Chu Ân ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu xoay người rời khỏi phòng, ngoại trừ lúc chào hỏi, từ đầu đến cuối nàng đều cúi đầu, tỏ vẻ khiêm nhường yếu đuối.
Tạ Hà cảm thấy nghẹn khuất trong lòng, Chu Ân lại như vậy, chỉ để lại một bóng lưng, cứ như ai ức hϊếp nàng vậy, tránh né bọn họ như tránh tà.
Chu Ân cúi đầu đi ra khỏi phòng, ra khỏi sân, trên đường liên tục có những ánh mắt đủ loại hình dạng, màu sắc nhìn về phía nàng, phần lớn là thương hại.
Mà nàng im lặng chịu đựng, càng khiến người ta thương xót.
Sống nhờ nhà người khác, phải như vậy.
“Biểu muội!” Giọng nói của một thiếu niên đột ngột vang lên sau lưng Chu Ân.
Chu Ân giật mình, loạng choạng suýt ngã vào vòng tay của người phía sau.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, khiến người ta ngây người. Nét đặc biệt nhất là nốt ruồi son ở đuôi lông mày, càng tôn thêm vẻ thanh tao thoát tục.
“Biểu muội.” Tạ Sâm nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
Chu Ân vịn tay hắn chậm rãi đứng thẳng, sau khi đứng vững liền vội vàng lùi lại mấy bước giữ khoảng cách: “May mà có biểu ca đỡ, đa tạ biểu ca.” Nhưng nếu không phải Tạ Sâm đột ngột gọi nàng thì nàng đã không suýt ngã.
Tạ Sâm cảm thấy dáng vẻ hoảng sợ của nàng giống hệt một loài động vật nhỏ lông xù mà hắn từng nhìn thấy ở bãi săn, rất dễ khơi dậy ham muốn săn đuổi của người khác.
Hắn an ủi nàng, chuyển chủ đề để nàng thả lỏng: “Vừa rồi muội đi thăm bà nội sao?”
Chu Ân quả nhiên như hắn dự đoán không còn căng thẳng nữa, nghiêm túc gật đầu. Tuy nhiên, có thể nhìn ra dái tai nàng đỏ ửng, cả người cứng đờ không dám động đậy.
“Bà nội đã đỡ hơn chút nào chưa?” Tạ Sâm như không nhìn thấy sự lúng túng của nàng, tiến lại gần hỏi, cúi đầu xuống là đỉnh đầu đen nhánh và chiếc cổ trắng nõn thon dài như thiên nga của nàng.
Chu Ân dường như không biết hắn đang dần áp sát, ngoan ngoãn đáp: “Ngoại tổ mẫu đã khỏe hơn nhiều rồi, chắc là sẽ khỏi thôi ạ.”
“Đều nhờ muội ngày nào cũng đến hầu hạ, ta thật sơ suất, không thể ở bên cạnh chăm sóc bà.” Tạ Sâm cố ý tự trách mình.
Chỉ nghe thấy Chu Ân dịu dàng an ủi hắn: “Biểu ca, huynh phải tập trung học hành.”
Tạ Sâm nghe thấy giọng nói ngọt ngào vô thức của nàng, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng cũng tìm thấy một chút lý do để hắn “công lược” mục tiêu lần này.
Trước đây hắn vẫn không hiểu tại sao một cô gái yếu đuối như Chu Ân lại trở thành mục tiêu “công lược” của hắn.
Ngoài khuôn mặt khiến người ta nhìn vào liền mềm lòng, tính cách của Chu Ân không có gì đặc biệt, nàng cẩn thận, nhu nhược, cũng chẳng có tài cán gì, hoàn toàn thua xa bất kỳ mục tiêu nào mà hắn từng “công lược”.
Tạ Sâm thậm chí còn cảm thấy “công lược” Chu Ân là một việc nhàm chán, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ. Là một trong những “kẻ công lược” mạnh nhất, hắn rất giỏi tìm kiếm niềm vui từ đối tượng “công lược” của mình để đảm bảo bản thân có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất.
Mà bây giờ, cuối cùng hắn cũng tìm thấy một chút niềm vui khi “công lược” Chu Ân.
Vì vậy, Tạ Sâm càng thêm dịu dàng: “Vậy nên ta phải cảm ơn muội mới phải.”
Chu Ân vội vàng lắc đầu: “Đó là chuyện ta nên làm.”
Tạ Sâm không tiếp tục ép nàng nhận lời cảm ơn, rất biết chừng mực đổi chủ đề hỏi: “Ở trong phủ muội sống có quen không?”
Chu Ân khựng lại, trên mặt thoáng qua vẻ do dự, cuối cùng vẫn im lặng lắc đầu.
Lợi dụng việc Chu Ân tuyệt đối không ngẩng đầu, nụ cười trong mắt Tạ Sâm càng sâu, giả vờ như không biết gì về tình cảnh của nàng, chậm rãi mở miệng: “Tạ gia chính là nhà của muội, nếu có chỗ nào không thoải mái, hoặc có ai bắt nạt muội, nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ giúp muội, được không?”
Chu Ân chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trong veo khiến Tạ Sâm vô thức muốn trốn tránh. May mà nàng đã nhanh chóng quay đầu đi, tránh né ánh mắt của hắn, nhẹ giọng đáp: “Cảm ơn biểu ca.”
Tạ Sâm không tiếp tục dây dưa, nghiêm túc nói: “Lời ta nói luôn có hiệu lực, muội có khó khăn gì cứ việc tìm ta, ta nhất định sẽ giúp muội.”
Hắn nhìn xung quanh, cau mày: “Để ta sai người đưa muội về.”
Chu Ân vội vàng lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của biểu ca, ta tự về được, ta xin phép cáo lui trước, đa tạ biểu ca.” Nàng như sợ Tạ Sâm sẽ sai người đưa mình về, vội vàng hành lễ, sau đó chạy đi như trốn.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của nàng nữa, Tạ Sâm mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, trong mắt tràn đầy vẻ tự tin.
Thực ra, tình cảnh khó khăn của mục tiêu công lược Chu Ân ở Tạ gia đều là do một tay hắn sắp xếp, là hắn cố ý sắp xếp những kẻ xấu xa đến sân của nàng, khiến nàng bị ức hϊếp, sống không yên ổn. Cũng là hắn cố ý thể hiện sự yêu thương của mình với Chu Ân trước mặt muội muội ruột, khiến bọn họ ghét bỏ nàng.
Hắn chỉ muốn nói cho nàng biết, hắn là chỗ dựa duy nhất của nàng.
Chỉ cần nàng mở miệng cầu xin hắn, nàng sẽ phải mặc cho hắn bài bố.