Chương 6

Hai bà tử biết rõ tính tình nhu nhược của Chu Ân, cho dù bị ức hϊếp cũng chỉ biết nhẫn nhịn, cộng thêm có Tạ Sâm đứng sau xúi giục, ủng hộ, nên bọn họ càng thêm ngông cuồng, không chỉ bắt Chu Ân phải tự mình làm mọi việc, mà còn lén lút lấy đồ trong phòng nàng.

Nào ngờ lại có ngày bị phát hiện chứ!

Hai người cúi đầu nghe mắng, trên mặt là vẻ ngại ngùng và nịnh nọt, nhưng ánh mắt lại không an phận đảo xung quanh.

“Nhị tiểu thư, người hiểu lầm rồi, là tiểu thư thương chúng tôi nên mới đặc biệt cho chúng tôi nghỉ ngơi, không phải chúng tôi lười biếng đâu.” Bà tử mặc áo màu đỏ đất ngẩng đầu giải thích, nhưng ánh mắt lại nhìn Chu Ân, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.

Bà ta bịa chuyện, đổ hết lỗi lầm lên đầu Chu Ân, còn dùng ánh mắt cầu xin Chu Ân thừa nhận. Dựa vào sự hiểu biết của bà ta về Chu Ân, chỉ cần Chu Ân liếc nhìn bà ta một cái, chắc chắn sẽ mềm lòng nhận lỗi về mình.

Vị tiểu thư đến nương tựa Tạ gia này rất lương thiện, bọn họ đã sớm biết. Chính vì biết nên mới càng lấy đó làm cớ để bắt nạt Chu Ân.

Tạ Hà ngẩn người, quay đầu nhìn Chu Ân, thấy nàng cúi đầu thấp hơn, lại nhìn thấy bà tử kia mặt mày gian xảo, nàng ta lập tức hiểu ra, trong lòng bốc hỏa.

“Ngươi là làm bằng bùn nhão sao? Không có chút khí phách nào vậy?” Nàng ta siết chặt ngón tay đang nắm lấy cánh tay Chu Ân, hận rèn sắt không thành thép nói.

Chu Ân ăn đau, ngẩng đầu lên, vẻ mặt rụt rè, đôi mắt mông lung nhìn Tạ Hà, trông như không có chủ kiến.

Tạ Hà nhìn chằm chằm Chu Ân một lúc, đột nhiên chán nản, không còn hy vọng nàng có thể cứng rắn hơn được nữa. Nhưng hai tên gia nhân xảo quyệt này nhất định phải xử lý, nàng ta cho rằng Chu Ân nhu nhược như vậy, nếu tiếp tục giữ hai người này lại, không biết bọn họ còn bắt nạt nàng thành cái dạng gì nữa.

Nói ra thì cũng kỳ lạ, rõ ràng nàng ta không thích Chu Ân, lần này đến đây thậm chí còn muốn kiếm chuyện với Chu Ân. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối, không nơi nương tựa của nàng, nàng ta lại không nhịn được mà ra mặt bênh vực, muốn thay nàng làm chủ, không muốn nhìn thấy nàng bị ức hϊếp.

Tạ Hà dường như hiểu được tại sao ca ca lại thiên vị biểu muội, nàng ấy cái gì cũng không làm, khiến người ta không nhịn được muốn sắp xếp mọi thứ cho nàng ấy.

“Cho dù tiểu thư có thương các ngươi, cho các ngươi nghỉ ngơi, thì các ngươi liền quên mất bổn phận làm người hầu, chậm trễ việc chăm sóc tiểu thư sao?” Tạ Hà cười lạnh: “Tạ gia không cần những kẻ lười biếng, vô dụng.”

Hai bà tử cuối cùng cũng hiểu ra hôm nay nhị tiểu thư nhất quyết muốn làm chủ, liền trở nên hoảng sợ.

Tạ Hà là chủ tử danh chính ngôn thuận trong phủ, nếu thật sự muốn xử lý bọn họ, bọn họ cũng không nói được gì. Cho dù có đại công tử chống lưng, đại công tử có thể bênh vực bọn họ trước mặt Chu Ân, nhưng chưa chắc đã vì bọn họ mà đắc tội với nhị tiểu thư.

Hai người hoảng hốt, không còn vẻ gian xảo muốn trốn tránh trách nhiệm nữa, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.

“Nhị tiểu thư, chúng tôi không dám nữa, xin người tha cho chúng tôi! Chỉ lần này thôi, sẽ không có lần sau nữa đâu!”

Tạ Hà liếc nhìn lá rụng trên mặt đất, hỏi ngược lại: “Chỉ lần này thôi sao? Lá rụng trên mặt đất tích tụ thành một lớp dày như vậy, ít nhất cũng phải hai ba ngày rồi không ai quét dọn, vậy mà còn dám cãi bướng! Ta thấy trong miệng các ngươi không có một câu nào là thật lòng, đúng là đồ gây họa. Nếu tiếp tục giữ các ngươi lại, không biết còn bịa đặt, mê hoặc lòng người đến mức nào nữa, không bán đi không được!”

Bị vạch trần, lại còn nghe nói muốn bán mình đi, hai người không còn dám giở trò gì nữa, thật sự khóc lóc thảm thiết.

Tạ gia tuy không phải là gia tộc giàu có bậc nhất, nhưng lại rất chú trọng đến việc dạy dỗ con cháu trong nhà, cho nên tuy Tạ Hà còn nhỏ tuổi, nhưng cử chỉ hành động đều rất chừng mực, không hề luống cuống, rất có phong thái của tiểu thư khuê các.

Chu Ân thì hoàn toàn trái ngược với nàng ta.

Thấy Tạ Hà không hề lay động, hai người vừa khóc vừa lo lắng suy nghĩ đối sách, trong lúc nước mắt giàn giụa, bọn họ nhìn thấy vẻ mặt thương hại của Chu Ân. Bọn họ đột nhiên như được khai sáng, liền quay sang cầu xin Chu Ân: “Tiểu thư, xin người giúp chúng tôi nói đỡ một tiếng, người là người tốt bụng nhất, xin người!”

Tạ Hà cau mày, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói mềm mại, ngọt ngào của Chu Ân: “Nhị biểu tỷ.”

Nghe vậy, trong lòng nàng ta dâng lên một cảm giác thoải mái khó tả, ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Chu Ân cắn môi, vẻ mặt khó xử, nàng ta lập tức hiểu Chu Ân muốn nói gì.

“Ngươi đừng có nói là muốn cầu xin cho bọn họ!” Tạ Hà nghiến răng nghiến lợi nói.