Chương 3

Có người vào bẩm báo, Tạ Sâm bước vào trong, không ngoài dự đoán nhìn thấy ba muội muội của mình. Hắn vừa thấy Chu Ân đi ra là biết ngay ba người bọn họ đã đến.

Chu Ân xưa nay luôn nhường nhịn, thậm chí còn có phần nhu nhược đến mức khiến người khác phải bất bình thay. Nàng dường như vĩnh viễn không thể tự mình đứng vững, chỉ có thể dựa dẫm vào người khác mà sống.

Nhưng nếu suy nghĩ theo một góc độ khác, chính bởi vì dáng vẻ yếu đuối, không nơi nương tựa này của nàng, vô tình lại giúp nàng thoát khỏi những ân oán rắc rối của thế hệ trước một cách dễ dàng nhất.

Nói đến cha mẹ của Chu Ân, quả thực là không mấy vẻ vang.

Mẹ của Chu Ân đã gϊếŧ cha của nàng, sau đó tự sát bằng thuốc độc, cho đến nay vẫn chưa điều tra rõ nguyên nhân. Năm đó, giữa mẹ Chu Ân và cha Chu Ân có rất nhiều chuyện rắc rối, không loại trừ khả năng mẹ nàng vì lý do nào đó mà gϊếŧ cha nàng.

Nhưng khi hỏi Chu Ân, nàng chỉ biết rưng rưng nước mắt, trông vô cùng đáng thương, khiến người ta không nỡ hỏi han thêm. Nàng khóc đến mức khiến người ta phải đau lòng, lại nhát gan như vậy, nếu biết chút nội tình nào thì sao có thể che giấu được? Có thể thấy là nàng cái gì cũng không biết.

“Tổ mẫu.” Tạ Sâm hành lễ, sau đó chào ba người: “Các muội muội.”

Là một “kẻ công lược” đỉnh cao, để không bị người khác trong thế giới này nghi ngờ, Tạ Sâm từ khi sinh ra đã bắt đầu diễn vai Tạ Sâm, hắn chính là Tạ Sâm. Tổ mẫu là tổ mẫu của hắn, muội muội là muội muội của hắn.

Nhưng hắn luôn biết rằng tất cả những điều này đều là giả, sau khi hoàn thành nhiệm vụ “công lược”, hắn sẽ trở về thế giới thực, điều chờ đợi hắn chính là phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đó mới là thật.

Thấy Tạ Sâm đến, lão phu nhân cũng không tỏ ra quá nhiệt tình. Bà vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng mang một khuôn mặt lạnh lùng.

Tạ Sâm vẫn ân cần hỏi han: “Sức khỏe của tổ mẫu đã khá hơn chút nào chưa ạ?”

Lão phu nhân lạnh nhạt gật đầu: “Làm con phải lo lắng rồi, còn nhớ đến ta cái lão già này.”

Tạ Sâm cười: “Người là tổ mẫu, cả Tạ gia đều lo lắng cho người. Vừa rồi con đến gặp biểu muội, nghe nói muội ấy ngày nào cũng dậy sớm đến hầu hạ người, thật là hiếu thảo.”

Hắn làm như lơ đãng nhắc đến, nhưng lại khiến ba chị em Tạ Hạnh nghe mà không thoải mái.

Ca ca cho rằng bọn họ không hiếu thảo bằng Chu Ân sao?

Lời này thật sự quá đáng. Bây giờ chữ hiếu được đặt lên hàng đầu, ngay cả việc tuyển chọn quan lại trong triều cũng coi trọng hiếu đạo, đánh giá nhân phẩm của một người là dựa vào việc người đó có hiếu thuận hay không.

Tạ Sâm thản nhiên ly gián tình cảm giữa các chị em, bày tỏ rõ ràng dã tâm muốn có được Chu Ân. Nếu không có sự gây khó dễ của mọi người, làm sao có thể làm nổi bật sự tốt đẹp của hắn và tình cảm mà hắn dành cho nàng?

Đáng tiếc là người nhà họ Tạ đều quá thanh cao, cho dù cha mẹ Chu Ân có chết không vẻ vang, họ cũng sẽ không đối xử tệ bạc hay bài xích nàng. Nếu không thì hắn có thể đóng vai người tốt một cách trọn vẹn hơn.

Lão phu nhân nhíu mày, ngực phập phồng, muốn ho khan. Bà cố gắng kìm nén cơn ngứa ngáy nơi cổ họng, không đồng tình nói: “Ta ở đây cũng không có gì đáng ngại, các con cũng không phải là thầy thuốc, nhìn ta nhiều cũng chẳng khiến ta khỏe hơn được.” Đây vừa là lời bênh vực ba chị em, cũng là hy vọng ba chị em nghe xong lời này sẽ không đi kiếm chuyện với Chu Ân.

Tạ Sâm chỉ cười mà không nói.

Lão phu nhân đánh giá hắn, cố gắng tìm ra ý đồ của hắn khi nói như vậy. Nhưng Tạ Sâm lại tỏ ra không chút sơ hở, hắn như chỉ buột miệng nói ra mà thôi.

Lão phu nhân không tìm ra câu trả lời, khẽ nhắm mắt lại chuyển chủ đề: “Bài vở của con thế nào rồi?”

Tạ Sâm mỉm cười: “Cũng tạm ạ.”

Hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, khóe miệng vẫn nhếch lên, nhưng ý cười trong mắt lại nhạt đi: “À phải rồi, con nghe bạn học nói hình như bệ hạ có ý định tìm cho Tấn Lăng công chúa mấy người bạn đồng trang lứa vào cung, tiện thể làm bạn học với công chúa.”

Lão phu nhân không có phản ứng gì quá lớn, chỉ thản nhiên nói: “Bệ hạ rất yêu thương Tấn Lăng công chúa.” Không hề coi trọng chuyện này.

Trong kinh thành có rất nhiều gia đình quyền quý, Tạ gia tuy không đến nỗi bét bát, nhưng so với những gia đình giàu có khác thì còn kém xa. Vì vậy, mặc dù Tạ Hạnh và Tạ Hà đều bằng tuổi công chúa, nhưng lão phu nhân chưa bao giờ nghĩ đến việc con gái mình sẽ vào cung làm bạn học.

Nhưng Tạ Hà lại len lén kéo tay áo Tạ Hạnh, không ngừng nháy mắt với nàng.

Lão phu nhân suy nghĩ đơn giản, nhưng Tạ Sâm thì không nghĩ vậy.

Trong thế giới này không chỉ có mình hắn là “kẻ công lược”, nếu trong cung có “kẻ công lược”, đây chính là cơ hội tuyệt vời để đưa Chu Ân đến bên cạnh mình. Nghĩ sâu xa hơn, ai biết được Tấn Lăng công chúa có phải là “kẻ công lược” giống như hắn hay không?