Tuy cùng đến từ một nơi, nhưng những “kẻ công lược” lại là đối thủ cạnh tranh của nhau, bởi vì cuối cùng chỉ có một người có thể công lược thành công.
Nhưng Tạ Sâm cũng không quá hoảng loạn.
“Kẻ công lược” cũng không thể làm trái luật lệ của thế giới, vô duyên vô cớ muốn Chu Ân vào cung. Hiện tại Chu Ân chỉ là một cô nhi đến nương tựa nhà ngoại, chưa từng lộ diện trong kinh thành. Muốn chỉ đích danh nàng vào cung, quả thực rất kỳ lạ.
Lão phu nhân lại hàn huyên với cháu trai cháu gái thêm vài câu, rồi nói mệt muốn nghỉ ngơi.
Tạ Sâm dẫn ba muội muội nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Hắn đã có thể kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt, đối với ba muội muội, thậm chí là tất cả mọi người trong Tạ gia, hắn đều có thể diễn xuất tròn vai một người con trai trưởng của Tạ gia.
“Ca ca.” Tạ Hà ngưỡng mộ gọi nhỏ: “Huynh đã gặp Tấn Lăng công chúa bao giờ chưa?”
Tạ Sâm vừa dẫn bọn họ đi ra ngoài vừa nghe thấy vậy khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng lắc đầu đáp: “Chưa từng, nhưng nghe nói công chúa dung mạo hơn người, chắc là xinh đẹp giống như biểu muội.”
Hắn chỉ dùng vài lời đã lôi kéo Chu Ân, người không hề liên quan đến chuyện này, đồng thời khiến nàng trở thành mục tiêu bị ghen ghét.
Quả nhiên sắc mặt Tạ Hà thay đổi, nhưng vì Tạ Sâm vẫn còn ở đây, nên nàng không dám phát tác.
Ngược lại, Tạ Miêu ngây thơ hỏi: “Ca ca thấy biểu tỷ xinh đẹp sao? Muội cũng thấy vậy!”
Không nói đến tính cách, chỉ xét về ngoại hình, biểu tỷ Chu Ân đúng là người con gái xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp. Nàng giống như bông hoa mỏng manh nhất trần gian, khiến người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy dịu dàng.
Tạ Sâm dịu dàng nói: “Chúng ta nghĩ giống nhau rồi.”
Tạ Miêu cười lộ cả hàm răng trắng, trông ngốc nghếch đáng yêu.
Tạ Hạnh chỉ mỉm cười lắng nghe cuộc trò chuyện giữa ca ca và em gái, không hề cảm thấy có gì không ổn.
Chỉ có Tạ Hà là cảm thấy chua xót trong lòng, vô cùng khó chịu.
…
Chu Ân trở về sân của mình, trong sân vắng lặng, ngay cả chủ nhân của sân này trở về cũng không được ai chào đón.
Nàng cẩn thận tránh lớp lá rụng mỏng manh trên mặt đất, sợ rằng đế giày giẫm lên lá sẽ phát ra tiếng động khiến người khác nghe thấy. Nàng thực sự quá mức cẩn thận, trong sân ngoài nàng là chủ nhân ra thì chỉ còn lại mấy bà tử và nha hoàn. Là chủ nhân, nàng thậm chí còn sợ làm phiền đến hạ nhân.
Bà tử ở trong phòng ngủ say sưa, chỉ cần tập trung một chút là có thể nghe thấy tiếng ngáy đứt quãng vọng ra.
Chu Ân chậm rãi đẩy cửa phòng, bước vào trong.
Căn phòng không có vẻ gì là sang trọng, được ngăn cách bằng bình phong, trên chiếc bàn tròn bằng gỗ bên ngoài có một tiểu nha hoàn đang gục mặt ngủ, trên mặt còn in hằn vết đỏ do bị tay đè lên, trông khá buồn cười.
Chu Ân cũng không gọi nàng ta dậy, mà lặng lẽ đi vào phòng trong. Nàng nhìn thấy có người đang ngủ, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như nàng rất vui vì không phải giao tiếp với người khác.
Phòng trong là nơi Chu Ân ở, vừa bước vào, giữa ban ngày ban mặt lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ.
Trong phòng không có vật gì quý giá, ngoài những đồ nội thất cần thiết, chỉ có bốn chiếc đèn dầu hình thù kỳ quái được thắp sáng trên chiếc bàn bằng ngọc bích cạnh cửa sổ.
Đèn dầu này khác với đèn dầu thông thường dùng để chiếu sáng, hơn nữa, ban ngày ban mặt thắp đèn đã là một chuyện rất kỳ lạ.
Ánh đèn leo lắt, nhưng giá đỡ nến lại không hề phù hợp với phong cách của toàn bộ căn phòng, trên giá đỡ nến mạ vàng là những hoa văn kỳ lạ chưa từng xuất hiện ở Trung Nguyên.
Chu Ân cúi người, hai tay kéo lê thứ gì đó ở dưới gầm bàn, hóa ra là một thùng gỗ. Nàng mở nắp thùng, bên trong là bơ sữa bò vàng óng ánh.
Nàng xắn tay áo lên, cầm lấy chiếc muỗng dài treo bên cạnh thùng múc một muỗng bơ, đổ vào đèn dầu.
Tay nàng rất vững, một muỗng dầu không hề bị đổ ra ngoài, chia đều cho bốn chiếc đèn.
Đổ dầu xong, Chu Ân treo muỗng về chỗ cũ, lấy một tờ giấy trắng trên giá sách, tự mình mài mực, tay phải cầm bút, chấm mực, chậm rãi viết.
Chữ viết từ trong bút nàng tuôn ra một cách trôi chảy, chỉ là nét chữ của nàng cũng giống như tính cách của nàng vậy, mềm mại yếu ớt, cứng nhắc, lại có chút vụng về.
Nàng chuyên tâm chép kinh, cho đến khi cửa sân bị gõ vang.
Đối với tiếng gõ cửa đột ngột, tay Chu Ân vẫn không run, nàng viết xong nét bút cuối cùng, cầm bút đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Cửa sổ đóng chặt, nàng chỉ có thể nhìn thấy khung cửa sổ và lớp giấy dán cửa sổ. Nàng giấu bút vào lòng bàn tay, đi tới mở cửa.
Tiểu nha hoàn ngủ gật bên ngoài cuối cùng cũng bị đánh thức, nàng ta mở to mắt, mơ mơ màng màng như không biết bây giờ là giờ nào, nhìn thấy Chu Ân đi ra khỏi phòng mà vẫn chưa hoàn hồn.