Chu Ân khẽ giật mình, sau đó lại cười: “Vậy thì càng tốt, không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi.”
Tiểu nha hoàn ngây người, không ngờ lại có cách nói như vậy.
Chu Ân mỉm cười, múc bơ từ trong thùng đổ vào đèn dầu, sáu ngọn đèn dầu đồng loạt sáng lên.
…
Ngày hôm sau Tạ Hà lại đến, lần này là tiểu nha hoàn ra mở cửa, chỉ thấy vị nhị tiểu thư này vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.
“Chu Ân đâu?” Nàng ta liếʍ môi, nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn hỏi, có vẻ như đã xảy ra chuyện lớn.
Tiểu nha hoàn vội vàng đáp: “Tiểu thư vừa từ chỗ lão phu nhân trở về, hiện đang dùng bữa trưa trong phòng ạ.”
Tạ Hà ngẩn người: “Muộn như vậy rồi mà còn chưa dùng bữa?”
Tiểu nha hoàn có chút oán giận nói: “Nhà bếp vừa mới đưa cơm đến ạ.”
Tạ Hà nhíu mày, gạt tiểu nha hoàn sang một bên, đi thẳng vào phòng.
Rõ ràng là buổi trưa, nhưng trong phòng lại có chút lạnh lẽo đến rợn người. Có lẽ căn phòng này của Chu Ân bị khuất nắng, phong thủy không được tốt.
Chu Ân im lặng, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm trước bàn, thức ăn trên bàn nói dễ nghe là thanh đạm, nói khó nghe thì thật đáng thương, nhất là đối với một gia đình giàu có như Tạ gia.
Tạ Hà đứng trước cửa, che khuất hơn phân nửa ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài, căn phòng vốn đã không sáng sủa lại càng trở nên u ám hơn.
Chu Ân dừng động tác nhai, nuốt hết thức ăn trong miệng, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, đồng thời đứng dậy, bước tới đón tiếp: “Nhị biểu tỷ.” Nàng đi tới, giống như không có xương cốt mà ôm lấy cánh tay Tạ Hà.
Tạ Hà bị nàng ôm chặt, đầu óc trống rỗng, mặt đỏ bừng, quên mất mình muốn nói gì.
Trước đây Chu Ân luôn đối xử với nàng ta rất cung kính, chưa từng thân mật như vậy, chỉ từ hôm qua mới bắt đầu thay đổi.
Tạ Hà nhất thời không nói nên lời, Chu Ân ngoan ngoãn dựa vào người nàng ta, cũng không lên tiếng, giống như hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của nàng ta, mặc cho nàng ta kiểm soát.
Cây tơ hồng.
Tạ Hà không khỏi nghĩ đến từ này, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nhớ đến mục đích mình đến đây, liền chủ động dắt nàng ta đi về phía bàn ăn.
Thức ăn trên bàn hầu như chưa động đến, nhưng lại khiến Tạ Hà nhíu mày. Cho dù là hạ nhân trong nhà nàng ta, thức ăn cũng không đến nỗi tệ như vậy, rõ ràng là có người đang hà hϊếp Chu Ân. Mẫu thân nàng ta là người quản lý việc bếp núc, luôn quang minh lỗi lạc, đã là tổ mẫu tiếp nhận Chu Ân, mẫu thân nàng ta sẽ không bao giờ giả vờ nghe lời.
“Ngươi chỉ ăn những thứ này thôi sao?”
Chu Ân còn chưa kịp trả lời, tiểu nha hoàn đi theo phía sau đã giành nói: “Nhà bếp luôn đưa những thứ này cho tiểu thư ạ.”
Tạ Hà lập tức sa sầm mặt mày: “Ta sẽ điều tra rõ chuyện này, sẽ không để người khác chậm trễ ngươi nữa, đây tuyệt đối không phải là ý của Tạ gia.”
Chu Ân nhỏ giọng nói: “Những thứ này đã rất tốt rồi…” Nghe như là lời cảm kích từ tận đáy lòng.
Tạ Hà đau đầu, lại nghĩ đến mục đích của mình, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: “Hai bà tử trong phòng ngươi có phải đã rời khỏi phủ rồi không?”
Sau khi thản nhiên hỏi một câu, nàng ta rõ ràng cảm nhận được Chu Ân run lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt Chu Ân trắng bệch, môi run run giải thích: “Nhị biểu tỷ, là ta cho bọn họ về nhà, không phải lỗi của bọn họ.”
“Bọn họ đã chết rồi.” Tạ Hà nói xong, nhìn chằm chằm Chu Ân, nhìn thấy nàng ta luống cuống buông tay, lùi lại mấy bước, dáng vẻ như sắp ngã, trong lòng bỗng chốc dâng lên một tia hả hê, nhưng rất nhanh đã bị sự áy náy lấn át.
“Ngươi sợ cái gì, thật nhát gan.” Tạ Hà cau mày, nhưng lại hối hận vì vừa rồi đã nói thẳng như vậy.
Nhưng lại nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Tạ Hà nhìn theo tiếng khóc, chỉ thấy Chu Ân quay đầu đi, hai tay che mặt, vai run lên, nàng ta đang khóc. Nàng ta cho rằng Chu Ân nghe thấy người chết nên sợ hãi mà khóc, do dự một chút, ôn nhu an ủi: “Ngươi đừng sợ.”
Chu Ân lắc đầu nguầy nguậy, cuối cùng cũng bộc lộ chút trẻ con: “Biểu tỷ, ta không sợ… Đều là lỗi của ta, nếu không phải ta cho bọn họ về nhà, bọn họ cũng sẽ không mất mạng.”
Tạ Hà ngây ngẩn cả người, không ngờ Chu Ân lại rơi lệ vì áy náy, nàng ta nghẹn lời không nói nên lời.
Tiểu nha hoàn vội vàng nói: “Rõ ràng là hai lão già kia cố ý trốn việc, đổ hết mọi việc cho tiểu thư…” Nàng ta nhanh miệng nhanh mồm kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Tạ Hà không ngờ rằng hôm qua mình vừa mới ra mặt bênh vực Chu Ân, hôm nay nàng ta lại bị bắt nạt. Hôm nay nàng ta đến đây, một là để báo cho Chu Ân biết tin hai bà tử kia đã chết, hai là muốn biết tại sao hai bà tử kia lại xuất hiện ở ngoài phủ.