Chương 7

Chu Ân không nói gì, chỉ dùng đôi mắt long lanh nước nhìn Tạ Hà, nhưng lại như đã nói ra ngàn vạn lời.

Tạ Hà khó có khi mất bình tĩnh dậm chân, đưa tay muốn đẩy Chu Ân ra, nhưng lại sợ nàng yếu ớt bị đẩy ngã, nên bực bội rụt tay về, quát: “Tránh ra!”

Chu Ân mạnh dạn ngoắc ngón út của nàng ta, khiến Tạ Hà kinh ngạc kêu lên: “Ngươi làm gì vậy!”

Chu Ân nhìn nàng ta với vẻ cầu xin, lắc lắc ngón út của nàng ta, nhỏ giọng nói: “Nhị biểu tỷ, tỷ đừng giận nữa được không?”

Tạ Hà sững người một lúc, mặt đỏ bừng, không biết phải làm sao với hành động của Chu Ân, đặc biệt là sự thân mật bất ngờ này. Nàng ta muốn hất tay Chu Ân ra, nhưng nàng ta nói không giận là không giận được, nàng ta ra mặt bênh vực nàng, vậy mà nàng còn cầu xin cho hai bà tử kia, đây là chuyện khiến người ta tức giận đến mức nào chứ!

Tạ Hà nghĩ rất nhiều, sau đó phát hiện ra một điều kỳ quái, nàng ta vậy mà thật sự không tức giận Chu Ân nổi!

Chu Ân vẫn chưa biết gì, còn mềm mỏng cầu xin: “Nhị biểu tỷ, ta biết tỷ là vì muốn tốt cho ta, nhưng bị bán đi chắc chắn sẽ rất thê thảm, phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ… Tỷ thương tình tha cho bọn họ lần này đi. Nếu có lần sau, ta tuyệt đối sẽ không cầu xin cho bọn họ nữa, được không?”

Ban đầu Tạ Hà không muốn nghe nàng cầu xin, nhưng khi nghe đến câu “phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ”, trong lòng nàng ta không khỏi chấn động. Đối với Chu Ân mà nói, đến Tạ gia chẳng phải cũng giống như đến một nơi hoàn toàn xa lạ sao? Nghĩ đến đây, Tạ Hà liền thương cảm cho nàng. Chắc hẳn nàng ấy mềm lòng như vậy là vì quá đồng cảm với người khác.

“Ngươi không tức giận sao? Bọn họ đối xử tệ bạc với ngươi, khiến ngươi chịu ấm ức.” Tạ Hà hỏi với vẻ mặt phức tạp, cũng không biết mình muốn nghe câu trả lời như thế nào.

Chu Ân lắc đầu, hơi cúi mắt, khóe miệng nở nụ cười: “Không giận. Trong sinh tử, thực sự có niềm vui. Bồ Tát Ma Ha Tát cho rằng vui và khổ không thể tách rời, cho nên mới nói tất cả đều là khổ. Có khổ mới có vui, bọn họ khiến ta khổ sở, chẳng phải là để sau này ta được vui vẻ sao? Bọn họ khiến ta nếm trải trăm cay ngàn đắng, là đang giúp ta tu hành trong cõi hồng trần đấy.”

Tạ Hà ngây người.

Hai bà tử cũng ngừng khóc, ngây người.

Trên đời này sao lại có kẻ ngốc nghếch, chịu khổ mà còn vui vẻ như vậy chứ?

Chỉ thấy Chu Ân khẽ mỉm cười, nụ cười như hoa sen nở rộ, tràn đầy từ bi. Đặc biệt là nốt ruồi son giữa hai đầu lông mày của nàng lúc này càng thêm nổi bật, như thể nàng thực sự là một vị thần tiên đến nhân gian chịu khổ.

Tạ Hà như đang trong cơn mê sảng mà rời khỏi sân của Chu Ân, nàng ta bị tinh thần chịu đựng gian khổ của Chu Ân làm cho chấn động.

Hai bà tử đang quỳ trên mặt đất sau khi Tạ Hà rời đi, được Chu Ân cho phép mới dám đứng dậy, miệng không ngừng cam đoan với Chu Ân: “Cảm ơn tiểu thư, chúng tôi không dám nữa.”

Tuy nói vậy, nhưng trong lòng bọn họ vô cùng hận Chu Ân. Cho rằng chính nàng cố ý cáo trạng, sau đó lại giả vờ làm người tốt.

Nhưng vừa rồi Tạ Hà nổi giận khiến bọn họ vô cùng kiêng dè, bọn họ cũng sợ Chu Ân lại tìm người khác đến làm chủ, nên chỉ có thể nhẫn nhịn dọn dẹp sân.

Càng dọn dẹp, bọn họ càng cảm thấy uất ức.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Chu Ân như không có chuyện gì xảy ra, trở về phòng tiếp tục chép kinh như thường lệ, hai bà tử tức giận đến mức muốn nổ tung. Nàng ta càng tỏ ra yếu đuối, đáng thương, vô dụng như vậy, bọn họ càng tức giận, bọn họ vậy mà lại bị phạt vì loại người như nàng ta!

Hai người vừa quét lá vừa trao đổi ánh mắt với nhau.

Chu Ân trở về phòng, tiểu nha hoàn vội vàng đi theo sau, ủ rũ cúi đầu, không nói một lời.

“Tiểu thư, ta sai rồi.” Tiểu nha hoàn sợ hãi bị bán đi, không ngừng xin lỗi.

Chu Ân quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng với nàng ta, lông mày giãn ra, giống như một đóa hoa trắng muốt run rẩy trong gió: “Không sao, ta không để bụng đâu.”

Tiểu nha hoàn nhìn đến ngây người, nỗi sợ hãi trong lòng tan biến bởi nụ cười của nàng, cuối cùng vẫn nói thêm một câu: “Xin lỗi tiểu thư, sau này ta sẽ không ngủ nướng nữa.”

Chu Ân khẽ gật đầu, vẫn nói: “Không sao đâu.”

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, như làn gió xuân thổi qua, không mang theo bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, là thật sự không sao cả.

Tiểu nha hoàn nhìn bóng lưng Chu Ân xoay người lại, đỏ mặt. Quyết tâm sau này nhất định phải hầu hạ tiểu thư chu đáo hơn. Nàng ta không giống hai bà tử kia, là vì hai người bọn họ không làm việc gì, đổ hết việc lên đầu nàng ta, khiến nàng ta mệt mỏi đến mức ngủ quên.

Vừa mới hạ quyết tâm, tiểu nha hoàn đã bị người ta đẩy sang một bên, hai bà tử không hề biết điều mà đi vào trong.