- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bọn Họ Đều Muốn Công Lược Ta
- Chương 12
Bọn Họ Đều Muốn Công Lược Ta
Chương 12
Hắn giơ tay gõ cửa, căn bản không cần phải suy nghĩ, hắn đã nghĩ ra từng bước mình cần phải làm.
Chu Ân thực sự là một con mồi quá dễ dàng.
Tiểu nha hoàn ra mở cửa, nhìn thấy Tạ Sâm, vẻ mặt như gặp quỷ: “Công, công tử.”
Tạ Sâm ôn hòa nói: “Nghe nói biểu muội bị ủy khuất, ta đến xem sao.”
Tiểu nha hoàn lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng cảm kích, nhìn Tạ Sâm như nhìn thấy Bồ Tát sống. Mặc dù đã có nhị tiểu thư ra mặt giúp đỡ, nhưng quyền lực của Tạ Sâm trong phủ hiển nhiên lớn hơn nhiều.
Nàng ta vừa dẫn đường, vừa tuôn ra một tràng oán giận với Tạ Sâm.
Tạ Sâm chăm chú lắng nghe từng chữ từng câu của nàng ta, không phải là giả vờ, mà là đang tận hưởng những đau khổ mà hắn mang đến cho Chu Ân. Nghe những lời này từ miệng người khác khiến hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Đến cửa phòng, tiểu nha hoàn dừng lại, nhỏ giọng nói: “Công tử, tiểu thư vất vả lắm mới ngủ được…”
Tạ Sâm mỉm cười, rất biết điều: “Ta sẽ không đánh thức nàng ấy, chỉ là không tận mắt nhìn thấy nàng ấy, ta không yên tâm.”
Tiểu nha hoàn càng thêm cảm thấy công tử là người tốt, cẩn thận đẩy cửa phòng ra, mời hắn vào trong.
Vừa bước vào trong, Tạ Sâm đã cố ý nhíu mày, lạnh lùng nói: “Biểu muội lại sống ở nơi như thế này sao?” Sạch sẽ, đơn giản đến mức giống như một hang động tuyết.
Tiểu nha hoàn lại được dịp tuôn ra một tràng oán giận.
Tạ Sâm nghiêm túc lắng nghe, sau đó trầm giọng nói: “Chuyện này giao cho ta, ta sẽ đòi lại công bằng cho biểu muội.” Giống hệt như những gì hắn đã nói với Tạ Hà.
Tiểu nha hoàn không biết hắn quanh co lòng vòng như vậy, chỉ biết liên tục cảm ơn.
Có người ngoài ở đây, Tạ Sâm không biểu hiện ra vẻ hung hăng trước mặt Chu Ân, mà chỉ lễ phép nhìn Chu Ân đang nằm trên giường từ xa, một lúc lâu sau mới thu hồi tầm mắt.
Chu Ân cho dù chỉ nằm im cũng toát lên vẻ yếu ớt, mong manh như sương khói, đuôi mắt và sống mũi vẫn còn phảng phất màu đỏ nhạt, khiến người ta nhìn mà xót xa.
Tuy nhiên, sự yếu đuối quá mức, ngoài việc khiến người ta thương xót ra, còn khiến người ta sinh ra ham muốn phá hủy mãnh liệt.
Trong lòng Tạ Sâm dâng lên ham muốn như vậy, muốn bóp chặt lấy chiếc cổ thon dài, trắng nõn của nàng, nhìn nàng rơi lệ.
Nhưng vẫn chưa phải lúc.
Vì vậy, hắn ôn nhu nói với tiểu nha hoàn: “Bây giờ ta phải về xử lý chuyện này, ngươi chăm sóc biểu muội cho tốt.”
Tiểu nha hoàn vâng dạ.
Hắn nhìn xung quanh, thực ra ở đây cũng không có gì đáng xem, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc đèn lắc lư trong phòng. Thứ đó thực sự rất bắt mắt.
Nhận thấy ánh mắt của Tạ Sâm, tiểu nha hoàn biết điều giới thiệu: “Đó là đèn dầu mà tiểu thư thờ cúng, nói là dùng để cầu phúc.” Cũng không nói ra được lý do gì.
Tạ Sâm gật đầu, chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không muốn biết câu trả lời.
Rốt cuộc hắn cũng không đánh thức Chu Ân. Mỹ nhân rơi lệ quả thực là cảnh đẹp ý vui, nhưng khóc nhiều quá lại khiến người ta không chịu nổi. Hắn thích tính cách mềm yếu của Chu Ân, nhưng lại không đủ kiên nhẫn để dỗ dành nàng. Dù sao thì hắn cũng đã đến đây rồi, thông tin cần truyền đạt cũng đã truyền đạt xong, nha hoàn kia nhất định sẽ ca ngợi hắn trước mặt Chu Ân.
Một người biểu ca yêu thương, che chở cho biểu muội.
Khi tất cả mọi người xung quanh Chu Ân đều ca ngợi hắn, nàng theo bản năng cũng sẽ có cảm nhận như vậy. Hơn nữa, với tính cách mềm yếu của nàng, vốn dĩ rất dễ bị thao túng, rất dễ bị ảnh hưởng.
Sau khi thể hiện trách nhiệm của một người ca ca trước mặt Chu Ân, hắn liền trực tiếp đi xử lý hậu quả. Lý do hắn giành lấy việc này từ tay Tạ Hà, một là muốn thể hiện bản thân trước mặt Chu Ân, hai là muốn xóa bỏ dấu vết của mình với tư cách là người khởi xướng mọi chuyện.
Cách làm cũng rất đơn giản.
Hắn chỉ cần nổi giận, đám hạ nhân sẽ tự động tìm lý do cho hắn, sau đó không dám chậm trễ với Chu Ân nữa.
Còn về việc tại sao trước đây bọn họ dám đối xử khinh suất với Chu Ân như vậy, tự nhiên là do lời nói ám chỉ của Tạ Sâm. Chỉ cần hắn thoáng biểu lộ ra một chút ác ý với Chu Ân, những kẻ này sẽ tự mình phóng đại ác ý đó lên gấp trăm ngàn lần.
Mặc dù lúc này, đám hạ nhân tham gia vào chuyện này đều cảm thấy rất oan ức, nhưng cũng không thể làm gì khác, bọn họ không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào cho thấy Tạ Sâm sai khiến bọn họ ngược đãi vị tiểu thư đến nương tựa kia.
Mà sau khi nổi giận một trận, Tạ Sâm lại thể hiện sự rộng lượng, bao dung của mình: “Các ngươi làm việc ở Tạ gia nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, ta không thể nhẫn tâm trách phạt các ngươi… Chỉ lần này thôi đấy.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bọn Họ Đều Muốn Công Lược Ta
- Chương 12