Quả nhiên là như vậy.
Tạ Sâm thầm cười trong lòng, nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc, nói những lời khiến Chu Ân bị ghét bỏ: “Muội muội nói đùa rồi, với tính cách như biểu muội, sao có thể bắt nạt người khác được?”
Nếu là trước đây, Tạ Hà nghe thấy câu này nhất định sẽ nổi giận, nhưng bây giờ nàng ta không những không tức giận, mà còn rất tán thành.
Càng hiểu rõ Chu Ân, nàng ta càng hiểu rõ nàng ta là người dễ bị bắt nạt đến mức nào, căn bản không phải là người có thể bắt nạt người khác.
Nghĩ đến việc nàng ta vì cái chết của hai bà tử kia mà tự trách mình đến mức ngất xỉu, Tạ Hà liền đau đầu. Thực ra, nàng ta không cần phải bận tâm đến chuyện của Chu Ân, nhưng lại không thể mặc kệ, luôn cảm thấy nếu không quan tâm đến Chu Ân, nàng ta sẽ bị người ta bắt nạt đến chết.
Thấy Tạ Hà cúi đầu không nói, Tạ Sâm còn tưởng rằng mình đã chọc trúng chỗ đau của nàng ta. Hắn dừng lại đúng lúc, không tiếp tục đề cập đến chuyện này nữa, mỉm cười nói: “Ta vào xem nàng ấy thế nào.”
Tạ Hà không chút do dự nói: “Đừng.”
Tạ Sâm mỉm cười nhìn nàng ta, trong lòng thầm đoán chắc là Tạ Hà đã bắt nạt Chu Ân rất thảm, liền nghe thấy nàng ta nói với vẻ khó chịu: “Nàng ấy vừa mới khóc rồi ngủ thϊếp đi, ca ca đợi lúc khác hãy đến. Nếu đánh thức nàng ấy dậy, chắc chắn nàng ấy sẽ khóc đến sưng cả mắt mất.”
Tạ Sâm nhận ra có gì đó không đúng, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo. Hắn rất thông minh, tự nhiên nghe ra được ý tứ bảo vệ trong lời nói có phần hung dữ của Tạ Hà.
Tạ Hà vậy mà lại bênh vực Chu Ân?
Tạ Sâm lần đầu tiên cảm thấy sự việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, tại sao Tạ Hà lại đột nhiên thay đổi thái độ với Chu Ân?
Hắn giả vờ kinh ngạc, thản nhiên dò hỏi: “Tại sao biểu muội lại khóc?”
Tạ Hà có chút bực bội: “Mẫu thân sai ta đến báo cho nàng ấy biết tin hai bà tử hầu hạ trong viện nàng ấy đã chết.”
Tạ Sâm nhướng mày: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Tạ Hà cau mày kể lại đầu đuôi câu chuyện, vô thức che giấu việc mình đã bênh vực Chu Ân, sau đó lại thuận miệng nhắc đến việc có kẻ hãm hại Tạ gia, cố ý đối xử tệ bạc với Chu Ân.
Tạ Sâm im lặng nghe một lúc lâu, sau đó nghiêm nghị nói: “Vậy mà lại có chuyện này! Là ta sơ suất rồi.”
Tạ Hà thấy hắn tức giận, liền khuyên nhủ: “Chu Ân cũng không chịu nói, cũng không thể trách chúng ta được… Ca ca, huynh đừng tự trách mình nữa, chúng ta chỉ cần tìm ra kẻ kia là được rồi, ta sẽ đi nói với mẫu thân.”
Tạ Sâm nhìn nàng ta một cái, nghiêm mặt nói: “Chuyện này cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho biểu muội.”
Tạ Hà do dự: “Nhưng huynh còn phải đến trường…”
“Ta sẽ xử lý xong chuyện này trước khi đến trường.” Tạ Sâm tỏ ra vô cùng tức giận, càng làm nổi bật sự yêu thương, che chở của hắn dành cho Chu Ân.
Tạ Hà chưa bao giờ thấy ca ca tức giận như vậy, vừa mừng vì cuối cùng cũng có người lo liệu chuyện của Chu Ân, không cần nàng ta phải lên tiếng, vừa không biết phải làm sao với cơn thịnh nộ chưa từng có của Tạ Sâm.
“Vậy muội đi nói với mẫu thân, sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.” Tạ Hà nghe theo lời Tạ Sâm.
Tạ Sâm gật đầu, mỉm cười: “Đợi ta điều tra rõ chân tướng sẽ tự mình bẩm báo với mẫu thân, muội muội yên tâm.”
Tạ Hà gật đầu, nói thêm vài câu với hắn, cuối cùng không quên dặn dò: “Ca ca, nàng ấy mà đã khóc thì không dừng lại được đâu.” Ý tứ chính là muốn Tạ Sâm đừng làm phiền Chu Ân.
Tạ Sâm mỉm cười: “Thấy tỷ muội các muội hòa thuận, ta liền yên tâm rồi.”
Tạ Hà cứng miệng: “Hòa thuận cái gì, ta chỉ là thấy nàng ta đáng thương, bố thí cho nàng ta thôi.”
Tạ Sâm không phủ nhận cũng không khẳng định, tinh ý như hắn, hoàn toàn hiểu rõ Tạ Hà là đang lo lắng cho Chu Ân nên mới nói như vậy. Nhìn theo nàng ta rời đi, hắn đi thẳng đến chỗ Chu Ân, hoàn toàn không nghe lời khuyên can của Tạ Hà.
Cho dù sự việc có bại lộ, hắn cũng phải lợi dụng đến giây phút cuối cùng, vắt kiệt giá trị cuối cùng.
Tuy rằng những chuyện hắn làm với Chu Ân đã bị phát hiện, nhưng vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn, ít nhất quyền chủ động vẫn nằm trong tay hắn. Hắn vẫn có thể nhân cơ hội này đối xử tốt với Chu Ân, quan trọng hơn là để Chu Ân biết hắn đối xử tốt với nàng.
Không thể có được sự dựa dẫm nhiều hơn của nàng, vậy thì có được lòng biết ơn của nàng cũng không tệ.
Khí chất của một sân viện luôn có liên quan mật thiết đến chủ nhân của nó. Sân viện của người có quyền có thế luôn náo nhiệt, ồn ào. Còn sân viện của Chu Ân, Tạ Sâm vừa đến cửa đã cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, ảm đạm, giống như thân phận寄人篱 hạ của Chu Ân ở Tạ gia.