “Đừng sợ, ta…”
Nói còn chưa dứt lời, nàng liền rên một tiếng.
Tần Thư Hoài giơ tay che miệng nàng lại, giọng nói khàn khàn: “Đừng nói chuyện.”
“Ta không cần nàng nói.” Hắn rúc đầu vào hõm vai nàng: “Bồng Bồng, ta chưa bao giờ tin những thứ mà ta nghe được.”
Hắn chỉ để ý, chỉ nhìn sự thật.
Hắn tin tưởng Tần Bồng sẽ không bỏ rơi hắn khi hắn cần, nhưng hắn biết rất rõ, Tần Bồng sẽ tuyệt đối không làm bản thân trở thành trói buộc của bất kỳ kẻ nào.
Cho nên hắn không thể đợi thêm được nữa, hắn không thể chờ nữa, phải nhanh chóng thể hiện thực lực của mình, để cho Tần Bồng thấy rằng hắn hoàn toàn có thể bảo vệ được nàng.
Triệu Ngọc thật sự là một kẻ mất trí.
Tần Thư Hoài cắn chặt răng, móng tay của Tần Bồng xẹt qua lưng hắn.
Trong lòng hắn Triệu Ngọc là một tên điên chuyện gì cũng dám làm ra, thế nên hắn vĩnh viễn cũng không thể biết được Triệu Ngọc sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo.
Khi Tần Thư Hoài tỉnh lại vào ngày hôm sau thì Tần Bồng đã quay trở về.
Tần Thư Hoài cảm giác được nhiệt độ của người trong phòng, hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị thượng triều.
Mà Tần Bồng trở về chỗ của mình, cũng trở nên bình tĩnh lại, nàng nhẩm tính trong lòng, cũng không mất quá nhiều thời gian.
Tần Bồng ngủ một giấc đến buổi trưa, nàng vừa mở mắt ra đã thấy Tần Thư Hoài đang ngồi bên cạnh giường mình, yên lặng đọc sách.
Lông mi của hắn vừa dài lại vừa dày, ánh mặt trời chiếu lên đó cũng giống như đang xuyên qua bóng cây, lưu lại những tia sáng mỏng ở đuôi mắt.
Nàng lặng thinh nhìn hắn, Tần Thư Hoài quay đầu lại, vươn tay đặt lên vai nàng, khẽ mỉm cười hỏi: “Tỉnh rồi sao?”
Tần Bồng giơ tay ôm lấy eo Tần Thư Hoài, giống như một con mèo nhỏ không ngừng cọ cọ vào người hắn: “Ngươi ở chỗ này có nghĩa là chuyện kia đã được giải quyết rồi sao?”
“Ta vừa cãi nhau với Trương Anh một trận.” Hắn giơ tay vuốt ve tóc nàng, cười nhẹ nói tiếp: “Ta muốn cho Chu Ngọc quản án này nên Trương Anh không vui, cuối cùng Vương Thịnh ra mặt, để Tả Dao của Đại Lý Tự nhận vụ án này.”
“Vậy sao?” Tần Bồng ngẩng đầu, cười đến hai mắt cong cong: “Nếu thế thì tốt rồi.”
“Cũng nên như vậy.” Tần Thư Hoài gật đầu, đặt cuốn sách sang một bên: “Người của Đại Lý Tự Khanh không có, vốn nên là Đại Lý Tự Thừa tạm thời tiếp quản án này trước.”
Vị trí này của Đại Lý Tự là mục tiêu ban đầu của Tần Bồng và Tần Thư Hoài.
Hai người đã trải qua rất nhiều trắc trở, bây giờ đã có thể giao cho Tả Dao quản.
Nhưng mà không mấy ai biết được rằng thật ra Tả Dao là người của Tần Bồng.
“Nhưng mà…” Tần Thư Hoài cũng cảm thấy hơi kỳ quái: “Hôm nay Trương Anh đột nhiên lại có vẻ ngoan ngoãn quá rồi?”
“Ừm, đó là đương nhiên.” Tần Bồng gật đầu: “Hắn ta cho rằng ngươi đã gài bẫy hắn.”
Sau khi hiểu ra lời này của nàng, Tần Thư Hoài mới phản ứng lại được: “Nàng đã tìm hắn nói gì sao?”
“Ta nói với hắn là ngươi đã tìm được chứng cứ cho tội danh giả mạo của Lục Tú rồi.”
Tần Bồng thản nhiên nói tiếp: “Bây giờ chỉ chờ Thuận Đằng tìm hắn gây phiền phức nữa thôi.”
“Vậy nàng đã tìm được chưa?” Tần Thư Hoài nhìn Tần Bồng, nhịn không được cười một tiếng, sau đó đỡ nàng lên: “Dậy ăn cơm đi.”
Tần Bồng bước xuống giường, vừa rửa mặt chải đầu vừa nói: “Tả Dao đã tìm thấy một ít, nhưng mà nếu bây giờ thật sự đưa ra những chứng cứ này thì Tả Dao sẽ bị bại lộ.
Hôm qua thật ra ta chỉ là muốn uy hϊếp để Trương Anh dừng tay, nếu hắn cố kỵ Lục Tú thì sẽ tự biết kiềm chế lại.
Nhưng mà chứng cứ đó thì ngươi nên đi tìm đi.” Tần Bồng nhíu mày: “Trực tiếp gϊếŧ thì có chút…”
“Có chút gì?” Tần Thư Hoài bước đến phía sau Tần Bồng, lấy lược giúp nàng chải đầu cẩn thận, Tần Bồng thở dài, nói những từ còn lại: “Có chút phô trương.”
“Đừng sợ.” Tần Thư Hoài chải tóc cho nàng, bình tĩnh nói: “Nếu đối thủ là Trương Anh, ta và hắn chính là không chết không ngừng, gϊếŧ Lục Tú, xem như là giác ngộ hắn đi.” “Ngươi…”Tần Bồng quay đầu lại, ngửa mặt nhìn hắn, Tần Thư Hoài cũng cúi đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của người trong lòng, dịu dàng nói: “Lo lắng?”
“Ta sợ người khác nói ngươi quá mức bạo ngược.”
“Ta vốn luôn bạo ngược.”
Tần Thư Hoài thản nhiên nói: “Chỉ là đối với nàng mới đặc biệt đối xử tốt mà thôi.”
Tần Bồng: “…”
Kỹ năng trêu ghẹo nữ tử này rốt cuộc là học được từ khi nào vậy?
Chải tóc cho Tần Bồng xong, Tần Thư Hoài với tay cầm lấy áo khoác bên cạnh, giúp nàng mặc vào.
Động tác nhẹ nhàng cẩn thận, trước giờ hắn đã quen làm việc này, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Tần Bồng nhìn nam nhân đang quỳ một chân mang thắt lưng cho nàng, chợt cảm thấy, trải qua những ngày tháng như thế này, còn cầu gì hơn.
Chợt nhớ tới điều gì, nàng hỏi: “Hài tử của Liễu Thi Vận… thật sự là của Trương Anh sao?”
“Tám chín phần mười.”
“Vậy thì…” Tần Bồng líu lưỡi, nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Khẩu vị thật nặng.”
Tần Thư Hoài gật đầu: “Ta cũng cảm thấy vậy.”
“Ngươi nói xem.” Tần Bồng tò mò hỏi: “Sao Liễu Thi Vận lại coi trọng quyền thế đến mức đó?”
“Ăn nhờ ở đậu lâu, lại càng ham muốn thứ mình không có được thôi.”
“Thật ra… Liễu Thư Ngạn đối với nàng ta rất tốt.”
Nhớ năm đó, Tần Bồng còn chưa có phát hiện ra, hai bọn họ thế mà không phải huynh muội ruột thịt.
Tần Thư Hoài dừng tay, một lát sau mới đeo ngọc bội lên cho Tần Bồng, cúi đầu phụ họa: “Ừ.”
Cảm giác như Tần Thư Hoài có gì đó không đúng, Tần Bồng không nhịn được quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Còn nhớ đến Liễu Thư Ngạn?”
Tần Thư Hoài bình tĩnh nói, lại khiến người ta không thể ngó lơ sự đố kị bên trong.
Tần Bồng dịu dàng cầm tay hắn, nói: “Ta chỉ nhớ ngươi, từ đầu tới cuối, chỉ nghĩ tới ngươi.”
Tần Thư Hoài gật đầu, nhìn qua vẫn là bộ dáng đoan trang đó, lại không khó phát hiện chút vui sướиɠ hân hoan nho nhỏ nơi đáy mắt hắn.
Tần Bồng có chút hoài niệm, năm đó bọn họ rốt cuộc làm thế nào mà tiếp tục đi tiếp vậy? Ngươi này rõ ràng chính là tiểu hài tử, sao có thể dễ dụ như vậy chứ.
Hại người cùng nhau dùng bữa, lại hàn huyên chốc lát, nàng mới tiễn Tần Thư Hoài rời đi.
Mà bên này, Trương Anh đang ở trong phủ, cung kính cúi người hành lễ với một người: “Đại nhân.”
“Ngươi cảm thấy, là lúc này sao?”
Đối phương ngẩng mặt nhìn bảng hiệu phủ Trương Anh, bình tĩnh nói: “Có lẽ là lúc này?”
“Đại nhân cảm thấy là lúc nào, thì chính là lúc đó.”
“Lý Thục đâu?”
Người kia quay đầu nhìn Trương Anh, hắn bình tĩnh trả lời: “Nương nương nói, tất cả tùy theo đại nhân sai khiến.”
“Ừm.” Người nọ gật đầu: “Không có trở ngại gì thì bắt đầu đi.
Việc ta muốn làm, các ngươi chỉ cần tận tâm tận lực, thứ các ngươi muốn, ta tự nhiên sẽ cho.”
Trương Anh đáp lời, ban đêm chạy thẳng đến Liễu phủ.
Liễu Thạch Hiên vẫn đang quỳ giữa từ đường, từ lúc Trương Anh rời đi, ông ta vẫn ôm khư khư bài vị, cả người như chợt già đi, hai mắt chết lặng.
“Liễu đại nhân.” Trương Anh đi đến phía sau lưng Liễu Thạch Hiên, bình tĩnh mở miệng, nghe thấy tiếng nói, Liễu Thạch Hiên cũng không quay lại, thản nhiên nói: “Cả đời ta, luôn sống ngay thẳng, ngay thẳng làm đích trưởng tử Liễu gia, ngay thẳng làm bề tôi trung thành của bệ hạ, ngay thẳng thật thà yêu quốc yêu dân, ngoan ngoãn cưới một nữ nhân không yêu làm thê.
Ta chưa từng làm cái gì vì bản thân, trừ A Nhạc.”
Trương Anh không nói gì, chỉ im lặng đứng sau lưng Liễu Thạch Hiên.
“Năm đó ta đi Vu tộc nằm vùng, tự cho là có thể thoải mát dứt khoát rời đi.
Hơn nữa, chẳng phải Vu tộc các ngươi có năng lực mà người thường không có sao, vì sao A Nhạc lại chết, vì sao nàng lại chết chứ?”
Liễu Thạch Hiên chậm rãi quay đầu, nhìn Trương Anh đang đứng dưới ánh trăng.
Trương Anh già rồi!
Năm đó lần đầu tiên gặp hắn, ước chừng đã gần ba mươi năm.
Năm đó chàng thiếu niên chẩn bệnh đút thuốc cho ông ta, sớm đã không còn trẻ trung sáng chói nữa.
Hắn đã bạc đầu, mặt mày cũng không nhìn ra chút nào giống với đặc trưng của người Vu nữa, chỉ là một lão nhân Tề Quốc bình thường.
Nhưng Liễu Thạch Hiên biết, người này, năm đó từng có gương mặt khiến người ta kinh diễm đến mức nào.
Chẳng qua hắn bị người dùng dao hủy dung, mới có bộ dạng của Trương Anh ngày hôm nay.
Trận chiến diệt tộc năm đó, phá hủy không chỉ là Liễu Thạch Hiên hắn, còn có người trước mặt đây.
“Vu tộc không phải thần.” Trương Anh không để ý ánh mắt Liễu Thạch Hiên, thản nhiên nói, dường như người trải qua tất cả thống khổ đó không phải là hắn.
“Chúng ta đều giống nhau, đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, đều có vui buồn hờn giận, chẳng qua chúng ta chỉ khát khao tìm kiếm câu trả lời hơn người bình thường mà thôi, mỗi người đều có sở trường của mình, không hơn.”
“Nhưng mà Vu Cầm không phải.” Liễu Thạch ôm bài vị, nhớ tới người từng đến đây, trong lòng lại dấy lên hy vọng lớn: “Chính miệng A Nhạc nói cho ta, Vu Cầm không bao giờ chết.”
“Thánh Nữ không giống vậy.” Trương Anh bình tĩnh nói: “Huyết mạch của Thánh Nữ khác với chúng ta, chỉ cần nàng không sinh đẻ, nàng vẫn có thể sống lại.
Nhưng mà, chớ có nói A Nhạc không có huyết mạch như vậy, cho dù có, sau khi nàng sinh Thi Vận xong, cũng không có khả năng sống lại.”
“Vậy Thi Vận đâu?!” Liễu Thạch Hiên trở nên kích động: “Thi Vận còn…”
“Nàng có thai.”
Trương Anh giương mắt nhìn Liễu Thạch Hiên: “Hơn nữa, nàng cũng không phải là huyết mạch của Thánh Nữ.”
“Có cách.” Liễu Thạch Hiên nôn nóng ra tiếng: “Nhất định có cách cứu Thi Vận, Vu tộc các ngươi nhiều cách như vậy, sao ngay cả một người cũng không cứu sống được!”
“Nếu chết mà sống lại dễ dàng như vậy.” Trong mắt Trương Anh đều là chua xót: “Ta đây vì sao còn muốn ở lại cung đình Nam Tề này với nàng trong sự cô đơn như thế?”
Lời này làm Liễu Thạch Hiên sửng sốt, ánh sáng trong mắt ông ta trở nên ảm đạm hơn một chút, Trương Anh thở dài, nói tiếp: “Nhưng mà, không thể làm chết đi sống lại.” Trương Anh tới gần hắn: “Vậy ngươi cũng nên vì nàng mà báo thù.”
“Báo thù…”
“Lục Tú đã chết, quan chủ thẩm đổi thành Tả Dao.” Trương Anh ôn hòa nói: “Người gϊếŧ nữ nhi của ngươi, sẽ không có bất kỳ trừng phạt gì.”
Lời này làm cho khuôn mặt Liễu Thạch Hiên chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
“Thạch Hiên.” Trương Anh giơ tay, đặt tay lên vai Liễu Thạch Hiên: “Khi A Nhạc chết, ngươi bất lực.
Hiện giờ Thi Vận đã chết, ngươi vẫn bất lực giống như vậy.”
Nói xong, Trương Anh đứng dậy, xoay người rời đi.
Liễu Thạch Hiên nhìn bóng dáng của hắn, ôm bài vị, rốt cuộc nói: “Cho ta nhân thủ, đây là oán thù cá nhân.”
Trương Anh cười, nhìn vị lão giả trước mặt này.
Liễu Thạch Hiên nhớ rõ hắn thời niên thiếu ngông cuồng, làm sao mà hắn không nhớ rõ, người này hiện giờ nhìn gầy yếu văn thần, năm đó khi là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay đế vương, lóa mắt như ánh mặt trời?
Theo như lời Trương Anh nói, Tả Dao làm việc rất nhanh.
Hắn nhanh chóng bài trừ chứng cứ ngụy tạo, rồi sau đó tìm được nhân chứng chứng minh, ngày đó phóng hỏa, cuối cùng có một vị thanh niên mặc áo tím nhảy từ trong phòng Liễu Thi Vận ra, mà khi Liễu Thi Vận kêu to, Tần Bồng đang ở trên đường lớn.
Tần Bồng thoát khỏi hiềm nghi, đương nhiên có thể trở lại vệ phủ, nhưng mà trong lòng nàng còn có chút thấp thỏm, trước đêm nàng được phóng thích, Tần Thư Hoài tới xem nàng, hai người đang ăn cơm, Triệu Nhất đột nhiên tiến vào, ghé vào bên tai Tần Thư Hoài, nói nhỏ vài câu.
Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn Tần Bồng, Tần Bồng bưng chén lên nói: “Làm sao vậy?”
“Triệu Ngọc ở bên ngoài.”
Lời này làm Tần Bồng có chút ngoài ý muốn, nhưng mà rất nhanh, nàng đã phục hồi tinh thần lại, lập tức nói: “Mau cho hắn tiến vào.”
Tần Thư Hoài gật đầu, cho Triệu Nhất dẫn Triệu Ngọc tiến vào.
Sau khi Triệu Ngọc tiến vào, người xung quanh liền lui xuống, hắn giương mắt nhìn về phía Tần Thư Hoài, quăng một tờ công văn đến trước mặt Tần Thư Hoài, quát mắng: “Lỗ mãng!”
Tần Thư Hoài không nói chuyện, Tần Bồng mở trang giấy ra, trên đó là tin tức tất cả các thế gia đều đang tập kết chiêu binh.
Tần Bồng nhíu mày, Triệu Ngọc tiến lên nói: “Không được, tỷ, tỷ về với ta đi.
Tề Quốc sẽ lập tức trở nên rối loạn.”
Tần Bồng không nói chuyện, nàng nhìn này trang giấy, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thư Hoài: “Là vì chuyện ngươi gϊếŧ Lục Tú?”
“Thế gia bất mãn vụ án này, tìm một cái cớ, cũng không có gì.” Nói rồi, Tần Thư Hoài gắp đồ ăn cho Tần Bồng: “Chuẩn bị mà thôi, không có khả năng vì việc này mà động binh.”
“Tần Thư Hoài.” Triệu Ngọc lạnh mắt: “Vì sao ngươi lại tự tin thế gia sẽ không động binh như thế?”
“Tuy Tề Quốc nội đấu đến mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối sẽ không cho Bắc Yến chiếm tiện nghi.” Tần Thư Hoài lại gắp đồ ăn Tần Bồng, bình tĩnh nói: “Ăn cơm đi.”
Triệu Ngọc không nói chuyện, hắn liếc mắt nhìn Tần Bồng, kéo tay Tần Thư Hoài nói: “Ngươi đi ra ngoài với ta.”
Tần Thư Hoài nhíu mày, vẫn đi theo Triệu Ngọc đi ra ngoài.
Đi đến trong viện, Triệu Ngọc trực tiếp mở miệng: “Trương Anh là người của Vu tộc.”
Nghe được lời này, Tần Thư Hoài đột nhiên ngẩng đầu, Triệu Ngọc bình tĩnh nói: “Người Vu tộc có thù diệt tộc với Tề Quốc, ngươi trông cậy vào hắn vì ngươi mà suy xét cho Tề Quốc sao? Tần Thư Hoài, nội loạn Tề Quốc chìm xuống xong, ngươi cho ta đưa tỷ của ta đi.”
“Làm sao ngươi biết được?”
Vẻ mặt Tần Thư Hoài bình tĩnh, tin tức Trương Anh là người của Vu tộc như vậy, hắn cũng không biết, làm sao Triệu Ngọc biết được?
“Mỗi người có một con đường riêng.” Triệu Ngọc bình tĩnh nói: “Ngươi sẽ không cho rằng, ta thân là hoàng đế Bắc Yến, một chút ý đồ với Nam Tề cũng không có đấy chứ?”
Lời này không đủ để làm Tần Thư Hoài tin và phục, hắn nói thẳng: “Ngươi có liên hệ với Vu tộc.”
“Nhiều năm trước…” Triệu Ngọc cho Tần Thư Hoài một lời giải thích: “Người Vu tộc từng đã tới cung đình của Bắc Yến.
Hoàng thất Bắc Yến vẫn luôn qua lại với bọn họ.”
“Lần này Trương Anh động thủ, ngươi ở phía sau quạt gió thêm củi phải không?”
Triệu Ngọc không đáp lại, hắn chỉ nói: “Ta sẽ sớm rời khỏi Nam Tề.
Ta không quan tâm đến việc ngươi ở Nam Tề tác oai tác quái thế nào, ta chỉ muốn tỷ tỷ của ta bình an.”
Dứt lời Triệu Ngọc xoay người, trở về phòng.
Hắn còn chưa ăn cơm, ngồi ở bên cạnh Tần Bồng, cho dù là cơm thừa canh cặn, hắn cũng vô cùng vui vẻ ăn.
Tần Thư Hoài đứng ở cửa.
Nếu Trương Anh là người của Vu tộc, thì cục diện này quả thực nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tần Bồng ở lại Tề Quốc, tất nhiên là nguy hiểm cao hơn nhiều so với khi ở Bắc Yến.
Nhưng mà trở lại Bắc Yến rồi, nàng có muốn quay lại không?
Hắn không biết.
Trong lòng hắn thấp thỏm bất an, lúc Triệu Ngọc rời đi hắn cũng chưa định thần lại được.
Tần Bồng không nhịn được mà gọi hắn: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Tần Thư Hoài quay đầu nhìn nàng, nhìn khuôn mặt thông minh của người này, hắn nâng tay lên, sờ lên mặt nàng.
Hắn chợt nhận ra rằng con người đúng là một sinh vật kỳ lạ, trước đó khi nàng rời đi, hắn cảm thấy bầu trời trước mắt mình như sụp đổ, hắn muốn giữ nàng lại nhưng vô vọng.
Bây giờ hắn biết dù cho có chuyện gì xảy ra nàng cũng sẽ không rời đi, nhưng chỉ cần nàng sống tốt, thì dù nàng chọn là ở đâu, dường như…
Cũng đều có thể.
Tần Bồng thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Ta đang nghĩ.” Tần Thư Hoài chậm rãi cười: “Mỗi lần ta cho rằng tình yêu ta dành cho nàng đã đến cực hạn rồi, ta đều phát hiện ra, ta có thể yêu thương nàng nhiều hơn nữa.”
Khi còn là thiếu niên, khi hắn cho rằng bản thân rất yêu nàng, sau khi nàng chết, hắn mới biết thì ra bản thân hắn đã chấp mê bất ngộ tới mức độ này.
Hắn nghĩ rằng hắn cố chấp điên cuồng đến như vậy đã là yêu đến tột cùng, nhưng đến tận hôm nay hắn mới hiểu được, thì ra hắn có thể buông bỏ sự cố chấp này để nàng được sống tốt
Chỉ là những lời này hắn sẽ không bao giờ nói ra, thậm chí hắn cũng chưa từng nhận ra rằng nội tâm hắn đang dần dần thay đổi thành như vậy.
“Nói sao đây nhỉ?”
Tần Bồng có hơi không hiểu, nhưng đối với lời tỏ tình đột ngột này, trong lòng nàng cảm thấy rất vui.
Tần Thư Hoài không phải là người sẽ cố ý nói những lời hoa mỹ để dỗ dành người khác, hắn nói như thế nào thì nhất định sẽ là như thế, cho nên với mỗi một lời nói ngọt ngào của hắn, Tần Bồng đều sẽ không chút nghi ngờ mà cảm thấy ngọt ngào đến tận tim gan.
Tần Thư Hoài ôm lấy nàng, vùi đầu vào trước người nàng, giọng run run: “Đột nhiên ta cảm thấy, cho dù nàng có đi đến Bắc Yến, ta cũng không sợ hãi như vậy.”
“Đúng vậy.” Một câu của Tần Bồng nói ra nguyên nhân khiến Tần Thư Hoài không kịp phản ứng: “Bởi vì đến bây giờ ngươi cuối cùng cũng nhận ra, ta rất yêu ngươi.”
Hắn cảm thấy nàng yêu hắn, hắn tin rằng nàng yêu hắn.
Không phải hắn đã từng ngày từng đêm ám chỉ mình thích, mà là xuất phát từ tận đáy lòng hắn, là hắn thích đối phương.
Khi hắn lo được lo mất đã bất chấp tất cả mà bắt lấy nàng, hôm nay hắn rốt cuộc cũng đạt được phần tình cảm này, lúc này hắn mới có thể dùng tâm trí bình thường mà xem xét những khả năng có thể mất đi nàng.
Bởi vì trong lòng hắn tin tưởng chắc chắn rằng khả năng này sẽ không thành hiện thực.
Chỉ người được yêu mới có thể không sợ hãi gì.
Tần Thư Hoài nghe được những lời của Tần Bồng liền hiểu ngay lập tức.
Hắn thấp giọng cười rồi nói: “Cảm ơn nàng.”
Sau khi ở lại với Tần Bồng thêm một lúc thì đã đến thời gian Tần Thư Hoài phải quay về.
Tần Thư Hoài vừa rời khỏi phủ liền nghe Giang Xuân tiến lên nói: “Vương gia, hình như các đại thế gia đều có hành động bất thường.”
Tần Thư Hoài gật đầu, hắn vẫn luôn trấn áp các gia tộc trong triều, vậy nên các gia tộc đó đã không vừa mắt hắn từ lâu, đến nay bản án của Liễu Thi Vận bị lật lại, Tần Thư Hoài cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ cả.
Hắn nhanh chóng để Giang Xuân truyền tin đến phương bắc, ngay lập tức chuẩn bị cho chiến tranh.
Sau đó hắn đến Tàng Thư Các tìm kiếm ghi chép về Vu Tộc năm đó.
Vu Tộc vốn sống ở nơi giao nhau giữa Tây Lương và Tề Quốc, vì có tài năng xuất chúng mà luôn được coi là một sự tồn tại của thần thánh.
Năm đó, Tề Quốc nghe nói Vu Tộc có những trí giả có thể rèn được hàng loạt những thanh kiếm sắt cứng chắc, vì muốn học trộm tài nghệ mà cho người đến làm nội ứng ở Vu Tộc.
Mà nội ứng này lại chính là Liễu Thạch Hiên
Liễu Thạch Hiên không những học được kỹ thuật rèn kiếm sắt mà còn phát hiện ra được kỹ thuật ở Vu Tộc đã phát triển một cách nhanh chóng, bọn họ có một vũ khí công thành cực kỳ tối tân, được cất giấu trong tay Tế Tự.
Ngoài sự phát triển về kỹ thuật, nơi Vu Tộc sinh sống còn chứa rất nhiều khoáng sản, khi đó Tề Quốc đang ở tình thế bất lợi trong trận chiến với Tây Lương, vì muốn lật ngược tình thế nhanh chóng mà Tề Quốc đã nhắm vào kỹ thuật và khoáng sản của Vu Tộc.
Vốn là tính toán đi buộc Vu tộc làm việc, ai biết Vu tộc lại liều chết chống cự, Vu tộc nhân số thưa thớt, chẳng qua là hơn một ngàn người, tuy thông minh, nhưng dưới sự nội ứng ngoại hợp của Liễu Thạch Hiên, gặp phải họa diệt tộc.
Vu tộc vốn nên bị diệt hết, nhưng trong giây phút cuối cùng, Thánh Nữ Vu Cầm đứng ra, dâng lên phương pháp rèn binh khí và mạch khoáng, xưng Tề Quốc là thần, cũng trợ giúp Tề Quốc gϊếŧ phụ thân lãnh binh phản loạn của mình.
Cuối cùng, người Vu tộc còn sống lưu lạc bên ngoài, không đến 32 người.
Sau khi Vu tộc bình an, những tộc nhân còn lại điên cuồng phản công Thánh Nữ, muốn gϊếŧ chết cái vị gϊếŧ cha này.
Nhưng mà bọn họ cũng không phải lập tức động thủ, mà là chờ đến khi Vu Cầm mang thai, lúc này mới ra tay thử động thủ.
Vu Cầm mang theo hài tử chật vật bỏ trốn, không biết tung tích.
Mà Vu Lễ năm đó là thiếu tộc trưởng, cũng là trượng phu của Vu Cầm, sau nhiều lần tìm kiếm thê tử mà không có kết quả đã từ bỏ việc tìm kiếm.
Tần Thư Hoài cho rằng, sở dĩ chờ đến khi Vu Cầm mang thai mới gϊếŧ nàng ta, là vì thời điểm tìm thấy Vu Lễ không ở đó.
Nhưng mà chờ đến khi kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu tôn ti cấp bậc của Vu tộc, Tần Thư Hoài chợt phát hiện, Thánh Nữ Vu tộc, dường như có một chút khác…
“Trước khi chưa thụ thai thì trường sinh bất tử.”
Nghe thấy lời này, Tần Thư Hoài lập tức nhớ tới Tần Bồng, sau đó nhớ tới hoa mai trên người Triệu Bồng và Tần Bồng.
Nếu hoa mai thật sự là đại biểu cho người của Vu tộc, vậy thì cũng có nghĩa là, Triệu Bồng là người của Vu tộc, Tần Bồng cũng là người của Vu tộc.
Thậm chí, rất có thể Triệu Bồng là hài tử của Vu Cầm.
Nếu Triệu Bồng là hài tử của Vu Cầm, vậy thì Vu Cầm làm thế nào để giả trang thành nữ tử quý tộc lẫn vào trong cung, sinh hạ Triệu Bồng và Triệu Ngọc?
Mà bà ta sinh con của vua Bắc Yến, lại muốn mưu đồ chuyện gì?
Mà Triệu Ngọc là người của Vu tộc, vậy đệ đệ của Tần Bồng là Tần Minh và mẫu thân của Tần Bồng là Lý Thục, đương nhiên…… Cũng là người của Vu tộc.
Nghĩ đến đây, Tần Thư Hoài không kìm được mà hít ngược một hơi khí lạnh.
Đế vương của hai quốc gia đều là huyết mạch của Vu tộc, mà mục đích của Vu tộc là cái gì?
Một dân tộc bị tiêu diệt, đối với quốc gia mà mình coi như kẻ địch, hắn sẽ làm ra chuyện gì?
Mà Tần Bồng trọng sinh, có phải bởi vì nàng là huyết mạch của Thánh Nữ Vu tộc Thánh Nữ hay không, như vậy Lý Thục có biết Tần Bồng trọng sinh hay không, thái độ của Lý Thục đối với Thánh Nữ, rốt cuộc là cái gì?
Tần Thư Hoài đột nhiên cảm thấy bên người mình có một cái lưới lớn, lần đầu tiên hắn không nhìn thấy đáy.
Hắn chỉ hiểu rõ một việc, Triệu Ngọc vội vàng muốn đưa Tần Bồng đi như thế, tất nhiên là Tề Quốc sắp xảy ra một sự kiện đủ để cho Tề Quốc đại loạn, làm hắn thậm chí không thể bảo vệ tốt Tần Bồng.
Mà Triệu Ngọc rõ ràng biết được nguy hiểm trong đó, thậm chí Triệu Ngọc còn có khả năng biết, có người sẽ gây ra bất lợi cho Tần Bồng.
Trong lòng Tần Thư Hoài lo lắng, hắn vội vàng từ Tàng Thư Các chạy về phía chỗ của Tần Bồng.
Hôm nay Tần Bồng trở về Vệ phủ, sớm đã có người tới đón, Tần Bồng ngủ đến có chút mơ màng, cũng không phát hiện người tới có chút quá sớm.
Nàng lên xe ngựa, nói với Lục Hữu: “Cho người đi nói với đón Tần Thư Hoài một tiếng.”
Lục Hữu Ứng đáp lời, phân phó người đi qua đó.
Giờ này trời còn chưa sáng, trong bóng đêm, Tần Bồng ngồi trên xe ngựa, thấy có chút buồn ngủ, nàng luôn luôn có thói quen nằm trên giường, cũng không cảm thấy sao cả.
Nàng giương mắt nhìn Lục Hữu ngồi vào, nói với hắn: “Ta hơi buồn ngủ, ngươi trông chừng đi, chờ ta tỉnh thì chào hỏi một tiếng.”
Lục Hữu gật đầu, chiếu cố Tần bồng nói: “Người yên tâm ngủ đi.”
Không có người khác nói gì, chỉ có tiếng bước chân, tiếng bước chân lại nhẹ lại nhỏ, rõ ràng là người biết võ.
Khi Lục Hữu lên tiếng, Tần Bồng đã tỉnh, nàng rút kiếm ở bên cạnh ra, một cái tay khác niết ở trên làn khói độc đặc chế.
Nhìn thấy động tác của nàng, Lục Hữu dùng thuốc giải trước.
Bên ngoài tiếng bước chân cũng không có tới gần, ngừng lại, ngay chính giờ khắc này, mưa tên mang theo lửa, đột nhiên xỏ xuyên qua xe ngựa!
Tần Bồng và Lục Hữu đồng thời ở trong xe nhảy ra, xe ngựa trong nháy mắt đã nổ tung, khói độc trong tay Tần Bồng nhanh chóng thả ra, Lục Hữu cũng thả đạn tín hiệu ra ngoài!
Khói độc tràn ngập, một nhóm người ngã xuống, nhưng mà Tần Bồng cũng đã nhận ra, xung quanh đông nghịt, tất cả đều là người.
Ám vệ của nàng không có lên tiếng, rõ ràng đã bị xử lý trước.
Có thể lặng yên không một tiếng động xử lý ám vệ của nàng như vậy, chứng minh là bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt tất cả.
Tần Bồng nhìn nhìn sắc trời, giờ này còn ở trong đêm, rõ ràng không phải là thời gian đến đón nàng, người đến đón nàng tất nhiên là người do Thiết Bộ phái tới, bởi vậy bọn họ biết rõ lộ tuyến, đầu tiên mai phục, xử lý ám vệ của nàng.
Mà bọn họ đến rất nhiều người, họ không ngần ngại sử dụng mũi tên độc và lông vũ, hôm nay họ không sợ bị truy tìm nữa.
Trong đầu Tần Bồng hiện lên một câu “không chết không ngừng” kia của Tần Thư Hoài.
Hắn có thể có lá gan động vào Lục Tú như vậy, tại sao Trương Anh lại không có lá gan động vào người của hắn?
Nếu đã định sẵn là cấp độ không chết không ngừng, vậy thì nhìn xem vị nào tàn nhẫn độc ác hơn.
Gần như là Tần Bồng không cần nghĩ ngợi, đã khẳng định được tất nhiên đó là người của Trương Anh, Lục Hữu cũng bảo vệ nàng mà xông ra phá vòng vây, nhưng mà người tới lại ngày càng nhiều, ngày càng đông nghịt.
Lục Hữu chống lại công kích, Tần Bồng cùng hắn dựa lưng vào nhau, nhìn đám người đi tới.
Ngay lúc này, Tần Bồng nghe thấy một giọng nói bình tĩnh vang lên: “Không ngờ công chúa lại có thân thủ tốt như vậy.”
Tần Bồng ngẩng đầu nhìn thì thấy một nam tử mặc đồ đen cầm kiếm đứng trong đám người.
Ông ta mặc một bộ hắc bào màu đen, trên eo là đai lưng trắng bạc, trên đai lưng có treo một chiếc vòng sắt rỗng, trong vòng sắt có khảm một hạt ngọc huyết.
Tần Bồng rất quen thuộc với cách ăn mặc này, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi: “Liễu Thạch Hiên!”
Người bên kia không có vẻ gì là ngạc nhiên khi nàng có thể nhận ra, bình tĩnh nói: “Thư Ngạn thật sự rất thích ngươi.”
“Hắn đối xử với ngươi tốt như vậy.” Liễu Thạch Hiên chậm rãi nói: “Tại sao ngươi lại muốn gϊếŧ muội muội của hắn?”
“Ta không gϊếŧ nàng ta!” Tần Bồng lên tiếng, nhưng Liễu Thạch Hiên đã mang theo kiếm đột nhiên nhào tới!
Phong cách kiếm của ông ta rất sắc bén, mang theo huyết khí dày đặc, đủ thấy năm đó vị lão giả này từng dùng kiếm bổ ra thi cốt như thế nào.
Động tác của ông ta quá nhanh, Lục Hữu chưa kịp ngăn cản thì đã thấy Liễu Thạch Hiên lao đến bên người của Tần Bồng, để tránh kiếm của Liễu Thạch Hiên, Tần Bồng vội vàng rút lui và tách khỏi Lục Hữu.
Kiếm của Liễu Thạch Hiên vừa nhanh lại tàn nhẫn, Tần Bồng nỗ lực ngăn trở, Liễu Thạch Hiên rõ ràng không nghĩ tới Tần Bồng vậy mà còn có thân thủ như vậy, ông ta híp mắt nói: “Ta nhớ rõ, trưởng công chúa không giỏi võ như vậy.”
Tần Bồng cắn chặt hàm răng, không nói một lời nào, kiếm của Liễu Thạch Hiên rung lên khiến miệng nàng đau đớn, nàng biến thủ thành công, nỗ lực đâm tới, Liễu Thạch Hiên một cước đá văng nàng ra, đập mạnh vào tường.
Lúc này, bọn họ đã cách xa đoàn người, đám sát thủ kia đang quấn lấy Lục Hữu, cũng không biết là kiêng kỵ kiếm của Liễu Thạch Hiên hay bị Lục Hữu ngăn lại, nhưng không ai trong số họ đuổi kịp.
Tần Bồng chật vật đứng lên, Liễu Thạch Hiên tới gần nàng, chậm rãi nói: “Mẫu thân ngươi là ta tự mình mang về sắp xếp và bài trí, ngươi là ta nhìn đến lúc lớn lên.” Nói rồi, Liễu Thạch Hiên chỉ kiếm ở cần cổ Tần Bồng, Tần Bồng ngẩng đầu lên nhìn ông ta, hơi thở dốc.
Liễu Thạch Hiên bình tĩnh nói: “Ngươi không phải Tần Bồng.”
Tần Bồng không nói lời nào, nàng nắm chặt ám khí trong tay áo, tìm kiếm cơ hội tốt nhất, đôi mắt Liễu Thạch Hiên chậm rãi sáng lên: “Ngươi là Triệu Bồng có đúng không?”
Tần Bồng hơi sững sờ, Liễu Thạch Hiên đoán được nàng không phải Tần Bồng, nàng cũng không ngạc nhiên, nhưng Liễu Thạch Hiên dựa vào cái gì, điều đầu tiên đã khẳng định nàng chính là Triệu Bồng?!
Nhìn thấy biểu hiện của Tần Bồng, Liễu Thạch Hiên giơ tay đánh úp về phía huyệt đạo của nàng, ám khí trong tay Tần Bồng đột nhiên bay ra, Liễu Thạch Hiên rút kiếm chém ám khí, ngay chính lúc này, Tần Bồng nhanh chóng phi qua bên cạnh, Liễu Thạch Hiên bắt được chân nàng, đột nhiên ném xuống đất!
Đầu Tần Bồng đập mạnh xuống đất, nàng cảm thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng cũng đau, nàng gian nan thở hổn hển, Liễu Thạch Hiên đi về phía nàng, trong mắt tất cả đều kích động.
“Ngươi có thể cứu Thi Vận, ngươi nhất định có thể.
Ngươi có thể chết đi sống lại, tại sao Thi Vận lại không thể?”
Liễu Thạch Hiên đi tới trước mặt nàng, còn chuẩn bị nói cái gì, Tần Bồng đột nhiên vươn mình, phi tiêu thứ hai từ trong tay áo bắn ra ngoài, cùng lúc đó, Liễu Thạch Hiên nắm cổ Tần Bồng, mạnh mẽ ném vào tường!
Trước mắt Tần Bồng là vết máu mơ hồ, nàng chống đỡ gian nan đứng lên, liền chính ngay một khắc này, nàng nghe được tiếng vó ngựa, hoàn toàn đỏ ngầu, nàng nhìn thấy một hàng người áo trắng đang cưỡi ngựa đến, nàng cảm thấy động tác kia rất chậm, nhưng mà lại cảm thấy trong lúc thoáng qua đó, người kia tựa như hiện ra trước người nàng.
Hơi ấm hoàn toàn bao trùm lấy nàng, Tần Thư Hoài đang ôm lấy nàng, cả người đều run rẩy.
Đôi mắt Tần Bồng đầy tơ máu, nàng cảm nhận được sự sợ sệt của người kia, giơ bàn tay dính máu lên, đặt tay lên người Tần Thư Hoài, trầm ổn nói: “Ngươi đừng sợ.”
Xung quanh có tiếng kiếm leng keng, Tần Thư Hoài nghe lời nàng nói, đột nhiên không sợ nữa.
Hắn nhìn người trước mặt cả người là máu, cuối cùng đưa ra một quyết định, hắn cõng nàng lên lưng, một cái tay khác nhấc theo kiếm, cùng với Giang Xuân và Triệu Nhất đang quấn lấy Liễu Thạch Hiên, nói: “Mở đường”
Tần Bồng được Tần Thư Hoài cõng, gian nan mở mắt ra.
Trong lòng nàng có một loại linh cảm, cảm thấy hoang mang và hoảng sợ.
Nàng tuyệt vọng nắm chặt thanh kiếm của mình, khó nhọc nói: “Ta có thể đi.”
“Không sao đâu.” Tần Thư Hoài bình tĩnh nói: “Nàng hãy ngủ một giấc, ta đưa nàng trở về nhà.”
“Ta…” Tần Bồng khàn khàn lên tiếng: “Không sợ.”
“Ta có thể đi…” Đáy mắt Tần Bồng từ từ tối sầm lại, nhưng nàng vẫn cố chấp lặp lại: “Ta có thể đi, tự mình đi.”
Nàng còn có thể đi, nàng còn có thể bảo vệ bản thân.
Nàng không cần ai bảo vệ, cũng sẽ không làm phiền toái cho ai.
Vì lẽ đó, Tần Thư Hoài…..
Tần Bồng cảm thấy nước mắt trào ra, tuyệt đối đừng từ bỏ nàng..