“Còn một câu hỏi cuối cùng.” Tư Không nói.
Lý Tư Văn gõ lên bàn, khàn giọng nói: “Tôi muốn biết, người dẫn đường có phải là người bình thường không nữa?”
Không ai phản đối, Tư Không lặp lại câu hỏi của mình.
【Phải.】
“Tôi hiểu rồi.”
Lý Tư Văn đẩy ghế ra, loạng choạng bước lên cầu thang, lẩm bẩm “Tôi biết, tôi biết.”
Ôn Khinh nhẹ mím môi, nghĩ rằng Lý Tư Văn hẳn là càng nghi ngờ cậu.
Cậu từ từ đứng dậy và đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Bây giờ có những manh mối sau:
1. Thân phận người hướng dẫn không phải là danh tính thật
2. Người hướng dẫn là một con người bình thường
3. Việc sử dụng thẻ bài thần thánh có liên quan mật thiết đến người hướng dẫn
Chỉ còn lại ba con người bình thường...
Ôn Khinh cau mày, cảm thấy đáp án đã sắp xuất hiện.
Họ đã bỏ lỡ một trong những manh mối quan trọng nhất.
Vậy thì nó là gì?
Ôn Khinh bắt đầu nhớ lại hệ thống từng câu từng câu nói, hắn đi ra phòng tắm, nhẹ giọng nói: “Đây là thần cấp phó bản, trong chúng ta có người dẫn đường, tìm người dẫn đường...”
Cậu ngơ ngác đi vòng quanh góc phố, khuôn mặt của Quý Dư đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
Ôn Khinh sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, tim đập loạn xạ, như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Chờ một lúc, cậu lắp bắp nói: “Thầy.”
“Tôi có làm em sợ không?” Quý Dư hỏi.
Ôn Khinh thấp giọng giải thích: “Vừa rồi do em đang suy nghĩ một chuyện, không thấy thầy.”
Quý Dư mỉm cười: “Xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi đâu ạ” Ôn Khinh lắc đầu, nhìn thoáng qua phòng khách trống rỗng, nhẹ giọng hỏi: “Thầy đang tìm em à?”
Quý Dư đáp lại, cụp mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ôn Khinh, trầm giọng hỏi: “Hiện tại cảm giác thế nào?”
“Tôi hơi lo lắng cho em.”
Ôn Khinh mở miệng, vốn định nói mình không có việc gì, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, lại biến thành thật tâm: “Thầy, em cảm thấy rất sợ.”
Quý Dư nhẹ nhàng xoa đầu hắn, hỏi: “Sợ cái gì?”
Giọng nói của anh trầm thấp êm dịu, dễ dàng khơi dậy cảm xúc của Ôn Khinh.
Trong lúc này, nỗi sợ hãi oán giận đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, nước mắt Ôn Khinh rơi xuống, lông mi ướt đẫm, gò má và chóp mũi dần dần ửng đỏ.
“Em sợ quá hu hu...”
Cậu khóc đến tắt thở, nức nở nói: “Em sợ trò chơi này, em sợ mình sẽ chết, em sợ có người cố ý giở trò xấu với chúng ta, ngăn cản chúng ta vượt qua. Mức độ...”
“Tại sao, tại sao chúng ta lại bị kéo vào trò chơi này…”
Quý Dư cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn Ôn Khinh khóc đến mức cổ đỏ bừng, môi run rẩy không thể khống chế.
Cậu vừa nói vừa nghẹn ngào, nước mắt cứ mỗi lần nói một câu lại rơi ra, khuôn mặt lấm lem những giọt nước mắt, thật đáng thương, khiến người ta dâng lên một cảm xúc phức tạp, bọn họ muốn bắt nạt anh lần nữa, nhưng cũng muốn bảo vệ.
Cho dù là lúc này, Ôn Khinh trong lòng cũng không có ghét bỏ những người chơi khác.
Thảo nào ngay cả Úc Hình cũng mủi lòng, Quý Dư nghĩ.
Anh mím môi, nụ cười tắt ngấm trên môi.
Quý Dư lấy khăn giấy ra, giơ tay lau nước mắt trên mặt Ôn Khinh.
“Được rồi, thôi không sợ nữa.”